Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 217

25@-

 
Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc cúp điện thoại, đầu tiên là nhìn nhau một cái, con gái mình thế mà đã có đối tượng rồi sao? Chợt vui sướng lại có chút chua xót, lúc này họ đáng lẽ phải ở bên cạnh con gái mới đúng.


Nhưng nỗi chua xót chưa kéo dài được hai giây, Lý Đoan Ngọc đã phản ứng lại trước: “Chết rồi, vậy bên Giới Nhiên…”


Phương Tuấn Khanh liếc nhìn đồng hồ, lão Chu cũng đã lên tàu hỏa rồi, không liên lạc được.


Cái này…


Hai vợ chồng cũng không liên hệ được với Chu Giới Nhiên. Với yêu cầu của lão Chu, Chu Giới Nhiên qua đó chắc chắn sẽ mang theo không ít đồ vật. Đến lúc đó ba người gặp mặt không phải sẽ có chút khó xử sao ?



Đặc biệt là Bùi Từ, hai vợ chồng vừa rồi còn tỏ vẻ hài lòng với cậu ta, quay đầu lại liền có một đối thủ cạnh tranh là con trai của lão đồng nghiệp.


Bùi Từ: Con cũng không nghĩ tới chân trước vừa hô cha mẹ, hô đến thuận miệng như vậy, quay đầu cha mẹ liền ném cho con một đối thủ cạnh tranh luôn rồi o()o!


Về chuyện của Chu Giới Nhiên, Phương Tuấn Khanh vẫn là nói với lão đại, để lão đại nói với Dạng Dạng một tiếng, tránh lúc đấy thực sự chạm mặt lại rơi vào thế bị động, không biết xử lý thế nào.


Hiện tại không liên hệ được với người nhà họ Chu, nhưng chuyện này chắc chắn không thể giả vờ không biết, vạn nhất đến lúc đó lại gây ra hiểu lầm lớn thì không hay, vợ chồng Phương Tuấn Khanh càng lo lắng là chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái mình.


Phương Tri Thư sợ em gái không xử lý tốt, nên nói chuyện tương đối uyển chuyển.


Phương Tri Ý hiểu rõ căn nguyên mọi chuyện. Thật ra, khi còn ở nhà, chú Chu đã từng bóng gió nhắc đến ý định này vài lần, cho nên khi nghe anh cả nói cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.



Chỉ là, nghe nói đến việc anh Chu hiện cũng đang công tác tại viện nghiên cứu, hơn nữa còn là trong cùng hệ thống chuyên môn thì có chút ngạc nhiên lẫn tò mò. 


Nghe đâu anh Chu kia là một người rất giỏi, tuy chưa từng gặp mặt nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe viện trưởng Trương nhắc qua. Những lời ấy tuy ít ỏi nhưng ngữ khí tán thưởng không giấu nổi, khiến cô cảm thấy đối phương hẳn là người có thực lực.


Do tính chất công việc mang tính bảo mật cao, giữa các đơn vị nghiên cứu hiếm khi có sự tiếp xúc sâu, thậm chí nhiều người chưa từng biết tên thật của nhau.


Lần này là ngoại lệ, cũng bởi vì một phần hướng nghiên cứu trùng khớp. Bộ phận động cơ máy bay phía Bắc Kinh vốn phát triển rất mạnh, vừa hay gần đây cô đã có một số cải tiến quan trọng trong thiết kế động cơ.


Viện trưởng Trần tỏ ra rất hứng thú, hơn nữa trước đó phía Bắc Kinh cũng từng hỗ trợ một vài hạng mục liên quan đến module điện từ hàng không. Nhân dịp thử nghiệm bay lần này, ông liền dẫn theo nhóm nghiên cứu viên đến giao lưu, học hỏi kinh nghiệm thực tế.


“Chuyện này suy cho cùng chỉ là hiểu lầm, đến lúc gặp Chu Giới Nhiên, em nhớ phải nói rõ ràng với cậu ấy, đừng để kéo dài hiểu lầm thêm nữa. Chú Chu và Giới Nhiên đều là người hiểu lý lẽ, sẽ không làm khó em đâu.” Phương Tri Thư vừa dặn vừa nhìn sắc mặt em gái, trong lòng là sợ em gái mềm lòng, vì nể tình hai nhà mà không tiện mở miệng.



Phương Tri Ý gật đầu: “Anh cả, em hiểu rồi.” Cô không phải kẻ hồ đồ. Tuy đây là lần đầu gặp tình huống như vậy, nhưng không có nghĩa là không biết xử lý ra sao. Huống hồ chú Chu trước giờ luôn rất thương yêu cô, còn trong ký ức, anh Chu kia cũng là người tốt tính, cư xử đúng mực. Chuyện nhỏ như thế, cô không yếu đuối đến mức không dám mở lời.


Phương Tri Thư nhìn vẻ mặt tự tin của cô em gái nhỏ, mày mắt đều là sự vui mừng không giấu được. Em gái nhỏ cả nhà nâng niu đã thật sự trưởng thành rồi — làm việc có chủ kiến, biết phân rõ đúng sai, cũng biết tự mình ứng phó mọi chuyện.


Anh vừa vui, lại vừa thấy buồn.


Anh lớn hơn em gái rất nhiều, từ nhỏ đã sớm vừa làm anh vừa làm cha. Giờ nhìn em gái như một con chim nhỏ cuối cùng cũng mọc đủ lông đủ cánh, vỗ cánh bay vào bầu trời rộng lớn, mà người làm anh như anh... chỉ có thể dần dần lui xuống khỏi sân khấu cuộc đời cô.


Loại chua xót âm ỉ này, e là chỉ có người từng nuôi con gái mới có thể hiểu hết được.


Ban đầu, đối với việc đối tượng của em gái anh còn cảm thấy khá hài lòng, nhưng giờ nhìn em gái càng lúc càng độc lập, càng lúc càng khiến người khác yêu thương, trong lòng anh lại có chút không nỡ. Anh nghĩ, đến lúc em gái kết hôn, có lẽ anh sẽ càng khó chịu hơn bây giờ.


“Dạng Dạng đã hiểu thì anh cả không dài dòng nữa.” Phương Tri Thư vừa nói, vừa đưa tay xoa nhẹ l*n đ*nh đầu em gái. Dù năm em gái mười bảy tuổi, đã không còn dễ dàng để người khác tùy tiện xoa tóc như hồi bé, nhưng anh vẫn không nhịn được. Chỉ có như vậy, anh mới có thể cảm thấy bản thân vẫn là người thân thiết nhất, gần gũi nhất với cô.
 



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 217
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...