Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 212

31@-

  
Bây giờ mọi người đều tốt đẹp, ý nghĩ này của Chu Thừa Khang lại trỗi dậy, có điều ông cũng không gấp, mà chỉ nói với lão đồng sự: “Mấy ngày nữa Giới Nhiên nhà tôi muốn đi biên cương, đến lúc đó có thể thay chúng ta đi thăm Dạng Dạng. Đúng rồi, anh có gì muốn gửi cho Dạng Dạng thì cứ nói, tôi sẽ bảo Giới Nhiên chuẩn bị.”


Phương Tuấn Khanh nghe thấy tên Chu Giới Nhiên, đứa trẻ này cũng xem như là do chính mình nhìn lớn lên, lại là học trò của mình, tự nhiên ông rất thích: “Giới Nhiên muốn đi biên cương, tôi nhớ hình như nó đang làm viện nghiên cứu Bắc Kinh mà?”


Chu Thừa Khang nghe vậy lập tức "khoe khoang" thành tích, tranh thủ cơ hội cho con trai : “Đúng vậy, đây chẳng phải mới vừa thăng trợ lý nghiên cứu viên, đi theo viện trưởng của họ đến biên cương đó sao.”


“Không tệ, có tài năng, nó năm nay 22 tuổi rồi nhỉ?”


Chu Thừa Khang vội nói: “Đúng vậy, 22.”


Dù sao thì, chuyện cả đời của con cái, ông vẫn muốn để chính các con quyết định. Cha mẹ có thể góp ý, đưa ra lời khuyên, chứ không nên thay con lựa chọn. Chu Giới Nhiên là một cậu trai tốt, tính tình trầm ổn, có hiểu biết, học vấn đàng hoàng, lại là người hiểu rõ gốc gác… Nhưng suy cho cùng, điều quan trọng nhất vẫn là Dạng Dạng có thích hay không.



Con gái ông, từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, ông chỉ mong sau này nó được sống một đời bình yên, vui vẻ. Người muốn cùng nó đi hết đoạn đường này, không chỉ cần điều kiện tốt, mà còn phải có cái tâm – chân thành, nguyện ý cùng nhau vun đắp.


Có điều ông cũng không trực tiếp từ chối, nếu Chu Giới Nhiên muốn đi, khẳng định cũng là đến viện nghiên cứu của Dạng Dạng.


Có duyên thì gặp một lần cũng nhớ, không duyên thì có sắp đặt cũng chẳng thành.


Chu Thừa Khang tự nhiên cũng biết ý nghĩ của lão đồng sự.


Đối với ông, có thể nói được đến mức này đã là kết quả tốt nhất rồi.


Bọn họ đều là những người từng ăn học, lớn lên trong thời kỳ thay đổi, được thấm nhuần tư tưởng tiến bộ của xã hội mới. Cái gọi là “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, họ sớm đã không còn xem đó là chuẩn mực để định đoạt hạnh phúc của con cái.


Hôn nhân là chuyện cả đời, không thể ép buộc. Làm cha mẹ, có thể vun vào một câu, gợi mở một chút, nhưng không thể thay các con chọn người bạn đời.



Lão đồng sự không phản đối, chuyện này liền giao cho bọn trẻ.


Đương nhiên Chu Thừa Khang vẫn có tư tâm, lát nữa liền đi gọi điện thoại cho con trai, dặn dò con trai đến lúc đó nhất định phải thể hiện thái độ đoan chính, ăn nói đàng hoàng, cư xử chân thành.


Nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho Dạng Dạng!


Chu Thừa Khang quả thật rất sốt ruột, buổi chiều ông lại phải di chuyển đến phía Đông thành để sắp xếp công việc tuyển sinh cho Thiếu niên ban, vì vậy khi trở lại văn phòng, ông liền tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho con trai trước.


Viện nghiên cứu là đơn vị đặc thù, tính bảo mật rất cao, không cho phép người ngoài gọi thẳng vào các phòng làm việc chuyên môn. Chu Thừa Khang hiểu rõ điều đó, nên khi đến bưu điện, ông chỉ có thể nhấc máy gọi tới phòng thông tin chung – nơi duy nhất có thể tiếp nhận điện thoại từ bên ngoài.


Hôm nay cũng coi như may mắn. Chu Giới Nhiên vừa đúng lúc đi ngang qua hành lang gần cửa phòng thông tin thì bị người trực trong đó gọi giật lại:


“Đồng chí Chu! Có điện thoại của cha anh!”



“Cảm ơn đồng chí,” – anh nói nhỏ rồi cúi đầu cầm lấy ống nghe trên chiếc bàn gỗ kê cạnh cửa sổ.


Người trực ban hôm nay họ Lâm, mọi người vẫn quen gọi là tiểu Lâm đồng chí. Cậu ta vừa mới tốt nghiệp cấp ba, nhờ có cậu ruột làm trong viện nên được sắp xếp vào làm việc tại phòng thông tin từ năm ngoái. Dù không thuộc biên chế nghiên cứu, lại càng không phải thực tập sinh chuyên môn, nhưng công việc của cậu cũng tương đối quan trọng – phụ trách phân loại, chuyển giao một số tài liệu phổ thông mà các tổ chuyên môn yêu cầu.


Nói là phòng thông tin, nhưng thực chất, chỗ đó giống như phòng gác của các đơn vị hành chính: ai ra ai vào, giấy tờ, điện tín, công văn, đều đi qua tay người trực ban ở đó.


Trong viện nghiên cứu toàn là các cán bộ có trình độ cao, mà một học sinh cấp ba như tiểu Lâm lại có chút lạc lõng. Mỗi khi cậu vui vẻ chủ động chào hỏi các anh chị nghiên cứu viên đi ngang, phần lớn đều chỉ đáp lại một cách chiếu lệ, hoặc thậm chí phớt lờ.


Chỉ có Chu Giới Nhiên là khác.


Anh là một trong số ít người luôn nở nụ cười ấm áp với cậu, đôi khi còn tiện tay chia cho một quả táo, miếng cam mang từ nhà lên. Những hành động ấy tuy nhỏ, nhưng với tiểu Lâm, lại là sự tử tế hiếm có giữa môi trường nghiêm túc, khép kín này.


Vì vậy, tiểu Lâm đối với Chu Giới Nhiên cũng vô cùng nhiệt tình, thấy anh nghe điện thoại, còn chu đáo giúp anh đóng nhẹ cửa kính và cửa lại, sợ tiếng ồn bên ngoài làm phiền anh.


 



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 212
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...