Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 200
37@-
Bùi Từ hơi sững người, thật sự không nghĩ sẽ nhận được “thu hoạch” bất ngờ đến vậy. Dù trong lòng vui mừng như thể sắp nổ tung, nhưng ngoài mặt anh vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, phải cố mà giữ "hình tượng". Dù sao thì điều quan trọng bây giờ vẫn là để Dạng Dạng hiểu rõ — chuyện an toàn không phải chuyện có thể xem nhẹ, nhất là cô còn không biết cô chọc người thích đến mức nào. Lỡ như vô tình gặp phải kẻ giống Giang Quang Vĩ thì biết làm sao?
“Dạng Dạng, tuy rằng…”
Lời còn chưa nói hết, Phương Tri Ý đã bất ngờ vươn tay ôm lấy cổ anh, kéo anh sát lại rồi… hôn nhẹ lên má bên kia.
“Giờ thì sao nào?” – cô nháy mắt cười, rõ ràng là cố tình chọc ghẹo.
Nhìn dáng vẻ tươi cười tinh nghịch của cô gái nhỏ, cô gái nhỏ rõ ràng là hoàn toàn không cảm thấy có gì là nguy hiểm hay cần cảnh giác cả, thậm chí còn cảm thấy thú vị. Anh nhịn không được trong lòng thở dài một tiếng rồi lại một tiếng, sau đó đưa tay nắm lấy cô, thì thầm hỏi: “Dạng Dạng, anh phát hiện em rất hư.”
Trong đầu anh bất giác nhớ lại lần đầu gặp mặt, cô còn là một cô bé nhút nhát, còn anh lại cố tình trêu chọc, bắt cô gọi mình là "anh trai". Có phải từ lúc đó, anh đã vô tình khơi dậy tính cách tinh nghịch này trong cô?
Mấy năm nay cô càng ngày càng trở nên vô pháp vô thiên. Đôi lúc anh nghĩ, nếu lúc trước mình không trêu chọc cô trước, có phải cô bé bây giờ vẫn còn ngoan ngoãn nhút nhát hay không?
Nghĩ đến đây, Bùi Từ lại cảm thấy Phương Tri Ý như hiện tại chính là cực tốt, phải tùy hứng mới đáng yêu.
Chỉ là… cứ bị cô bắt nạt hoài, anh cũng thấy hơi… khó chịu.
Cần được dỗ dành nhiều hơn.
Đối mặt với lời đánh giá sát sao của Bùi Từ, Phương Tri Ý không phủ nhận, dựa vào bên cạnh anh khúc khích cười không ngừng.
“Bùi Từ, em hư vậy rồi… anh còn thích em không?” – Cô vừa hỏi vừa dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh, động tác nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, khiến sống lưng anh nổi cả da gà.
Anh biết cô lại đang cố tình chọc anh. Nhưng mà… trời ơi, làm sao mà không thích được chứ?
“Dạng Dạng, em dám bắt nạt người như vậy thật sao?” – Anh nửa đùa nửa thật, nghiến răng hỏi lại.
Phương Tri Ý bật cười, mạnh miệng trả lời:
“Dám chứ! Em cứ bắt nạt anh đấy!”
Cô nói xong, Bùi Từ dường như khẽ cười một tiếng, vì trong rừng cây hầu như không còn nhiều ánh sáng, cô cũng không nhìn rõ biểu cảm của anh, cho nên càng thêm muốn làm gì thì làm, thậm chí còn rung đùi đắc ý khiêu khích.
Bùi Từ không nói thêm, bất ngờ trở tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa như v**t v* một dải lụa mịn. Làn da cô mềm mại khiến lòng anh rung lên, ánh mắt đen sâu thẳm khẽ chuyển:
“Sau này… có rất nhiều cách để trị em đấy.”
“Anh có gì mà…”
“Dạng Dạng? Dạng Dạng?” – tiếng gọi cất lên từ ngoài bìa rừng, là giọng của anh hai Phương Tri Lễ.
Thì ra Phương Tri Lễ đuổi theo sau, chạy được nửa đường mới nhận ra trời đã sập tối nên vội đi mượn một cây đèn pin, vừa chạy vừa gọi lớn. Giữa bóng đêm dày đặc, không nhìn rõ được gì, anh chỉ có thể dựa vào âm thanh mà tìm.
Nghe thấy tiếng Tri Lễ, cả hai người trong rừng giật nảy mình. Tuy biết bên ngoài không thấy được cảnh tượng bên trong, nhưng Phương Tri Ý vẫn theo bản năng bật dậy, tách ra khỏi vòng tay của Bùi Từ.
Bùi Từ bị dáng vẻ vứt bỏ không một động tác thừa của cô làm cho lại muốn tủi thân, bất quá lại không dám nói, chỉ dám tủi thân bĩu môi.
Phương Tri Ý thật sự không hiểu vì sao người này lại hay tủi thân đến thế. Vừa nãy còn nói lời hung dữ dọa “trị em”, vậy mà giờ lại như con mèo nhỏ bị hờn dỗi. Nhưng thấy anh dù giận, mà còn xoay người xách hai rổ đầy hoa và quả mọng hái cho cô, cô lại không nhịn được, khoé miệng cứ thế cong lên.
“Tri Lễ, ở đây.” Bùi Từ đáp lời Phương Tri Lễ trước.
Hai tay anh đều xách đồ, đường trong rừng lại tối om, nên không anh dắt cô đi ra mà chờ Phương Tri Lễ mang đèn pin vào đón.
Phương Tri Ý chợt nghĩ gì đó, liền ngẩng đầu nói nhỏ:
“Ngày mai anh đến nhà em nhé.”
“Bùi Từ, ngày mai anh đến nhà em đi.”
“Được…” Ngày nào mà anh không đến chứ?
“Đến nhà em nói với anh cả và anh hai em là chúng ta đang hẹn hò.”
“À…” Anhn không bị ảo giác chứ?
Phương Tri Ý thấy anh ngây ngốc, đưa tay đẩy anh một cái: “À cái gì mà à? Không nguyện ý thì thôi.”
“Nguyện ý nguyện ý, anh nguyện ý!” Bùi Từ không nghĩ tới hôm nay thu hoạch ngoài ý muốn nhiều như vậy, kích động nhanh tay múa chân.
Lúc này Phương Tri Lễ cũng đi nhanh chạy vào, nghe được Bùi Từ nói "nguyện ý", còn chưa chạy đến trước mặt hai người liền tò mò hỏi: “Cậu nguyện ý cái gì?”
Nghe vậy, Phương Tri Ý lập tức nhìn Bùi Từ một cái, hiện tại không được nói ra, tuy rằng đồng ý anh ngày mai đến nhà mình, nhưng tối nay vẫn tạm thời giữ bí mật.
Bùi Từ tự nhiên cũng sẽ không hấp tấp nói ra, bất quá đối mặt với ánh mắt hung dữ của cô, anh hiểu ý cười rồi nói: “Dạng Dạng nói cô ấy không muốn đi nữa, muốn tôi cõng ề nhà, hỏi tôi có nguyện ý hay không, tôi nói nguyện ý.”
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bùi Từ hơi sững người, thật sự không nghĩ sẽ nhận được “thu hoạch” bất ngờ đến vậy. Dù trong lòng vui mừng như thể sắp nổ tung, nhưng ngoài mặt anh vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, phải cố mà giữ "hình tượng". Dù sao thì điều quan trọng bây giờ vẫn là để Dạng Dạng hiểu rõ — chuyện an toàn không phải chuyện có thể xem nhẹ, nhất là cô còn không biết cô chọc người thích đến mức nào. Lỡ như vô tình gặp phải kẻ giống Giang Quang Vĩ thì biết làm sao?
“Dạng Dạng, tuy rằng…”
Lời còn chưa nói hết, Phương Tri Ý đã bất ngờ vươn tay ôm lấy cổ anh, kéo anh sát lại rồi… hôn nhẹ lên má bên kia.
“Giờ thì sao nào?” – cô nháy mắt cười, rõ ràng là cố tình chọc ghẹo.
Nhìn dáng vẻ tươi cười tinh nghịch của cô gái nhỏ, cô gái nhỏ rõ ràng là hoàn toàn không cảm thấy có gì là nguy hiểm hay cần cảnh giác cả, thậm chí còn cảm thấy thú vị. Anh nhịn không được trong lòng thở dài một tiếng rồi lại một tiếng, sau đó đưa tay nắm lấy cô, thì thầm hỏi: “Dạng Dạng, anh phát hiện em rất hư.”
Trong đầu anh bất giác nhớ lại lần đầu gặp mặt, cô còn là một cô bé nhút nhát, còn anh lại cố tình trêu chọc, bắt cô gọi mình là "anh trai". Có phải từ lúc đó, anh đã vô tình khơi dậy tính cách tinh nghịch này trong cô?
Mấy năm nay cô càng ngày càng trở nên vô pháp vô thiên. Đôi lúc anh nghĩ, nếu lúc trước mình không trêu chọc cô trước, có phải cô bé bây giờ vẫn còn ngoan ngoãn nhút nhát hay không?
Nghĩ đến đây, Bùi Từ lại cảm thấy Phương Tri Ý như hiện tại chính là cực tốt, phải tùy hứng mới đáng yêu.
Chỉ là… cứ bị cô bắt nạt hoài, anh cũng thấy hơi… khó chịu.
Cần được dỗ dành nhiều hơn.
Đối mặt với lời đánh giá sát sao của Bùi Từ, Phương Tri Ý không phủ nhận, dựa vào bên cạnh anh khúc khích cười không ngừng.
“Bùi Từ, em hư vậy rồi… anh còn thích em không?” – Cô vừa hỏi vừa dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh, động tác nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, khiến sống lưng anh nổi cả da gà.
Anh biết cô lại đang cố tình chọc anh. Nhưng mà… trời ơi, làm sao mà không thích được chứ?
“Dạng Dạng, em dám bắt nạt người như vậy thật sao?” – Anh nửa đùa nửa thật, nghiến răng hỏi lại.
Phương Tri Ý bật cười, mạnh miệng trả lời:
“Dám chứ! Em cứ bắt nạt anh đấy!”
Cô nói xong, Bùi Từ dường như khẽ cười một tiếng, vì trong rừng cây hầu như không còn nhiều ánh sáng, cô cũng không nhìn rõ biểu cảm của anh, cho nên càng thêm muốn làm gì thì làm, thậm chí còn rung đùi đắc ý khiêu khích.
Bùi Từ không nói thêm, bất ngờ trở tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa như v**t v* một dải lụa mịn. Làn da cô mềm mại khiến lòng anh rung lên, ánh mắt đen sâu thẳm khẽ chuyển:
“Sau này… có rất nhiều cách để trị em đấy.”
“Anh có gì mà…”
“Dạng Dạng? Dạng Dạng?” – tiếng gọi cất lên từ ngoài bìa rừng, là giọng của anh hai Phương Tri Lễ.
Thì ra Phương Tri Lễ đuổi theo sau, chạy được nửa đường mới nhận ra trời đã sập tối nên vội đi mượn một cây đèn pin, vừa chạy vừa gọi lớn. Giữa bóng đêm dày đặc, không nhìn rõ được gì, anh chỉ có thể dựa vào âm thanh mà tìm.
Nghe thấy tiếng Tri Lễ, cả hai người trong rừng giật nảy mình. Tuy biết bên ngoài không thấy được cảnh tượng bên trong, nhưng Phương Tri Ý vẫn theo bản năng bật dậy, tách ra khỏi vòng tay của Bùi Từ.
Bùi Từ bị dáng vẻ vứt bỏ không một động tác thừa của cô làm cho lại muốn tủi thân, bất quá lại không dám nói, chỉ dám tủi thân bĩu môi.
Phương Tri Ý thật sự không hiểu vì sao người này lại hay tủi thân đến thế. Vừa nãy còn nói lời hung dữ dọa “trị em”, vậy mà giờ lại như con mèo nhỏ bị hờn dỗi. Nhưng thấy anh dù giận, mà còn xoay người xách hai rổ đầy hoa và quả mọng hái cho cô, cô lại không nhịn được, khoé miệng cứ thế cong lên.
“Tri Lễ, ở đây.” Bùi Từ đáp lời Phương Tri Lễ trước.
Hai tay anh đều xách đồ, đường trong rừng lại tối om, nên không anh dắt cô đi ra mà chờ Phương Tri Lễ mang đèn pin vào đón.
Phương Tri Ý chợt nghĩ gì đó, liền ngẩng đầu nói nhỏ:
“Ngày mai anh đến nhà em nhé.”
“Bùi Từ, ngày mai anh đến nhà em đi.”
“Được…” Ngày nào mà anh không đến chứ?
“Đến nhà em nói với anh cả và anh hai em là chúng ta đang hẹn hò.”
“À…” Anhn không bị ảo giác chứ?
Phương Tri Ý thấy anh ngây ngốc, đưa tay đẩy anh một cái: “À cái gì mà à? Không nguyện ý thì thôi.”
“Nguyện ý nguyện ý, anh nguyện ý!” Bùi Từ không nghĩ tới hôm nay thu hoạch ngoài ý muốn nhiều như vậy, kích động nhanh tay múa chân.
Lúc này Phương Tri Lễ cũng đi nhanh chạy vào, nghe được Bùi Từ nói "nguyện ý", còn chưa chạy đến trước mặt hai người liền tò mò hỏi: “Cậu nguyện ý cái gì?”
Nghe vậy, Phương Tri Ý lập tức nhìn Bùi Từ một cái, hiện tại không được nói ra, tuy rằng đồng ý anh ngày mai đến nhà mình, nhưng tối nay vẫn tạm thời giữ bí mật.
Bùi Từ tự nhiên cũng sẽ không hấp tấp nói ra, bất quá đối mặt với ánh mắt hung dữ của cô, anh hiểu ý cười rồi nói: “Dạng Dạng nói cô ấy không muốn đi nữa, muốn tôi cõng ề nhà, hỏi tôi có nguyện ý hay không, tôi nói nguyện ý.”
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 200
10.0/10 từ 31 lượt.