Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 188

32@-

 
Bùi Từ thấy cô đột ngột bỏ đi, còn tưởng cô sợ nắng gắt giữa trưa. Anh quýnh quáng đuổi theo. Nhưng chạy được vài bước, mới sực nhớ ra chẳng có gì trong tay để che nắng cho cô. Trong khoảnh khắc đó, anh chẳng nghĩ được gì nhiều. Vội vàng mở túi xách đeo vai, rút đại ra chiếc túi vải bạt rồi giơ cao qua đầu cô, dùng làm bóng râm che nắng cho cô gái nhỏ của mình.


Phương Tri Ý chợt thấy bóng râm che khuất ánh nắng gay gắt trên đầu, ngẩng lên nhìn thì bắt gặp cảnh tượng buồn cười đến mức không biết nên tức hay nên cười.


Bùi Từ, một anh lính không quân cao lớn, tay giơ cao chiếc túi vải như đang bảo vệ báu vật, mắt nhìn thẳng phía trước, bước theo sát cô như thể không có chuyện gì kỳ lạ đang xảy ra.


Chẳng trách mà người đi đường lại càng nhìn nhiều hơn nữa.


Cô bất giác nhớ lại cảnh cặp đôi mình thấy sáng sớm—cả hai vừa e thẹn vừa ngọt ngào. Nhìn lại mình và anh, cảm giác như hai thế giới khác biệt hoàn toàn.


Phương Tri Ý lúc này rất muốn hỏi Bùi Từ: Rốt cuộc là anh lấy kinh nghiệm hẹn hò ở đâu vậy ?????


Cuối cùng cũng đến được bãi xe đạp gần cổng công viên. Bùi Từ vừa định mở khóa xe thì bị cô giữ chặt tay lại.



Phương Tri Ý ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh, giọng mềm đi:
“Bùi Từ, em đồng ý hẹn hò với anh… Nhưng anh cũng phải đồng ý với em một điều kiện.”


Được người con gái mình yêu đồng ý, Bùi Từ cảm giác như đang bay lên trời mà không cần máy bay. Đừng nói một điều kiện, một trăm điều cũng được!


Không nghĩ ngợi, anh gật đầu ngay tắp lự: “Được!”


Chỉ sau khi nói xong, anh mới phản ứng kịp, nghiêng đầu hỏi:
“Dạng Dạng, điều kiện gì vậy?”


Phương Tri Ý nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát:
“Chuyện của hai đứa mình... tạm thời đừng nói với ai cả, kể cả anh cả và anh hai của em."


Cô muốn Bùi Từ trước tiên thích ứng việc hai người đang hẹn hò, phải để anh không còn kích động như vậy mới công khai, cô thật sự sợ cái miệng của anh.


“Cái gì cơ?” – Bùi Từ nghe xong liền giật mình, vẻ mặt ngơ ngác như vừa bị ai tạt gáo nước lạnh. Trong lòng anh bỗng thấy hụt hẫng như thể bị cô lừa gạt rồi quay lưng bỏ đi không lời từ biệt. Anh rối rít hỏi lại:


“Dạng Dạng, vĩ nhân đều nói không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương là chơi lưu manh, em không phải là muốn lừa anh mấy ngày rồi bỏ anh đấy chứ?”



Phương Tri Ý:…??


Cô không ngờ anh lại nghĩ theo hướng đó. Vẻ mặt anh bây giờ, chẳng khác gì một cậu bé bị người ta giật mất kẹo, tủi thân đến mức khiến người đối diện mềm lòng. Trong mắt anh, cô lúc này lại giống như một “con bé xấu tính”, dỗ ngon dỗ ngọt xong rồi phủi tay.


Không muốn để anh hiểu lầm, Phương Tri Ý vội vàng nói, giọng nhỏ nhẹ mà khẩn thiết:


“Không phải đâu mà! Em đâu có làm định thế… Anh nghĩ xem, anh hơn em nhiều tuổi như vậy, cha mẹ em mà biết chuyện, chưa chắc đã dễ chịu. Lỡ họ lo nghĩ nhiều, em cũng không biết phải làm sao.”


"Anh không phải sắp thử nghiệm bay sao? Sau khi thử nghiệm bay thành công rồi hãy nói, công tích quang vinh của anh càng nhiều thì cha mẹ em có phải sẽ càng không để ý đến mấy cái vấn đề râu ria như tuổi tác hay không?”


Lời cô nói vừa nhẹ nhàng vừa hợp lý, lại đánh trúng tâm lý anh. Quả thực, anh luôn lo sợ mình lớn tuổi hơn cô, sợ bố mẹ cô không đồng ý, sợ bị chê là “trâu già gặm cỏ non”. Cho nên, nghe cô nói vậy, trái tim anh bỗng mềm nhũn như tan chảy.


Dạng Dạng của anh thật thông minh, thật chu đáo. Ngay cả chuyện tuổi tác cũng đã nghĩ thay cho anh rồi. Cô không chỉ biết quan tâm mà còn biết lo xa, biết suy nghĩ vì người khác. Anh thật sự nhịn không được muốn gặp ai cũng giới thiệu cô là cô gái yêu quý của mình!!!


Trong lòng Bùi Từ như vừa nổ tung một màn pháo hoa rực rỡ. Anh thấy mình như đang bay giữa trời xanh, hạnh phúc không tả xiết.



Phương Tri Ý thấy Bùi Từ im lặng không lên tiếng, trong lòng bắt đầu lo lắng, sợ rằng anh không muốn. Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn anh, giọng mềm mại, pha chút làm nũng, khẽ gọi:


“Được không, Bùi Từ ca~?”


Cách gọi ấy, dịu dàng mà ấm áp, khác hẳn giọng điệu thường ngày của cô. Một câu thôi mà khiến đầu óc Bùi Từ như lơ lửng trên mây, tim đập loạn nhịp, lý trí bay biến sạch. Anh gật đầu như gà mổ thóc, chẳng nghĩ suy gì:
 “Được được được.”


Tuy nhiên, anh cũng không phải hoàn toàn không tỉnh táo. Sau khi khởi động xe, dường như anh cũng tỉnh ngộ lại, canh khẽ nghiêng người về phía Phương Tri Ý, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo đang đặt bên cạnh của cô. Anh bỗng nhớ lại cảm giác khi nắm tay cô trên thuyền — tay cô mềm mại, mát lạnh, vừa chạm vào đã chẳng nỡ buông. Trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc vừa háo hức vừa rụt rè, anh khẽ nói, giọng trầm thấp mà tha thiết:


“Dạng Dạng, anh cái gì cũng đồng ý em, vậy em có phải cũng nên…” Làm anh nắm tay một chút, ít nhất cũng phải để anh xác định hai người thật sự đang yêu nhau chứ.


Phương Tri Ý nhìn anh, thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng đang dần áp lại gần mình, ánh mắt chứa đầy chờ đợi mà không dám ép buộc.


Không đợi anh nói hết câu, cô liền nhón người lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thật nhanh lên má anh. Môi chỉ chạm vào một cái rồi rụt lại, nhưng cũng đủ khiến cả người Bùi Từ cứng đờ như bị điện giật.


 



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 188
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...