Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 178
29@-
Bùi Từ liếc anh ta một cái, ánh mắt hờ hững nhưng giọng nói đã pha chút cảnh cáo:
“Liên quan gì đến cậu? Không có việc thì tránh ra, tôi muốn đi ngủ.”
“Sớm vậy sao?” Từ Vệ Dân gãi đầu cười trừ, vẫn chưa buông tha.
“Sớm à?” – Bùi Từ hơi nhếch mày, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo – “Xem ra trung đội Từ của chúng ta tinh thần tốt nhỉ, hay để tôi sắp xếp huấn luyện đêm thêm hai tiếng cho mấy cậu rèn luyện thể lực nhé?”
Giọng anh vừa dứt, vẻ mặt vẫn bình thản như nước, nhưng khí thế trên người đã khiến người khác không rét mà run. Đôi mắt kia giống như thật sự đang cân nhắc có nên thông báo cho toàn đội chuẩn bị chạy mười vòng sân huấn luyện hay không.
Từ Vệ Dân giật mình, lập tức vẫy tay như gà mắc tóc:
“Đừng đừng đừng! Đội trưởng Bùi, tôi sai rồi, ngài mau đi nghỉ ngơi đi. Tôi cũng mệt mỏi lắm rồi, chuẩn bị đi ngủ ngay đây. Không quấy rầy ngài nữa. Ngài ngủ ngon ha."
Nói xong, không kịp thêm một chữ, anh ta đã nhanh như chớp lỉnh thẳng vào ký túc xá bên cạnh, đóng cửa cái “rầm”.
Lúc này Bùi Từ mới bưng dáng vẻ "âm trầm" bước đi về ký túc xá của mình, chỉ là vừa vào ký túc xá xong liền nhanh chóng đặt cái chậu trên tay sang một bên, sau đó giơ tay cẩn thận ngửi một chút mùi hương trên người mình, thật sự rất thơm a.
Nghĩ đến chuyện ngày mai phải tỏ tình với cô gái nhỏ, Bùi Từ như có lửa trong lòng, không nhịn được bắt đầu phấn khởi chuẩn bị, theo sở thích của cô. Cô thích người trên người phải thơm tho, sạch sẽ cho nên anh đã đổi hết xà phòng, dầu gội trong phòng tắm sang loại có mùi hoa. Anh không dám chọn mùi quá đậm, sợ bị các chiến sĩ khác trong đơn vị trêu chọc, nên cố ý mua loại hương hoa quế nhè nhẹ, ngửi kỹ mới phát hiện ra.
Ai ngờ đâu cái mũi thính như chó săn của Từ Vệ Dân lại ngửi ra được ngay. Cũng may bản thân anh vững vàng, gặp nguy không loạn, lại còn cẩn thận bảo trì khoảng cách, tránh bị lây dính mùi mồ hôi của cậu ta, bằng không ngày mai Dạng Dạng có thể sẽ không ngửi thấy mùi hương nữa. Anh phơi quần áo đã giặt sạch sẽ xong, nghĩ nghĩ lại đem toàn bộ quần áo định mặc ngày mai từ tủ lấy ra treo ở cửa sổ.
Vì cô từng nói cô thích người lúc nào cũng thu thập sạch sẽ, gọn gàng, nên Bùi Từ đã là phẳng tất cả áo sơ mi và quần, hy vọng ngày mai sẽ xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ mà cô thích. Đặt trong tủ quần áo anh lại lo lắng sẽ bị các quần áo khác làm nhăn, vẫn là treo ở cửa sổ thế này là tốt nhất, như vậy anh còn có thể tùy thời xem quần áo có đủ chỉnh tề không.
Bùi Từ một mình trong phòng ký túc xá bận rộn, phòng ký túc xá bên cạnh cũng không nhàn rỗi.
Ban đầu phòng ký túc xá có hai người, đều là lính cùng trung đội. Nhưng đến tối, chẳng ai chịu ngồi yên trong phòng. Cứ đến giờ nghỉ là mấy phòng sát bên lại túm tụm lại một chỗ tám chuyện, tiếng nói cười rộn cả dãy nhà.
Lúc trung đội trưởng bước vào, ai nấy còn tỏ vẻ nghiêm chỉnh. Nhưng chưa được bao lâu, nghe Từ Vệ Dân kể một câu, cả đám lập tức bỏ hết vẻ câu nệ, nhao nhao cả lên như ong vỡ tổ.
“Nè, vừa rồi các cậu có ngửi thấy không? Đội trưởng Bùi tắm rửa mà người cứ thơm ngào ngạt."
Mấy người liền xúm lại hỏi han. Có người nửa thật nửa đùa:
“Không lẽ muốn đi xem mắt?”
Vừa nghe thấy hai chữ "xem mắt", không khí lập tức xôn xao. Mắt ai nấy đều sáng rỡ, giọng nói cũng cao hẳn lên, chỉ riêng Từ Vệ Dân là mặt mũi nhăn lại, vẻ không tin nổi.
Nếu Bùi Từ mà đi xem mắt, vậy thì Tết này về nhà lại chỉ có mình anh ta bị mắng thôi sao?
“Không thể nào, ai trong đội phi hành đều có thể đi xem mắt nhưng lão Bùi thì tuyệt đối không.”
Mấy năm nay trong đội có không ít người đến hỏi han mai mối, chỉ có ở chỗ Bùi Từ là đụng phải đinh mềm. Đừng nói xa xôi, ngay tháng trước thôi, cô con gái của chính ủy đến thăm thân, chính ủy cố ý mai mối cho Bùi Từ, kết quả người này trực tiếp từ chối.
Nếu thật sự có ý định xem mắt thì chắc chắn không đợi đến bây giờ.
“Vậy chứ không phải xem mắt thì là gì? Có phải sắp gặp lãnh đạo không?” Có người tò mò hỏi.
Một người khác như sực nhớ ra, phấn khởi nói luôn:
“Tối qua tôi còn thấy đội trưởng Bùi lấy ba ấm nước sôi vào phòng! Ban đầu tôi tưởng anh ấy khát, nhưng sau mới phát hiện anh ấy lấy nước sôi đó để là quần áo! Dùng cái chậu tráng men, rồi là từng cái một. Tôi còn thấy anh ấy lấy sách dày đè đường ly quần thẳng thớm.”
Người nói chuyện còn khoa tay múa chân một cách sinh động, giống như thể sợ những người còn lại không thể tượng tượng ra: “Các cậu không thấy đâu, ngay cả đường may quần đội trưởng Bùi cũng dùng sách vở đè nặng đấy.”
Mọi người càng nói càng mơ hồ, nhưng tất cả mọi người đều thống nhất cảm thấy Bùi Từ khẳng định không phải muốn xem mắt, cho nên chỉ có thể là đội trưởng Bùi lại muốn thăng chức? Muốn đi gặp lãnh đạo lớn?
Mà kỳ thực bản thân Bùi Từ vốn đã nổi tiếng là người sạch sẽ nhất đội, ngày nào quần áo cũng là phẳng lì, dù trời lạnh đến đâu vẫn tắm rửa sạch sẽ. Huấn luyện xong, người khác còn áo mồ hôi nhễ nhại, riêng anh thì giặt áo ngay, còn chẳng cho ai đứng gần bảo sợ... bị ám mùi. Một người như vậy dù có đột nhiên càng yêu sạch sẽ hơn cũng không gây ra sự xôn xao nào lớn, tò mò một hồi rồi cũng qua đi.
Chỉ có Từ Vệ Dân là chưa chịu bỏ qua. Trên đường về phòng, anh ta cứ nghĩ mãi trong đầu, cảm thấy Bùi Từ chắc chắn đang giấu chuyện gì.
“Không được” anh ta lầm bầm. “Mai mình nhất định phải hỏi cho ra lẽ !"
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bùi Từ liếc anh ta một cái, ánh mắt hờ hững nhưng giọng nói đã pha chút cảnh cáo:
“Liên quan gì đến cậu? Không có việc thì tránh ra, tôi muốn đi ngủ.”
“Sớm vậy sao?” Từ Vệ Dân gãi đầu cười trừ, vẫn chưa buông tha.
“Sớm à?” – Bùi Từ hơi nhếch mày, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo – “Xem ra trung đội Từ của chúng ta tinh thần tốt nhỉ, hay để tôi sắp xếp huấn luyện đêm thêm hai tiếng cho mấy cậu rèn luyện thể lực nhé?”
Giọng anh vừa dứt, vẻ mặt vẫn bình thản như nước, nhưng khí thế trên người đã khiến người khác không rét mà run. Đôi mắt kia giống như thật sự đang cân nhắc có nên thông báo cho toàn đội chuẩn bị chạy mười vòng sân huấn luyện hay không.
Từ Vệ Dân giật mình, lập tức vẫy tay như gà mắc tóc:
“Đừng đừng đừng! Đội trưởng Bùi, tôi sai rồi, ngài mau đi nghỉ ngơi đi. Tôi cũng mệt mỏi lắm rồi, chuẩn bị đi ngủ ngay đây. Không quấy rầy ngài nữa. Ngài ngủ ngon ha."
Nói xong, không kịp thêm một chữ, anh ta đã nhanh như chớp lỉnh thẳng vào ký túc xá bên cạnh, đóng cửa cái “rầm”.
Lúc này Bùi Từ mới bưng dáng vẻ "âm trầm" bước đi về ký túc xá của mình, chỉ là vừa vào ký túc xá xong liền nhanh chóng đặt cái chậu trên tay sang một bên, sau đó giơ tay cẩn thận ngửi một chút mùi hương trên người mình, thật sự rất thơm a.
Nghĩ đến chuyện ngày mai phải tỏ tình với cô gái nhỏ, Bùi Từ như có lửa trong lòng, không nhịn được bắt đầu phấn khởi chuẩn bị, theo sở thích của cô. Cô thích người trên người phải thơm tho, sạch sẽ cho nên anh đã đổi hết xà phòng, dầu gội trong phòng tắm sang loại có mùi hoa. Anh không dám chọn mùi quá đậm, sợ bị các chiến sĩ khác trong đơn vị trêu chọc, nên cố ý mua loại hương hoa quế nhè nhẹ, ngửi kỹ mới phát hiện ra.
Ai ngờ đâu cái mũi thính như chó săn của Từ Vệ Dân lại ngửi ra được ngay. Cũng may bản thân anh vững vàng, gặp nguy không loạn, lại còn cẩn thận bảo trì khoảng cách, tránh bị lây dính mùi mồ hôi của cậu ta, bằng không ngày mai Dạng Dạng có thể sẽ không ngửi thấy mùi hương nữa. Anh phơi quần áo đã giặt sạch sẽ xong, nghĩ nghĩ lại đem toàn bộ quần áo định mặc ngày mai từ tủ lấy ra treo ở cửa sổ.
Vì cô từng nói cô thích người lúc nào cũng thu thập sạch sẽ, gọn gàng, nên Bùi Từ đã là phẳng tất cả áo sơ mi và quần, hy vọng ngày mai sẽ xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ mà cô thích. Đặt trong tủ quần áo anh lại lo lắng sẽ bị các quần áo khác làm nhăn, vẫn là treo ở cửa sổ thế này là tốt nhất, như vậy anh còn có thể tùy thời xem quần áo có đủ chỉnh tề không.
Bùi Từ một mình trong phòng ký túc xá bận rộn, phòng ký túc xá bên cạnh cũng không nhàn rỗi.
Ban đầu phòng ký túc xá có hai người, đều là lính cùng trung đội. Nhưng đến tối, chẳng ai chịu ngồi yên trong phòng. Cứ đến giờ nghỉ là mấy phòng sát bên lại túm tụm lại một chỗ tám chuyện, tiếng nói cười rộn cả dãy nhà.
Lúc trung đội trưởng bước vào, ai nấy còn tỏ vẻ nghiêm chỉnh. Nhưng chưa được bao lâu, nghe Từ Vệ Dân kể một câu, cả đám lập tức bỏ hết vẻ câu nệ, nhao nhao cả lên như ong vỡ tổ.
“Nè, vừa rồi các cậu có ngửi thấy không? Đội trưởng Bùi tắm rửa mà người cứ thơm ngào ngạt."
Mấy người liền xúm lại hỏi han. Có người nửa thật nửa đùa:
“Không lẽ muốn đi xem mắt?”
Vừa nghe thấy hai chữ "xem mắt", không khí lập tức xôn xao. Mắt ai nấy đều sáng rỡ, giọng nói cũng cao hẳn lên, chỉ riêng Từ Vệ Dân là mặt mũi nhăn lại, vẻ không tin nổi.
Nếu Bùi Từ mà đi xem mắt, vậy thì Tết này về nhà lại chỉ có mình anh ta bị mắng thôi sao?
“Không thể nào, ai trong đội phi hành đều có thể đi xem mắt nhưng lão Bùi thì tuyệt đối không.”
Mấy năm nay trong đội có không ít người đến hỏi han mai mối, chỉ có ở chỗ Bùi Từ là đụng phải đinh mềm. Đừng nói xa xôi, ngay tháng trước thôi, cô con gái của chính ủy đến thăm thân, chính ủy cố ý mai mối cho Bùi Từ, kết quả người này trực tiếp từ chối.
Nếu thật sự có ý định xem mắt thì chắc chắn không đợi đến bây giờ.
“Vậy chứ không phải xem mắt thì là gì? Có phải sắp gặp lãnh đạo không?” Có người tò mò hỏi.
Một người khác như sực nhớ ra, phấn khởi nói luôn:
“Tối qua tôi còn thấy đội trưởng Bùi lấy ba ấm nước sôi vào phòng! Ban đầu tôi tưởng anh ấy khát, nhưng sau mới phát hiện anh ấy lấy nước sôi đó để là quần áo! Dùng cái chậu tráng men, rồi là từng cái một. Tôi còn thấy anh ấy lấy sách dày đè đường ly quần thẳng thớm.”
Người nói chuyện còn khoa tay múa chân một cách sinh động, giống như thể sợ những người còn lại không thể tượng tượng ra: “Các cậu không thấy đâu, ngay cả đường may quần đội trưởng Bùi cũng dùng sách vở đè nặng đấy.”
Mọi người càng nói càng mơ hồ, nhưng tất cả mọi người đều thống nhất cảm thấy Bùi Từ khẳng định không phải muốn xem mắt, cho nên chỉ có thể là đội trưởng Bùi lại muốn thăng chức? Muốn đi gặp lãnh đạo lớn?
Mà kỳ thực bản thân Bùi Từ vốn đã nổi tiếng là người sạch sẽ nhất đội, ngày nào quần áo cũng là phẳng lì, dù trời lạnh đến đâu vẫn tắm rửa sạch sẽ. Huấn luyện xong, người khác còn áo mồ hôi nhễ nhại, riêng anh thì giặt áo ngay, còn chẳng cho ai đứng gần bảo sợ... bị ám mùi. Một người như vậy dù có đột nhiên càng yêu sạch sẽ hơn cũng không gây ra sự xôn xao nào lớn, tò mò một hồi rồi cũng qua đi.
Chỉ có Từ Vệ Dân là chưa chịu bỏ qua. Trên đường về phòng, anh ta cứ nghĩ mãi trong đầu, cảm thấy Bùi Từ chắc chắn đang giấu chuyện gì.
“Không được” anh ta lầm bầm. “Mai mình nhất định phải hỏi cho ra lẽ !"
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 178
10.0/10 từ 31 lượt.