Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 165

29@-

 
Tuần tới, các phi công thuộc tổ bay thử của đơn vị Không quân sẽ đích thân đến Viện Nghiên cứu để phối hợp làm quen với hệ thống điều khiển và thông số kỹ thuật của dòng máy bay mới. Đây là bước quan trọng trong giai đoạn nghiệm thu kỹ thuật – khi lý thuyết thiết kế phải được kiểm chứng trực tiếp qua thao tác điều khiển thực tế của phi công.


Trùng hợp là mấy ngày nay, quá trình kiểm nghiệm độ tương thích giữa hệ thống vũ khí và thân máy bay diễn ra vô cùng suôn sẻ. Kết quả thử nghiệm đạt mức ổn định vượt kế hoạch, khiến Viện trưởng Trương Khâu – người xưa nay vốn cẩn trọng từng ly – cũng không giấu nổi vẻ hài lòng.


Ông đích thân đi một vòng xuống các tổ kỹ thuật, đến tận phòng của nhóm nghiên cứu do Phương Tri Ý phụ trách, mỉm cười hiền hậu, nói:


“Đồng chí tiểu Phương, nhân mấy ngày này kết quả thử nghiệm tốt, Viện quyết định cho tổ kỹ thuật của cháu nghỉ phép ba ngày. Từ lúc cháu vào Viện đến giờ, hình như chưa có lấy một ngày nghỉ đúng nghĩa nào phải không? Tranh thủ nghỉ ngơi, dưỡng sức đi. Bộ óc giỏi đến đâu mà không được nghỉ thì cũng nhanh cạn kiệt đấy.”


Viện trưởng Trương Khâu đương nhiên mong Phương Tri Ý có thể thiết kế thêm mấy chiếc máy bay tiên tiến hơn nữa, nhưng ông lại là người quý trọng nhân tài. Nếu cứ để người ta làm việc đến mức kiệt sức thì thật là mất nhiều hơn được.


“Cháu cảm ơn Viện trưởng Trương ạ.” Phương Tri Ý cũng không từ chối.



***


Sau khi bắt đầu nghỉ phép, Phương Tri Ý dường như lại trở về quãng thời gian trước khi cô vào Viện Nghiên cứu. Mỗi ngày cô chỉ việc ăn uống hoặc đi giao lưu tình cảm với hàng xóm.


Kể từ khi chính thức bước vào kỳ nghỉ phép hiếm hoi, Phương Tri Ý cảm giác như vừa được đưa trở về những tháng ngày trước khi cô trở thành một kỹ thuật viên quân sự. Cuộc sống lại nhẹ nhàng như một chiếc lá thả trôi trên dòng nước: sáng ăn uống thong thả, chiều đi dạo loanh quanh, tối ngồi nghe hàng xóm kể chuyện làng chuyện xóm. Không còn tiếng chuông gọi họp lúc 6 giờ, cũng chẳng còn hàng cột số liệu dài như sông Dương Tử chờ phân tích.


Mới sáng sớm hôm sau, khi cô còn đang loay hoay pha trà, thì ngoài cổng đã vang lên tiếng gọi quen thuộc:


“Dạng Dạng ơi, cô làm phiền cháu nghỉ phép chút nhé!”


Là cô Đào.


Từ sau khi Dạng Dạng vào Viện Nghiên cứu, Đào Quế Vân ít có dịp gặp được Dạng Dạng, mà lòng thì vẫn nhớ cô bé như nhớ con gái đi xa. Nay vừa hay nghe tin cô được nghỉ, chẳng nói chẳng rằng liền tay xách nách mang đủ thứ ghé sang.



Phương Tri Ý nhanh nhẹn chạy ra mở cửa, gương mặt tươi rói:


“Cô Đào ơi, cháu đang một mình buồn phát ngán đây, cô đến thật đúng lúc!”


"A! Tiểu Trân không tới ạ ?"


"Con bé đi học rồi."


Hai cô cháu vừa nói vừa cười đi vào nhà, Đào Quế Vân vừa ngồi xuống đã đặt lên bàn mấy món đồ được bọc bằng vải dầu sạch sẽ:


“Hai bộ quần áo này là lần trước cháu nhờ cô may giúp, cô may xong rồi đấy. Cháu thử xem có vừa không. À, còn phần vải vụn, cô để dành lại, tiện tay khâu cho cháu cái mũ che nắng. Mùa này nắng gay gắt, cứ đội vào cho đỡ sạm da.”


Phương Tri Ý cảm động không nói nên lời, còn chưa kịp cảm ơn, cô Đào đã lấy ra thêm một món nữa.



“Còn cái này nữa — rèm cửa nhà cháu cũ quá rồi. Hôm trước cô qua, nhìn thấy mà xót cả ruột. Nhân dịp tụ họp với các chị em nhà Thục Vân, cô học được một cách nhuộm vải hay lắm — gọi là buộc-nhuộm đấy. Dùng dây thừng buộc chặt vải ở vài điểm, rồi ngâm vào nước nhuộm tự nhiên. Khi mở dây ra, hoa văn loang loáng hiện lên, nhìn rất độc đáo. Cô thử làm cho cháu một tấm, xem có ưng không.”


Phương Tri Ý vừa cầm lên đã tròn mắt ngạc nhiên. Tấm vải có nền màu lam nhạt, xen lẫn những vệt trắng đậm nhạt như mây loang nước sơn, lại có mấy vòng hoa văn tỏa ra như đóa cúc giữa mùa thu.


Thật sự rất đẹp !


Nếu có thể làm thành quần áo thì chắc chắn còn đẹp hơn nữa.


Thực ra, bây giờ vải vóc cũng chẳng phong phú là bao.
Dù có đến tận cửa hàng bách hóa trung ương đi nữa thì màu sắc cũng chẳng mấy bắt mắt, đa phần là mấy tông đỏ tươi, xanh chói thường thấy. Còn lại thì toàn màu đơn điệu, nhìn mãi cũng chán.
Ngược lại, mấy tấm vải nhuộm bằng cách buộc rồi nhuộm thế này lại khiến người ta thấy mới mẻ hẳn—màu sắc loang đều, hoa văn tự nhiên, vừa nhìn đã thấy đặc biệt. Nếu dùng để may thành váy mặc vào, chắc chắn sẽ nổi bật lắm, đẹp đến mức khiến người khác ngoái đầu nhìn theo.


Phương Tri Ý vội hỏi: “Cô ơi, cái cách nhuộm này có dễ làm không ạ? Lấy thuốc nhuộm ở đâu ra vậy ạ?”


Đào Quế Vân thấy cô bé tỏ vẻ hứng thú liền vội nói: “Không khó đâu, ngay sau núi nhà mình có một loại quả mọng, cô nghe Thục Vân nói ở đó còn có mấy loại hoa nữa đều có thể lấy về làm thuốc nhuộm. Dạng Dạng thích hả? Thích thì cô dẫn cháu đi hái, về rồi cô giúp cháu nhuộm nhé.”


 



Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí Story Chương 165
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...