Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 138
“Được rồi... Đừng có lải nhải với tôi nữa.” Thái Thiệu Hoài cười khẩy, liếc hai người một cái đầy bất mãn. Chuyện đã nói rõ, không cần vòng vo thêm nữa. Giờ nên bắt đầu sắp xếp chính sự cho ổn thỏa.
Lời lão Trương nói không phải không có lý — bản lĩnh của Dạng Dạng mà bị đặc vụ địch nhắm tới thì hậu quả khó mà lường nổi.
Nơi này trước sau gì cũng không thể so với viện nghiên cứu. Bên đó bảo mật gần như tuyệt đối, giống như lời Bùi Từ nói: một khi đã vào nhóm nghiên cứu thiết kế, thì ngay cả bước ra cửa cũng phải được bảo vệ nghiêm ngặt.
Bảo mật ở bên kia, ít nhất cũng hơn nơi đây ba phần.
“Xin thủ trưởng yên tâm, trước đó cháu nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Dạng Dạng. Tuyệt đối không để phần tử xấu có một chút cơ hội nào bén mảng đến gần cô ấy.” Về điểm này, Bùi Từ vẫn dám vỗ ngực cam đoan.
Dù sao, Thái Thiệu Hoài đối với Bùi Từ cũng xem như yên tâm. Nhưng dặn dò thêm vài câu, ông vẫn thấy cần thiết.
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì đi ra ngoài đi. Đừng đứng ở đây chướng mắt.” Thái Thiệu Hoài nói xong cũng không muốn nhìn thấy hai "tiểu súc sinh" làm căn phòng này trở nên chướng khí mù mịt nữa, nhanh chóng phất tay đuổi người đi.
Nào ngờ, Bùi Từ vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn ông một cách rất nghiêm túc rồi nói:
“Chú Thái, lần này Dạng Dạng của chúng cháu đã có cống hiến rất lớn. Cô ấy đơn thuần, cũng không ham danh lợi nên mới nói không cần khen thưởng. Nhưng chẳng lẽ căn cứ thật sự không định thưởng cho cô ấy lấy một chút gì sao? Trước kia chú không phải từng nói rồi à — không thể để đồng chí có công phải chịu thiệt, nếu không sẽ đả kích tích cực của cả đội ngũ. Đối với căn cứ và cả viện nghiên cứu, chẳng phải đều là tổn thất sao?”
Thái Thiệu Hoài nghe xong, bị chọc cho tức đến bật cười. Nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, gằn giọng:
“Tôi mà keo kiệt tới mức để một cô bé phải chịu thiệt sao?”
Chỉ một câu đó, Bùi Từ lập tức hiểu — phần thưởng của Dạng Dạng sẽ không thiếu. Mặt mày anh rạng rỡ: “Cháu thay mặt cô ấy cảm ơn thủ trưởng!”
“Cút!”
Thái Thiệu Hoài rít lên một tiếng, vẫn chưa nguôi giận. Trước khi hai người kịp quay đi, ông lại mắng thêm một câu:
“Dạng Dạng không phải họ Phương à? Còn cái gì mà ‘chúng cháu’? Cậu với nó thì liên quan quái gì hả?! ”
Cái tên anh trai hờ này, tích cực đến mức khiến người ta ngứa mắt!
***
Được lão thủ trưởng đảm bảo, Bùi Từ và Phương Tri Lễ tính toán nhanh chóng về nhà để chia sẻ tin tức tốt lành này với Phương Tri Ý.
Trên đường đi, Bùi Từ trầm ngâm một lát, bỗng thấp giọng nói:
“Chuyện cha mẹ cậu … tôi nghĩ tạm thời đừng nói với Dạng Dạng vội.”
“Tại sao?” Phương Tri Lễ hỏi Bùi Từ.
“Viện trưởng Trương ra mặt thì chắc chắn không có vấn đề gì, tôi tin là vậy. Nhưng lỡ như mọi chuyện không thuận lợi, hoặc kéo dài lâu hơn dự tính, chẳng phải sẽ khiến cô ấy hụt hẫng sao? Dạng Dạng vốn nhạy cảm, tôi không muốn để cô ấy ôm hy vọng rồi lại phải thất vọng.”
Phương Tri Lễ nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng đúng… Nhưng việc em gái tôi được Viện trưởng Trương để ý, có cơ hội vào viện nghiên cứu là chuyện lớn rồi. Chỉ riêng chuyện đó thôi đã đủ để con bé vui mấy ngày liền.”
Nói rồi, Phương Tri Lễ ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực như thể đang nhìn thấy một bầu trời rộng lớn phía trước:
“Sau này… tôi sẽ được lái chiếc máy bay do chính em gái mình thiết kế!”
Một câu nói khiến bước chân Bùi Từ cũng khựng lại nửa nhịp. Trong mắt anh ánh lên một tia dịu dàng khó nói thành lời, rồi rất nhanh liền bị quyết tâm sục sôi thay thế.
Đúng vậy. Tương lai của họ, có thể thật sự như thế.
Cô ấy thiết kế, họ lái – cùng nhau tạo nên những cánh chim sắt vút lên trời xanh, bảo vệ Tổ quốc.
Anh đã từng liếc nhìn qua bản vẽ mà cô cẩn thận đưa lên. Những nét vẽ rõ ràng, bố cục chặt chẽ, cấu trúc động cơ và hệ thống vũ khí phối hợp gần như hoàn hảo—thậm chí còn vượt qua một số sơ đồ nghiên cứu mà anh từng học qua trong tài liệu nội bộ của căn cứ.
Anh tin chắc bản vẽ ấy rồi sẽ được chuyển thẳng tới tổ chế tạo. Rồi sẽ đến lúc khung thân máy bay được hoàn thiện, các hệ thống đi vào lắp ráp, và công tác thử nghiệm bay sẽ được triển khai.
Bùi Từ siết chặt nắm tay, mắt như lóe sáng:
Anh muốn trở thành phi công thử nghiệm!
Người đầu tiên lái chiếc máy bay do Dạng Dạng thiết kế – phải là anh!
Ý nghĩ vừa nảy ra liền khiến anh không kìm được mà khẽ cong môi. Nụ cười lặng lẽ nơi khóe miệng vừa mới hiện lên đã bị một câu nói phía sau phá vỡ:
“Cậu cười cái gì mà như tên ngốc thế hả, Bùi Từ?”
Giọng Phương Tri Lễ như cục than nóng ném vào gáo nước lạnh.
Bùi Từ không quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Không có gì cả.”
Phương Tri Lễ hừ lạnh một tiếng:
“Tôi nói cho cậu biết, chuyện làm phi công thử nghiệm, người đầu tiên lái máy bay do Dạng Dạng thiết kế, chắc chắn là tôi! Cậu đừng có mơ mà chen vào!”
Nói xong câu đó, vẻ mặt anh đầy tự tin, nhưng cũng không giấu được chút lo lắng. Nói thì nói vậy, nhưng mình còn chưa bao giờ thắng nổi Bùi Từ, phải làm sao đây ?
Nghĩ nghĩ một lúc, Phương Tri Lễ nghiến răng âm thầm hạ quyết tâm: Không được lơi lỏng! Từ hôm nay phải tập luyện nghiêm túc hơn nữa
Nhưng anh vẫn không nhịn được nhắc nhở Bùi Từ một câu, cũng coi như là đặt ra mục tiêu cho chính mình: nhất định phải vượt qua Bùi Từ.
Chỉ là không ngờ, ngay sau đó Bùi Từ lại thản nhiên bồi thêm một câu, giọng điệu bình tĩnh đến mức khiến người ta tức ói máu:
“Anh hai, thi thì thi, thắng thua dựa vào thực lực. Tôi không có hứng tranh cãi kiểu con nít.”
Phương Tri Lễ lập tức đỏ mặt tía tai:
“Cậu… Cậu nói ai là con nít hả?”
Bùi Từ nhếch khóe môi, lười nhác liếc sang một cái:
“Ai phản ứng trước, người đó.”
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí