Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 112
27@-
“Đương nhiên !” Phương Tri Ý phồng má, có chút hờn dỗi.
“Vậy anh cả đồng ý không?” Phương Tri Ý vừa thấy anh cả gỡ mũ bước về phía nhà bếp, mới sực nhớ anh vẫn chưa chính miệng trả lời mình.
Phương Tri Thư đi trước, không đáp một lời. Phương Tri Ý líu ríu theo sau như trùng theo đuôi, một tiếng lại tiếng kêu: “Anh cả ~ Anh cả ~ Anh cả ~” Từng tiếng “anh cả” ngọt ngào vang lên khiến khóe miệng Phương Tri Thư bất giác cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói thành lời. Anh có cảm giác nếu không mở miệng, em gái nhỏ nhà mình thật sự có thể gọi đến tối.
“Cuối tuần này chúng ta cùng đi ăn cơm ở nhà dì Thư.”
Cuối cùng, anh thản nhiên lên tiếng: “Cuối tuần này cùng đi ăn cơm ở nhà dì Thư.”
“Ơ? Tại sao lại—” Phương Tri Ý còn chưa phản ứng kịp, nhưng vừa chạm vào ánh mắt của anh cả, lập tức hiểu ra. Ánh mắt kia tuy bình tĩnh nhưng không giấu được chút xao động. Cô làm sao không nhận ra—anh cả đồng ý rồi!
Chị Văn Quân thương anh cả như thế, chỉ cần anh cả chịu buông lòng một chút thôi, chuyện này chắc chắn có kết quả!
Phương Tri Ý mừng quá, thiếu điều nhảy lên nóc nhà: “Gia! Em sắp có chị dâu—Ưm!”
Phương Tri Thư giật mình vì tiếng hét vang trời đất, nhanh tay bịt miệng em gái: “Đừng có la to thế!” Để người ngoài nghe thấy thì còn ra cái thể thống gì nữa!
Phương Tri Ý giơ hai tay giữ lấy bàn tay to lớn của anh, mắt hạnh long lanh, gật đầu lia lịa ra hiệu em hiểu rồi, em sẽ ngoan, lúc này mới được thả ra. Nhưng vừa thoát khỏi bàn tay anh cả, cô liền lon ton lùi về phía sau mấy bước, túm lấy tay áo Phương Tri Lễ mà “tố cáo”:
“Anh hai, anh xem anh cả kìa, ngượng tới đỏ cả mặt rồi!”
Em gái, em đừng có mà hại anh!
Anh không nghe, không thấy gì hết! Một chữ cũng không nghe thấy!
Phương Tri Thư: “...”
Anh chỉ biết đứng hình, trong lòng dở khóc dở cười. Tâm tư của anh, tâm tư anh đã cố tình che giấu thật kỹ ... dễ dàng nhìn thấu vậy sao, ngay cả em gái nhỏ nhà anh cũng nhìn thấy rồi ?
Nhưng cái cảm giác ngượng ngùng xen lẫn chút vui sướng khi bị em gái "vạch trần" này... thật không tệ chút nào.
Sáng chủ nhật, ba anh em nhà họ Phương đều thức dậy từ rất sớm. Ngay cả Phương Tri Lễ, người thường ngày chẳng mấy khi để ý đến vẻ ngoài, có thể mặc quân phục liền mặc quân phục, không cần mặc quân phục liền ... vẫn mặc quân phục, vậy mà sáng nay lại tự mình đứng trước gương soi tới soi lui, chỉnh sửa cổ áo, vuốt lại từng nếp gấp trên bộ quân phục đã ủi thẳng tắp.
Dưới ánh đèn lờ mờ, mọi người trong phòng bận rộn với một nhịp điệu vui tươi, rộn ràng.
Phương Tri Ý đứng ở ngưỡng cửa, nhìn một cảnh tượng thật đời thường nhưng cũng thật ấm lòng, trong lòng bỗng dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi tên — giống như vừa được nhúng mình vào dòng suối nhỏ giữa mùa đông, âm ấm, mềm mại, len lỏi khắp cơ thể.
“Dạng Dạng, em mau giúp anh hai xem thử, mặc thế này có ổn không?” – Giọng Phương Tri Lễ vang lên từ phía bàn, mang theo chút ngượng nghịu hiếm có. Anh vẫn nhớ rõ lời cha mẹ dặn đi dặn lại: Lần này đến Thái gia, không phải như những lần trước. Lần này họ lấy tư cách nhà trai đến nhà thái ăn cơm, à đại diện nhà trai, phải chỉnh tề, phải có thành ý.Hôm nay, tuyệt đồi không được phép qua loa !
Phương Tri Ý nghe tiếng anh hai, thu hồi suy nghĩ, rồi nghiêng đầu, nhìn người anh trai trong bộ quân phục thẳng thớm, gọn gàng đến từng đường chỉ, không nhịn được bật cười khúc khích, giọng lém lỉnh mà chân thành:
“Ổn lắm rồi ạ. Anh hai của em hôm nay đẹp trai muốn xỉu luôn!”
Phương Tri Lễ vừa được em gái khen đã lập tức vênh mặt, dõng dạc nói:
“Cái đó thì phải rồi! Không nhìn xem anh là anh của ai à?”
“Được rồi, đẹp trai không làm no bụng được đâu, mau ăn cơm đi.” Phương Tri Thư vừa dọn bữa sáng lên bàn, vừa kéo em trai đang để cho tâm trí "bay cao bay xa" quay trở lại mặt đất.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
“Đương nhiên !” Phương Tri Ý phồng má, có chút hờn dỗi.
“Vậy anh cả đồng ý không?” Phương Tri Ý vừa thấy anh cả gỡ mũ bước về phía nhà bếp, mới sực nhớ anh vẫn chưa chính miệng trả lời mình.
Phương Tri Thư đi trước, không đáp một lời. Phương Tri Ý líu ríu theo sau như trùng theo đuôi, một tiếng lại tiếng kêu: “Anh cả ~ Anh cả ~ Anh cả ~” Từng tiếng “anh cả” ngọt ngào vang lên khiến khóe miệng Phương Tri Thư bất giác cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói thành lời. Anh có cảm giác nếu không mở miệng, em gái nhỏ nhà mình thật sự có thể gọi đến tối.
“Cuối tuần này chúng ta cùng đi ăn cơm ở nhà dì Thư.”
Cuối cùng, anh thản nhiên lên tiếng: “Cuối tuần này cùng đi ăn cơm ở nhà dì Thư.”
“Ơ? Tại sao lại—” Phương Tri Ý còn chưa phản ứng kịp, nhưng vừa chạm vào ánh mắt của anh cả, lập tức hiểu ra. Ánh mắt kia tuy bình tĩnh nhưng không giấu được chút xao động. Cô làm sao không nhận ra—anh cả đồng ý rồi!
Chị Văn Quân thương anh cả như thế, chỉ cần anh cả chịu buông lòng một chút thôi, chuyện này chắc chắn có kết quả!
Phương Tri Ý mừng quá, thiếu điều nhảy lên nóc nhà: “Gia! Em sắp có chị dâu—Ưm!”
Phương Tri Thư giật mình vì tiếng hét vang trời đất, nhanh tay bịt miệng em gái: “Đừng có la to thế!” Để người ngoài nghe thấy thì còn ra cái thể thống gì nữa!
Phương Tri Ý giơ hai tay giữ lấy bàn tay to lớn của anh, mắt hạnh long lanh, gật đầu lia lịa ra hiệu em hiểu rồi, em sẽ ngoan, lúc này mới được thả ra. Nhưng vừa thoát khỏi bàn tay anh cả, cô liền lon ton lùi về phía sau mấy bước, túm lấy tay áo Phương Tri Lễ mà “tố cáo”:
“Anh hai, anh xem anh cả kìa, ngượng tới đỏ cả mặt rồi!”
Em gái, em đừng có mà hại anh!
Anh không nghe, không thấy gì hết! Một chữ cũng không nghe thấy!
Phương Tri Thư: “...”
Anh chỉ biết đứng hình, trong lòng dở khóc dở cười. Tâm tư của anh, tâm tư anh đã cố tình che giấu thật kỹ ... dễ dàng nhìn thấu vậy sao, ngay cả em gái nhỏ nhà anh cũng nhìn thấy rồi ?
Nhưng cái cảm giác ngượng ngùng xen lẫn chút vui sướng khi bị em gái "vạch trần" này... thật không tệ chút nào.
Sáng chủ nhật, ba anh em nhà họ Phương đều thức dậy từ rất sớm. Ngay cả Phương Tri Lễ, người thường ngày chẳng mấy khi để ý đến vẻ ngoài, có thể mặc quân phục liền mặc quân phục, không cần mặc quân phục liền ... vẫn mặc quân phục, vậy mà sáng nay lại tự mình đứng trước gương soi tới soi lui, chỉnh sửa cổ áo, vuốt lại từng nếp gấp trên bộ quân phục đã ủi thẳng tắp.
Dưới ánh đèn lờ mờ, mọi người trong phòng bận rộn với một nhịp điệu vui tươi, rộn ràng.
Phương Tri Ý đứng ở ngưỡng cửa, nhìn một cảnh tượng thật đời thường nhưng cũng thật ấm lòng, trong lòng bỗng dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi tên — giống như vừa được nhúng mình vào dòng suối nhỏ giữa mùa đông, âm ấm, mềm mại, len lỏi khắp cơ thể.
“Dạng Dạng, em mau giúp anh hai xem thử, mặc thế này có ổn không?” – Giọng Phương Tri Lễ vang lên từ phía bàn, mang theo chút ngượng nghịu hiếm có. Anh vẫn nhớ rõ lời cha mẹ dặn đi dặn lại: Lần này đến Thái gia, không phải như những lần trước. Lần này họ lấy tư cách nhà trai đến nhà thái ăn cơm, à đại diện nhà trai, phải chỉnh tề, phải có thành ý.Hôm nay, tuyệt đồi không được phép qua loa !
Phương Tri Ý nghe tiếng anh hai, thu hồi suy nghĩ, rồi nghiêng đầu, nhìn người anh trai trong bộ quân phục thẳng thớm, gọn gàng đến từng đường chỉ, không nhịn được bật cười khúc khích, giọng lém lỉnh mà chân thành:
“Ổn lắm rồi ạ. Anh hai của em hôm nay đẹp trai muốn xỉu luôn!”
Phương Tri Lễ vừa được em gái khen đã lập tức vênh mặt, dõng dạc nói:
“Cái đó thì phải rồi! Không nhìn xem anh là anh của ai à?”
“Được rồi, đẹp trai không làm no bụng được đâu, mau ăn cơm đi.” Phương Tri Thư vừa dọn bữa sáng lên bàn, vừa kéo em trai đang để cho tâm trí "bay cao bay xa" quay trở lại mặt đất.
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Đánh giá:
Truyện Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Story
Chương 112
10.0/10 từ 31 lượt.