Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 172: Thị phạm tại chỗ

Thấy lão im lặng quá lâu Mộc Hạ cũng nản theo, cậu đang nghĩ ra cái viễn cảnh được comeback bằng mồm cực căng thẳng đấy. Ai mà ngờ, chán bỏ xừ ra, không biết lão định nhìn mặt cậu trong bao lâu nữa đây. Thôi thì cậu đành ra tay đuổi âm binh vậy.

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì phiền ông rời khỏi phòng của tôi"

"Mày dám đuổi cả ba mày"

"Bậy rồi, bậy quá rồi. Đúng là trước kia chúng ta có cái danh nghĩa ba con nhưng giờ thì mọi chuyện sáng tỏ rồi, tôi đâu phải con ông và ông cũng đâu phải ba tôi. Với lại nha, nếu ông bị lãng tai hay trí nhớ kém quá nên mau quên thì tôi xin nhắc lại cho ông nhớ. Gia đình của tôi gồm năm người, ba tôi là Lý Bắc Hải, mẹ tôi là Triệu Hải Đường, anh cả của tôi là Lý Trí Khanh, chị hai của tôi là Lý Thảo Anh và tôi là con út trong nhà. Họ tên đầy đủ của tôi theo giấy khai sinh là Lý Mộc Hạ chơ không phải Mạc Mộc Hạ"

"Dù gì nhà tao cũng nuôi mày muời mấy năm, mày sao có thể trơ trẽn mà thốt ra những lời như vậy. Đúng là bất hiếu"


"Ra là tôi bất hiếu sao, tôi nói ông nghe. Trừ việc tôi ở ké nhà ông thì một đồng một cắc tôi đều không có, ăn cơm thì là cơm thừa. Chỗ ngủ thì là ở nhà kho cũ, xập xệ, tối tăm. Ông đóng được tiền học phí cho tôi rồi xong nhiệm vụ, quần áo là quần áo cũ của người hầu vứt lại cho tôi đấy. Là con gái của ông nợ nhà tôi chơ tôi chẳng nợ gì ông cả. Dù gì cũng có qua có lại thôi, ông nên quỳ gối dập đầu mà cảm ơn sự nuôi dưỡng con gái ông sống trong nhung lụa của nhà tôi. Chơ đừng ở đây mà tỏ thái đồ rằng tôi mắc nợ ông, còn nếu thích thì tôi trả cho ông"

Mộc Hạ dứt khoát lôi trong túi quần ra một chiếc thẻ vàng để lên bàn sau đó đẩy về phía lão. Giọng cậu lanh nhu băng mà nói, ánh mắt cũng âm u không ít.

"Bên trong thẻ này có 30 triệu USD, đủ để cả gia đình ông vượt qua khủng hoảng đấy. Và nó không có mật khẩu. Tôi trả xong rồi đấy từ nay tôi và gia đình ông chẳng liên quan hay nợ nần gì nhau nữa"

"Mày tưởng ném cho tao chút tiền như thế này là xong à, tao vẫn chưa hài lòng với mày đâu"

"Làm người thì đừng nên quá tham lam, nếu không sẽ mất tất cả luôn đấy. Bây giờ thì cút khỏi phòng của tôi"



Phía bên dưới sảnh các nhà đầu tư hay tỷ phú ở khắp nơi đổ xô về đang cảm thấy vô cùng háo hức muốn chứng kiến HAJ ngoài đời thực.

"Phiền các vị im lặng, sau đây nhân dịp bữa tiệc giao lưu thường niên của giới nghệ thuật này. Tôi xin trân trọng giới thiệu học trò cưng và là niềm tự hào suốt năm mươi mấy năm hành nghề của tôi. HAJ"

Mộc Hạ mặc trên người bộ vest trắng tinh khôi, từ từ bước từ cầu thang đi tới đứng bên cạnh sư phụ Diệt Hưu. Ông thấy cậu xuống liền nhường lại mic cho cậu phát biểu đôi lời.

"Cảm ơn các vị đã không ngại đường xa mà tới đây, tôi là HAJ rất hân hạnh khi được đón tiếp các vị"

Khi Mộc Hạ vừa phát biểu ngắn gọn õng thì bên dưới liền vang lên tiếng vỗ tay không ngừng, cậu nhìn sư phụ mình sau đó ông đi tới chỗ cậu đang đứng. Mộc Hạ đưa mic cho Diệt Hưu tiếp tục phát biểu.


"Hôm nay, HAJ đến đây có đem theo một số bức tranh. Năm nay chúng ta có chút thay đổi thú vị, thay vì đấu giá trên sàn thì bây giờ ngay tại đây buổi đấu giá sẽ trực tiếp bắt đầu."

Sau lời phát biểu của Diệt Hưu những ông bà có tiếng tăm lại càng hăng hái, không ngờ bọn họ vừa được nhìn thấy trực tiếp HAJ, lại vừa có thể mua lại bức tranh của cậu. Đây là một cơ hội vo cùng hiếm có, phục vụ nhanh nhẹn xếp ghế chia thành hai dãy giữa sảnh tiệc lớn.

Các quý ông, quý bà nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình. Mở màn chính là một màn thị phạm ngay trước ánh mắt của mọi người.

"Không hổ danh là HAJ, đường cọ vô cùng mềm mại và điêu luyện"

"Tôi cảm thấy dường như mình đang hoà làm một với nhịp điệu từ những nét cọ đầy màu sắc đó vậy"

"Đã bao lần tôi vụt mất bức tranh của HAJ ở buổi đấu giá, hiện tại bằng giá nào cũng phải mua được một bức"

"Để xem ai là người may mắn đó đã"

Thị phạm xong Mộc Hạ nhanh chóng đứng dậy, các nhân viên chỉ cất giá vẽ và dọn dẹp sơ qua một chút rồi cũng lui xuống. Lúc này Diệt Hưu lão sư lại tiếp tục nói.

"Các vị cảm thấy sao, cách vẽ của HAJ rất hút hồn phải không? Và bức tranh đầu tiên chúng tôi mang ra đấu giá hôm nay cũng là bức tranh mà học trò tôi đã thị phạm trước con mắt chứng nhận của bao nhiêu người đam mê và am hiểu về hội hoạ. Bây giờ mời các vị ra giá, giá khởi điểm của chúng tôi là 59 triệu USD"

"Tôi ra giá 60 triệu USB "

"Tôi ra giá 65 triệu USD"

Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân Truyện Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân Story Chương 172: Thị phạm tại chỗ
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...