Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 137: Khoe thành tích khiêm tốn một chút

Lúc này trong phòng khách đã trở thành một đống hỗn loạn, Mẹ Đường bất lực mà nhìn đám chó đang sủa ầm lên kia. Bà xót chết mất, tất cả bức tranh treo trong nhà là một tay Mộc Hạ vẽ. Mà nếu đem bán thật thì giá cũng rất cao. Biết sao mà giới đấu giá có thể phân biệt đâu là tranh giả và tranh thật không.

Tranh của HAJ có một con ấn đặt biệt, nhìn lên ấn sẽ thấy ánh sáng lấp lánh chiếu lên. Mà những bụi lấp lánh kia là được nghiền từ các kim cương đắc đỏ nhất, đây là món quà mà Diệt Hưu tặng cậu sau khi cậu đạt giải. Một bức tranh có chữ ký thôi mà đã làm giới nhà giàu điên đảo rồi huống hồ gì giờ lại có thêm con dấu nữa thì thử nghĩ coi ai lại dám coi thường đây.

"Có bức tranh rách thôi mà, bà đây dư tiền để đền"-Triệu Hoà

"Con gái đừng sợ có ba mẹ hậu thuẫn cho con"- Tấn Giang

"Vâng ạ"- Tấn Lệ

"Nhà mấy người đúng là không có liêm sỉ mà"-Thảo Anh


"Thảo Anh bình tĩnh, để chuyện này giao cho ba mẹ quyết định đi"-Trí Khanh

"Này chị, nếu chị đã muốn đền thì em đây không khách sáo. Nể tình chị là người nhà nên em bán bức tranh lại với giá gốc thôi. 10 triệu...."

Bà ta cắt ngang lời mẹ Đường mà to mồm, còn chuẩn bị rút ví ra đền tiền. Ba Hải nghiêm nghị nói tiếp lời bị cắt ngang của mẹ Đường.

"Có cẩm mười triệu mà cũng làm căng chuyện, đúng là lũ nghèo rớt mùng tơi"-Triệu Hoà

"Ai nói với bà là mười triệu, bỏ cái tật thích cắt ngang lời của người khác khi người đó đang nói đi. Bức tranh này, giá khởi điểm là 10 triệu USD."-Bắc Hải


"Cái gì?"- Tấn Lệ bất động mà nói lớn

"Mấy người ăn cướp à, bức tranh nhỏ rách nát này mà có giá cao như vậy"- Tấn Giang

"Đúng là một lũ giàu mới nổi"-Thảo Anh

"Giờ sao bà đền hay tôi cho con gái bà vào tù vì tội phá hoại đồ có giá trị cao đây"-Trí Khanh

Bà ta tức tối chửi đỏng lên rằng nhà họ Lý là quân ăn cướp, dựng cảnh bắt nạt người khác. Lúc này Mộc Hạ đã vẽ xong tranh, cậu cất gọn dụng cụ rồi xách tranh và đống dụng cụ đi vào nhà. Thấy bên trong ồn ào không thôi, cậu không hiểu chuyện gì bèn lên tiếng hỏi.

"Có chuyện gì vậy ạ?"-Mộc Hạ

"A...bảo bối, em xem con nhỏ kia làm hư tranh của em rồi."-Thảo Anh

"Chỉ là bức tranh nhỏ thôi, không đáng tiền. Vứt đi là được, dù gì cũng gãy khung và rách một phần giấy rồi. Để khi khác em vẽ bức khác rồi treo lên lại cho ạ"

Thấy Mộc Hạ đã nói vậy thì mọi người cũng không thèm đôi co với cả nhà kia, Mộc Hạ đi tới lạnh lùng đem tranh đã hư kia ném thẳng vào sọt rác dưới con mắt ngỡ ngàng của mọi người.

"Tôi ghét người khác đụng vào đồ của tôi, nhất là gia đình này. Mấy người yên phận một chút mà làm khách cho đúng mực, nếu quá phận thì đừng trách tại sao tôi không cảnh cáo trước. Còn cô hên đây chỉ là bức tranh nhỏ đối với tôi không đáng tiền nhưng thử táy máy làm hư các đồ vật có giá trị cao khác thì tôi cho cô bóc lịch trong tù mà trả nợ dần dần. Tôi không có doạ mấy người, Mộc Hạ tối nói được làm được. Cả nhà con lên phòng phơi tranh một chút, tý đến giờ cơm hẵn gọi con. Mấy người này làm con mất hứng rồi"

Cả nhà bà ta không rét mà run, đợi khi Mộc Hạ đi lên lầu thì mới chứng nào tật nấy mà tiếp tục lên mặt.

"Em dạy con cũng có gia giáo ghê đấy, đi vô nhà không thưa ai. Lại đe doạ luôn dì ruột của nó, làm như vậy chẳng khác nào giang hồ, thiếu học thức. Không như con gái của tôi, nó học Lớp S của Nhị Đại. Thành tích lại vô cùng xuất sắc"


Cô ta được khen liền nở mày nở mặt mà mặt vênh lên, bà ta cũng rất tự hào mà khoe con gái cưng. Ông Tấn Giang đứng bên cạnh phụ hoạ cho hai mẹ con kia. Trí Khanh không nói nhiều, anh nhanh chóng mở phòng trưng bày ra.

Thảo Anh vui vẻ lấy cúp, bằng khen và tất tần tật giấy chứng nhận từ các cuộc thi quốc tế nà Mộc Hạ đã đạt giải nhất mà đập thẳng vào mặt bọn họ.

"Bà tưởng con bà ghê lắm à"-Thảo Anh

"Nhìn đi, con bà có bằng và giấy chứng nhận mà có con dấu đặc biệt để chứng nhận dành cho người đã đạt được giải nhất ở cuộc thi thế giới chưa"-Trí Khanh

"Ôi chao, chúng tôi đã không muốn khoe nhưng chị cứ làm vậy. Nên chúng tôi mới phải khiêm tốn mà cho chị mở mang tầm mắt một chút"-Hải Đường

"Con chị chỉ học Nhị Đại thôi à, tuy con tôi không học lớp S Nhất Đại nhưng điểm thi của nó cao nhất toàn quốc đấy. Có cả bằng khen chứng nhận này, à nghe đâu con chị đang học múa nhỉ. Chị yên tâm chắc con bé sẽ thành tài thôi, chơ con tui không học vẽ tranh lần nào mà đi thi vẫn đạt giải nhất nè"-Bắc Hải

Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân Truyện Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân Story Chương 137: Khoe thành tích khiêm tốn một chút
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...