Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Chương 6
XUÂN MUỘN – 06
Sáng hôm sau, khi còn đang chìm trong giấc ngủ mơ màng thì Tưởng Vọng Thư đã nghe thấy những tiếng động sột soạt. Hẳn là Tưởng Kỵ đã thức dậy và chuẩn bị đến cửa hàng.
Tưởng Vọng Thư mơ màng dụi mắt, cố gắng kéo mình ra khỏi giấc ngủ. Cô cũng muốn cùng Tưởng Kỵ đến cửa hàng xem sao. Miễn cưỡng ngồi dậy khỏi chăn, cô ngồi thừ người một lúc, lắng nghe tiếng Tưởng Kỵ gấp chăn màn rồi nhẹ nhàng bước xuống cầu thang. Cô cũng từ từ bắt đầu mặc quần áo.
Trong nhà chỉ có một nhà vệ sinh, tất nhiên cũng chỉ có một chỗ để vệ sinh cá nhân. Tưởng Vọng Thư cảm thấy bụng mình hơi khó chịu, từ trên lầu đi xuống đến trước cửa nhà vệ sinh, đang định gõ cửa bảo Tưởng Kỵ nhanh lên thì cô bỗng nghe thấy một tiếng rên.
Cánh tay đang giơ lên của Tưởng Vọng Thư khựng lại giữa không trung, toàn thân cô đờ ra một giây, rồi không kiềm chế được mà nghiêng người về phía trước, muốn nghe rõ hơn tiếng động ấy.
Rồi cô lại nghe thấy một tiếng rên nữa. Trầm đục, khàn khàn, thấm đẫm d*c v*ng, khiến tai Tưởng Vọng Thư đỏ rực. Dù trời chỉ vài độ nhưng cô cảm thấy toàn thân mình như đang bốc cháy, giống như cả người đang bị thiêu trên lửa.
Tưởng Vọng Thư không phải cô gái ngây thơ không biết gì, mấy loại phim ảnh kia cô cũng từng xem không ít. Chỉ một tiếng rên thôi, cô đã hiểu Tưởng Kỵ đang làm gì trong nhà vệ sinh.
Nhưng không hiểu sao, cô không nhúc nhích, vẫn đứng nguyên trước cửa.
Cửa nhà vệ sinh làm bằng nhựa mờ, tất nhiên cô không thể nhìn rõ bên trong đang diễn ra chuyện gì. Nhưng chỉ cần nghe thứ âm thanh trầm khàn gợi cảm ấy cũng đủ khiến người ta liên tưởng ra đủ thứ chuyện.
Tưởng Kỵ không có bạn gái, thường ngày anh cũng giải tỏa bằng cách này sao? Anh sẽ nghĩ đến ai khi làm chuyện ấy? Còn trước đây thì sao? Có phải mỗi sáng đưa cô đi học, anh cũng phải kìm nén phản ứng sinh lý này? Sao trước giờ cô chưa từng để ý?
Cô không kìm được mà tưởng tượng, cái khối căng phồng kia khi không bị che chắn sẽ trông thế nào? Nhìn có dữ tợn không? Có to lớn đáng sợ không? Bàn tay to lớn kia sẽ nắm lấy chỗ ấy ra sao? Sẽ xoa bóp thế nào? Lướt qua đỉnh, trượt dọc xuống thân, tạo ra những âm thanh ướt át?
Trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của anh ấy, trong đôi mắt vốn luôn bình thản không gợn sóng ấy liệu có lúc nào cũng ngập tràn sự ướt át, nhuốm màu d*c v*ng chưa từng có hay không?
Cô rất muốn được nhìn thấy. Tai Tưởng Vọng Thư đỏ hết cả lên, cô vừa nghĩ vậy vừa nín thở để không phát ra một tiếng động nào, lắng nghe những âm thanh bên trong trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn, rồi một tiếng rên quyến rũ hơn cả lúc trước vang lên, ngay sau đó nhà vệ sinh trở lại yên tĩnh.
Rồi từ bên trong vọng ra tiếng nước chảy rả rích, có lẽ là Tưởng Kỵ đang tắm.
Cơ thể căng cứng của Tưởng Vọng Thư dần thả lỏng, cô đứng thêm một lúc trước cửa nhà vệ sinh rồi mới giả vờ mình vừa đi xuống gõ cửa: “Anh ơi, nhanh lên, em cần dùng nhà vệ sinh.”
Người bên trong nhẹ giọng đáp lại giữa tiếng nước chảy, vài phút sau cánh cửa mở ra. Người đàn ông bước ra ngoài với vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không thể nhận ra điều gì khác thường.
Tưởng Vọng Thư liếc nhìn anh rồi càu nhàu: “Sao mới sáng sớm mà anh đã tắm rửa rồi?”
Tay người đàn ông đang lau tóc khựng lại, sau đó anh trả lời với giọng điệu bình thường: “Chăn dày quá, đắp kín nên hơi đổ mồ hôi.”
Không phải!
Thực ra là vì anh vừa thức dậy đã có phản ứng sinh lý, nên phải tự giải quyết trong nhà vệ sinh.
Tưởng Vọng Thư thầm nghĩ vậy, trong đầu lại hiện lên mấy tiếng rên quyến rũ lúc nãy, cô cúi đầu đỏ tai đáp “Ừ” rồi vội vàng bước vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại.
Tiếng động từ nhà bếp vọng ra, có lẽ Tưởng Kỵ đang chuẩn bị bữa sáng. Tưởng Vọng Thư không hiểu sao cảm thấy căng thẳng kỳ lạ lúc nãy giờ mới tan biến. Khi cô kéo quần xuống để đi vệ sinh thì phát hiện bên dưới đã ướt đẫm một mảng.
Tưởng Vọng Thư thầm chửi một câu, lại loay hoay trong nhà vệ sinh khá lâu mới chịu ra ngoài.
Sáng nay có cháo và bánh bao nhân thịt, trước đây khi còn ở nhà Tưởng Vọng Thư thường ăn sáng như vậy. Bụng dạ cô không tốt lắm, buổi sáng nếu uống sữa đậu hay sữa bò rất dễ bị đau bụng nên ngày trước Tưởng Kỵ luôn dậy sớm một chút để nấu cháo cho cô.
Nhưng sau khi đến Hoa Thành sống một mình, để tiết kiệm thời gian ngủ thêm được một chút thì cô không còn sức lực để dậy sớm nấu cháo nữa. Thường thì cô chỉ mua một cốc sữa đậu nành và một chiếc bánh bao ở cổng khu dân cư, vừa đi bộ đến tàu điện ngầm vừa ăn. Lúc đầu, cô thường xuyên bị đau bụng nhưng chỉ cần chịu đựng hoặc đi vệ sinh là qua. Về sau quen dần, tình trạng cũng đỡ hơn nhiều, số lần đau bụng cũng giảm đi. Thế nhưng cô vẫn mong mỗi sáng thức dậy được ăn cháo nóng hổi do Tưởng Kỵ nấu.
Tưởng Vọng Thư ăn từng thìa cháo nhỏ, mỗi miếng đều ăn thật chậm rãi, đến khi hết sạch cả chén, cô mới đặt thìa xuống, nghiêng đầu hỏi Tưởng Kỵ: “Còn cháo không anh?”
Tưởng Kỵ dừng lại một giây, hơi ngạc nhiên vì sáng nay Tưởng Vọng Thư ăn ngon miệng hơn mọi hôm. Bình thường buổi sáng cô chẳng ăn mấy, cả những bữa khác cũng vậy, lúc nào anh cũng lo cô không đủ dinh dưỡng. Hiếm khi thấy cô ăn ngon miệng, anh vui mừng đứng dậy cầm lấy chén của cô: “Để anh lấy thêm cho em.”
Tưởng Vọng Thư dạ một tiếng, lại nói thêm: “Đừng lấy nhiều quá.”
Tưởng Kỵ gật đầu đồng ý nhưng khi đưa lại cho cô lại là một chén đầy ắp. Trước giờ vẫn vậy, anh vẫn luôn mong cô ăn nhiều hơn một chút, ăn ngon hơn một chút.
Tưởng Vọng Thư thở dài trong lòng, rồi chậm rãi ăn từng thìa từng thìa cháo một, khi đặt thìa xuống ngẩng đầu lên cô lại thấy Tưởng Kỵ đang nhìn mình.
Tưởng Vọng Thư giật mình.
Phải miêu tả ánh mắt ấy của Tưởng Kỵ thế nào đây? Khác hẳn vẻ vô cảm thường ngày, lúc này đôi mắt anh chất chứa đủ thứ cảm xúc phức tạp, dường như có xót xa, có dịu dàng, còn vài loại cảm xúc khác nữa mà cô không thể phân biệt được. Cô chỉ biết chắc chắn rằng Tưởng Kỵ đang rất quan tâm đến mình.
Trái tim cô bỗng chùng xuống.
Sao lại có người tốt đến thế? Rõ ràng là cô đã bỏ anh ở lại đây, lặng lẽ ra đi rồi lại lặng lẽ trở về, thế mà anh vẫn một lòng đối tốt với cô.
Tưởng Kỵ ăn xong trước, dắt chiếc xe điện đang để dưới mái hiên ra, Tưởng Vọng Thư thay giày rồi cũng theo ra ngoài, sau đó ngồi lên yên sau của chiếc xe điện.
Chiếc xe điện đã cũ, lớp sơn xám trên bề mặt bong tróc gần hết, chỉ có điều dường như Tưởng Kỵ đã lau chùi nên xe rất sạch sẽ, không có chút bụi bẩn nào.
Tưởng Vọng Thư quen thuộc tựa vào chiếc hộp nhỏ phía sau xe, tay đặt lên thanh chắn bên hông xe, ngay khi xe khởi động, tâm trạng cô cũng theo đó dần bình tĩnh lại.
Gió ào ào lướt qua tai, Tưởng Vọng Thư nhìn dòng người qua lại bên cạnh, chợt nhớ ngày trước Tưởng Kỵ cũng thường chở cô đi dạo bằng xe điện. Có mấy lúc thấy cô căng thẳng quá, anh cũng sẽ đưa cô ra ngoài hóng gió, như muốn làm cho những phiền muộn của cô tan biến theo làn gió kia.
Thỉnh thoảng đi ngang những gánh hàng rong mà cô thích ăn, xe điện sẽ dừng lại, Tưởng Kỵ sẽ lấy ra số tiền không biết dành dụm từ lúc nào để mua cho cô những món ăn vặt ngon lành.
Lúc này đây, Tưởng Vọng Thư lại ngồi trên yên sau xe điện, nhìn chiếc xe len lỏi qua những con hẻm nhỏ hẹp, nghe tiếng các bác các cô nói thứ tiếng quê hương quen thuộc, trong lòng cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự thật rằng mình đã trở về.
Không hiểu sao, nỗi chán ghét nơi này trong lòng cô dường như cũng vơi đi đôi chút trong không khí nhộn nhịp này.
Thực ra khi ngồi trên chuyến tàu cuối vắng lặng ở Hoa Thành, đôi lúc cô cũng nhớ đến thị trấn nhỏ bé chật chội nhưng ấm áp này. Chỉ có điều nỗi nhớ ấy quá mơ hồ, mỗi khi khuôn mặt đáng ghét của Tưởng Tráng hiện lên trong đầu, cô lại cảm thấy dòng máu Bình Nam trong người mình trở nên thật dơ bẩn.
Nhưng khi ngồi ở phía sau xe của Tưởng Kỵ, ngọn gió thổi qua bên tai cô dường như có thể thổi bay đi tất cả những suy nghĩ ấy.
Tưởng Vọng Thư nhận ra mình lại bắt đầu nghĩ lan man. Mấy năm đi xa không khiến tâm trí cô trở nên chín chắn hơn, ngược lại còn khiến cô trở nên do dự và ủy mị hơn trước, đến cả ngọn gió đầu xuân ở Bình Nam thổi qua cũng khiến cô suy nghĩ nhiều hơn.
Bên cạnh Tưởng Kỵ, là nơi sạch sẽ nhất trên thế gian này.
Anh luôn đỡ lấy cô, bất kể cô có mang họ Tưởng hay không, bất kể cô có sinh ra ở Bình Nam hay không, miễn cô vẫn là Nguyệt Lượng bé nhỏ của anh là được.
Lòng Tưởng Vọng Thư chợt xao động, bàn tay cô đặt phía sau xe cũng khẽ cử động. Do dự vài giây, cô nhẹ nhàng đặt tay lên eo Tưởng Kỵ nhưng chỉ là chạm nhẹ, lực khẽ đến mức gần như không cảm nhận được.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc bàn tay cô chạm vào, người đang lái xe gần như ngay lập tức khựng lại, sau đó giọng trầm của anh vang lên hòa cùng với tiếng gió: “Có chuyện gì vậy?”
Tưởng Vọng Thư tai hơi ửng đỏ, ánh mắt dừng ở con đường gập ghềnh dưới bánh xe, cô vô thức nói một câu: “Đường này gồ ghề ghê.”
Tưởng Kỵ dường như không nghe thấy, anh hơi nghiêng mặt sang nhưng tầm mắt vẫn dừng ở con đường phía trước. Bàn tay Tưởng Vọng Thư đặt trên eo anh siết chặt hơn một chút, rồi cô nghiêng người về phía Tưởng Kỵ, áp sát vào tai anh nói: “Đường hơi gồ ghề nên em vịn một chút.”
Tưởng Kỵ cảm nhận hơi thở ấm áp phả qua tai mình, tiếp theo là cơ thể mềm mại của Tưởng Vọng Thư áp sát vào lưng anh. Biểu cảm của anh thoáng khựng lại, sau đó anh gật đầu như không có chuyện gì, tốc độ xe cũng dần chậm lại theo kiểm soát của anh, cố gắng chạy êm hơn.
Con đường gồ ghề.
Sáng hôm sau, khi còn đang chìm trong giấc ngủ mơ màng thì Tưởng Vọng Thư đã nghe thấy những tiếng động sột soạt. Hẳn là Tưởng Kỵ đã thức dậy và chuẩn bị đến cửa hàng.
Tưởng Vọng Thư mơ màng dụi mắt, cố gắng kéo mình ra khỏi giấc ngủ. Cô cũng muốn cùng Tưởng Kỵ đến cửa hàng xem sao. Miễn cưỡng ngồi dậy khỏi chăn, cô ngồi thừ người một lúc, lắng nghe tiếng Tưởng Kỵ gấp chăn màn rồi nhẹ nhàng bước xuống cầu thang. Cô cũng từ từ bắt đầu mặc quần áo.
Trong nhà chỉ có một nhà vệ sinh, tất nhiên cũng chỉ có một chỗ để vệ sinh cá nhân. Tưởng Vọng Thư cảm thấy bụng mình hơi khó chịu, từ trên lầu đi xuống đến trước cửa nhà vệ sinh, đang định gõ cửa bảo Tưởng Kỵ nhanh lên thì cô bỗng nghe thấy một tiếng rên.
Cánh tay đang giơ lên của Tưởng Vọng Thư khựng lại giữa không trung, toàn thân cô đờ ra một giây, rồi không kiềm chế được mà nghiêng người về phía trước, muốn nghe rõ hơn tiếng động ấy.
Rồi cô lại nghe thấy một tiếng rên nữa. Trầm đục, khàn khàn, thấm đẫm d*c v*ng, khiến tai Tưởng Vọng Thư đỏ rực. Dù trời chỉ vài độ nhưng cô cảm thấy toàn thân mình như đang bốc cháy, giống như cả người đang bị thiêu trên lửa.
Tưởng Vọng Thư không phải cô gái ngây thơ không biết gì, mấy loại phim ảnh kia cô cũng từng xem không ít. Chỉ một tiếng rên thôi, cô đã hiểu Tưởng Kỵ đang làm gì trong nhà vệ sinh.
Nhưng không hiểu sao, cô không nhúc nhích, vẫn đứng nguyên trước cửa.
Cửa nhà vệ sinh làm bằng nhựa mờ, tất nhiên cô không thể nhìn rõ bên trong đang diễn ra chuyện gì. Nhưng chỉ cần nghe thứ âm thanh trầm khàn gợi cảm ấy cũng đủ khiến người ta liên tưởng ra đủ thứ chuyện.
Tưởng Kỵ không có bạn gái, thường ngày anh cũng giải tỏa bằng cách này sao? Anh sẽ nghĩ đến ai khi làm chuyện ấy? Còn trước đây thì sao? Có phải mỗi sáng đưa cô đi học, anh cũng phải kìm nén phản ứng sinh lý này? Sao trước giờ cô chưa từng để ý?
Cô không kìm được mà tưởng tượng, cái khối căng phồng kia khi không bị che chắn sẽ trông thế nào? Nhìn có dữ tợn không? Có to lớn đáng sợ không? Bàn tay to lớn kia sẽ nắm lấy chỗ ấy ra sao? Sẽ xoa bóp thế nào? Lướt qua đỉnh, trượt dọc xuống thân, tạo ra những âm thanh ướt át?
Trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của anh ấy, trong đôi mắt vốn luôn bình thản không gợn sóng ấy liệu có lúc nào cũng ngập tràn sự ướt át, nhuốm màu d*c v*ng chưa từng có hay không?
Cô rất muốn được nhìn thấy. Tai Tưởng Vọng Thư đỏ hết cả lên, cô vừa nghĩ vậy vừa nín thở để không phát ra một tiếng động nào, lắng nghe những âm thanh bên trong trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn, rồi một tiếng rên quyến rũ hơn cả lúc trước vang lên, ngay sau đó nhà vệ sinh trở lại yên tĩnh.
Rồi từ bên trong vọng ra tiếng nước chảy rả rích, có lẽ là Tưởng Kỵ đang tắm.
Cơ thể căng cứng của Tưởng Vọng Thư dần thả lỏng, cô đứng thêm một lúc trước cửa nhà vệ sinh rồi mới giả vờ mình vừa đi xuống gõ cửa: “Anh ơi, nhanh lên, em cần dùng nhà vệ sinh.”
Người bên trong nhẹ giọng đáp lại giữa tiếng nước chảy, vài phút sau cánh cửa mở ra. Người đàn ông bước ra ngoài với vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không thể nhận ra điều gì khác thường.
Tưởng Vọng Thư liếc nhìn anh rồi càu nhàu: “Sao mới sáng sớm mà anh đã tắm rửa rồi?”
Tay người đàn ông đang lau tóc khựng lại, sau đó anh trả lời với giọng điệu bình thường: “Chăn dày quá, đắp kín nên hơi đổ mồ hôi.”
Không phải!
Thực ra là vì anh vừa thức dậy đã có phản ứng sinh lý, nên phải tự giải quyết trong nhà vệ sinh.
Tưởng Vọng Thư thầm nghĩ vậy, trong đầu lại hiện lên mấy tiếng rên quyến rũ lúc nãy, cô cúi đầu đỏ tai đáp “Ừ” rồi vội vàng bước vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại.
Tiếng động từ nhà bếp vọng ra, có lẽ Tưởng Kỵ đang chuẩn bị bữa sáng. Tưởng Vọng Thư không hiểu sao cảm thấy căng thẳng kỳ lạ lúc nãy giờ mới tan biến. Khi cô kéo quần xuống để đi vệ sinh thì phát hiện bên dưới đã ướt đẫm một mảng.
Tưởng Vọng Thư thầm chửi một câu, lại loay hoay trong nhà vệ sinh khá lâu mới chịu ra ngoài.
Sáng nay có cháo và bánh bao nhân thịt, trước đây khi còn ở nhà Tưởng Vọng Thư thường ăn sáng như vậy. Bụng dạ cô không tốt lắm, buổi sáng nếu uống sữa đậu hay sữa bò rất dễ bị đau bụng nên ngày trước Tưởng Kỵ luôn dậy sớm một chút để nấu cháo cho cô.
Nhưng sau khi đến Hoa Thành sống một mình, để tiết kiệm thời gian ngủ thêm được một chút thì cô không còn sức lực để dậy sớm nấu cháo nữa. Thường thì cô chỉ mua một cốc sữa đậu nành và một chiếc bánh bao ở cổng khu dân cư, vừa đi bộ đến tàu điện ngầm vừa ăn. Lúc đầu, cô thường xuyên bị đau bụng nhưng chỉ cần chịu đựng hoặc đi vệ sinh là qua. Về sau quen dần, tình trạng cũng đỡ hơn nhiều, số lần đau bụng cũng giảm đi. Thế nhưng cô vẫn mong mỗi sáng thức dậy được ăn cháo nóng hổi do Tưởng Kỵ nấu.
Tưởng Vọng Thư ăn từng thìa cháo nhỏ, mỗi miếng đều ăn thật chậm rãi, đến khi hết sạch cả chén, cô mới đặt thìa xuống, nghiêng đầu hỏi Tưởng Kỵ: “Còn cháo không anh?”
Tưởng Kỵ dừng lại một giây, hơi ngạc nhiên vì sáng nay Tưởng Vọng Thư ăn ngon miệng hơn mọi hôm. Bình thường buổi sáng cô chẳng ăn mấy, cả những bữa khác cũng vậy, lúc nào anh cũng lo cô không đủ dinh dưỡng. Hiếm khi thấy cô ăn ngon miệng, anh vui mừng đứng dậy cầm lấy chén của cô: “Để anh lấy thêm cho em.”
Tưởng Vọng Thư dạ một tiếng, lại nói thêm: “Đừng lấy nhiều quá.”
Tưởng Kỵ gật đầu đồng ý nhưng khi đưa lại cho cô lại là một chén đầy ắp. Trước giờ vẫn vậy, anh vẫn luôn mong cô ăn nhiều hơn một chút, ăn ngon hơn một chút.
Tưởng Vọng Thư thở dài trong lòng, rồi chậm rãi ăn từng thìa từng thìa cháo một, khi đặt thìa xuống ngẩng đầu lên cô lại thấy Tưởng Kỵ đang nhìn mình.
Tưởng Vọng Thư giật mình.
Phải miêu tả ánh mắt ấy của Tưởng Kỵ thế nào đây? Khác hẳn vẻ vô cảm thường ngày, lúc này đôi mắt anh chất chứa đủ thứ cảm xúc phức tạp, dường như có xót xa, có dịu dàng, còn vài loại cảm xúc khác nữa mà cô không thể phân biệt được. Cô chỉ biết chắc chắn rằng Tưởng Kỵ đang rất quan tâm đến mình.
Trái tim cô bỗng chùng xuống.
Sao lại có người tốt đến thế? Rõ ràng là cô đã bỏ anh ở lại đây, lặng lẽ ra đi rồi lại lặng lẽ trở về, thế mà anh vẫn một lòng đối tốt với cô.
Tưởng Kỵ ăn xong trước, dắt chiếc xe điện đang để dưới mái hiên ra, Tưởng Vọng Thư thay giày rồi cũng theo ra ngoài, sau đó ngồi lên yên sau của chiếc xe điện.
Chiếc xe điện đã cũ, lớp sơn xám trên bề mặt bong tróc gần hết, chỉ có điều dường như Tưởng Kỵ đã lau chùi nên xe rất sạch sẽ, không có chút bụi bẩn nào.
Tưởng Vọng Thư quen thuộc tựa vào chiếc hộp nhỏ phía sau xe, tay đặt lên thanh chắn bên hông xe, ngay khi xe khởi động, tâm trạng cô cũng theo đó dần bình tĩnh lại.
Gió ào ào lướt qua tai, Tưởng Vọng Thư nhìn dòng người qua lại bên cạnh, chợt nhớ ngày trước Tưởng Kỵ cũng thường chở cô đi dạo bằng xe điện. Có mấy lúc thấy cô căng thẳng quá, anh cũng sẽ đưa cô ra ngoài hóng gió, như muốn làm cho những phiền muộn của cô tan biến theo làn gió kia.
Thỉnh thoảng đi ngang những gánh hàng rong mà cô thích ăn, xe điện sẽ dừng lại, Tưởng Kỵ sẽ lấy ra số tiền không biết dành dụm từ lúc nào để mua cho cô những món ăn vặt ngon lành.
Lúc này đây, Tưởng Vọng Thư lại ngồi trên yên sau xe điện, nhìn chiếc xe len lỏi qua những con hẻm nhỏ hẹp, nghe tiếng các bác các cô nói thứ tiếng quê hương quen thuộc, trong lòng cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự thật rằng mình đã trở về.
Không hiểu sao, nỗi chán ghét nơi này trong lòng cô dường như cũng vơi đi đôi chút trong không khí nhộn nhịp này.
Thực ra khi ngồi trên chuyến tàu cuối vắng lặng ở Hoa Thành, đôi lúc cô cũng nhớ đến thị trấn nhỏ bé chật chội nhưng ấm áp này. Chỉ có điều nỗi nhớ ấy quá mơ hồ, mỗi khi khuôn mặt đáng ghét của Tưởng Tráng hiện lên trong đầu, cô lại cảm thấy dòng máu Bình Nam trong người mình trở nên thật dơ bẩn.
Nhưng khi ngồi ở phía sau xe của Tưởng Kỵ, ngọn gió thổi qua bên tai cô dường như có thể thổi bay đi tất cả những suy nghĩ ấy.
Tưởng Vọng Thư nhận ra mình lại bắt đầu nghĩ lan man. Mấy năm đi xa không khiến tâm trí cô trở nên chín chắn hơn, ngược lại còn khiến cô trở nên do dự và ủy mị hơn trước, đến cả ngọn gió đầu xuân ở Bình Nam thổi qua cũng khiến cô suy nghĩ nhiều hơn.
Bên cạnh Tưởng Kỵ, là nơi sạch sẽ nhất trên thế gian này.
Anh luôn đỡ lấy cô, bất kể cô có mang họ Tưởng hay không, bất kể cô có sinh ra ở Bình Nam hay không, miễn cô vẫn là Nguyệt Lượng bé nhỏ của anh là được.
Lòng Tưởng Vọng Thư chợt xao động, bàn tay cô đặt phía sau xe cũng khẽ cử động. Do dự vài giây, cô nhẹ nhàng đặt tay lên eo Tưởng Kỵ nhưng chỉ là chạm nhẹ, lực khẽ đến mức gần như không cảm nhận được.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc bàn tay cô chạm vào, người đang lái xe gần như ngay lập tức khựng lại, sau đó giọng trầm của anh vang lên hòa cùng với tiếng gió: “Có chuyện gì vậy?”
Tưởng Vọng Thư tai hơi ửng đỏ, ánh mắt dừng ở con đường gập ghềnh dưới bánh xe, cô vô thức nói một câu: “Đường này gồ ghề ghê.”
Tưởng Kỵ dường như không nghe thấy, anh hơi nghiêng mặt sang nhưng tầm mắt vẫn dừng ở con đường phía trước. Bàn tay Tưởng Vọng Thư đặt trên eo anh siết chặt hơn một chút, rồi cô nghiêng người về phía Tưởng Kỵ, áp sát vào tai anh nói: “Đường hơi gồ ghề nên em vịn một chút.”
Tưởng Kỵ cảm nhận hơi thở ấm áp phả qua tai mình, tiếp theo là cơ thể mềm mại của Tưởng Vọng Thư áp sát vào lưng anh. Biểu cảm của anh thoáng khựng lại, sau đó anh gật đầu như không có chuyện gì, tốc độ xe cũng dần chậm lại theo kiểm soát của anh, cố gắng chạy êm hơn.
Chỉ có điều, bàn tay Tưởng Vọng Thư đặt trên eo anh vẫn không buông ra. Mãi đến khi đoạn đường gập ghềnh kết thúc, tay cô mới rời khỏi eo anh.
Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Đánh giá:
Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Story
Chương 6
10.0/10 từ 13 lượt.
