Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 40: Hoàn chính văn

XUÂN MUỘN – 40

Xuân muộn.


Diêu Lâm đương nhiên không thật sự cùng họ vào nhà uống trà. Anh ta chỉ sững sờ vài giây, rồi gượng cười nói “Không cần không cần, tôi về trước đây”, sau đó lái xe rời đi.


Ngay khoảnh khắc anh ta quay lưng, Tưởng Kỵ buông tay đang nắm lấy tay cô. Tưởng Vọng Thư cúi đầu nhìn một cái rồi nhẹ giọng nói với Tưởng Kỵ “Đợi một chút.”


Tưởng Kỵ nhìn bóng lưng cô ôm bó hoa, trong khoảnh khắc đó hơi thở anh gần như ngừng lại, cổ họng thậm chí còn mơ hồ ngửi được vị máu gỉ sét.


Nhưng giây tiếp theo, anh nhìn thấy cô vứt bó hoa đó vào thùng rác cách đó vài mét. Những cánh hoa đỏ tươi rủ xuống trên đống rác bẩn thỉu, trong lòng Tưởng Kỵ chợt dâng lên một niềm vui kỳ lạ, trái tim anh dường như đã hồi phục lại nhịp đập trong khoảnh khắc đó.


Tưởng Vọng Thư thản nhiên đi đến bên cạnh anh, bàn tay rủ xuống bên hông tự nhiên nắm lấy tay anh: “Đi thôi.”


Tưởng Kỵ ngây người, anh nhất thời không động đậy, chỉ cúi đầu nhìn Tưởng Vọng Thư. Trong ký ức khuôn anh, mặt non nớt của cô gái không biết từ lúc nào đã trở nên trưởng thành, cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm trên mặt không khác gì bình thường, vậy mà anh lại vô cớ nhìn ra được vài phần kiên trì và cố chấp.


Anh hiểu được lời cô muốn nói, vì vậy anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, khẽ đáp một tiếng: “Đi thôi, về nhà.”


Lúc này là hơn mười hai giờ trưa, cũng chính là lúc thị trấn nhỏ này náo nhiệt nhất. Trong con hẻm nhỏ, người qua lại tấp nập, có người vừa tan làm muốn về nhà ăn cơm trưa, có người vẫn đang mua rau ở quầy hàng bày ở đầu hẻm, có người ăn cơm trưa xong đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nói chuyện phiếm để chờ tiêu cơm.


Nhộn nhịp, người qua kẻ lại.


Đây không phải là ở nhà, nơi không có người ngoài, cũng không phải là trong màn đêm chỉ có Nguyệt Lượng có thể nghe thấy tiếng th* d*c quấn quýt của hai người họ.


Cả hai người họ đều biết lúc này nắm tay đi trên đường có ý nghĩa gì.


Lúc này, đầu Tưởng Vọng Thư lại chợt nghĩ đến một vấn đề, mùi vị hỗn tạp đặc trưng của chợ búa quyện với mùi của đám người xa lạ, quyện với mùi tanh của cá thịt, mùi hương sữa tắm quen thuộc trên người họ dường như bị mùi vị này xua tan. Nếu vậy trên người họ chẳng lẽ không còn điểm gì giống nhau nữa sao? Cô và Tưởng Kỵ, hẳn là không giống nhau lắm đâu. Nếu là người không quen biết thì bọn họ có lẽ cũng chỉ lướt qua một cái rồi chẳng thèm nhìn lại thêm lần nào nữa đâu. 


Thế nhưng, ở cái thị trấn nhỏ bé này, người quen biết nhau thì không thiếu.



“Ủa?” Họ mới đi được vài bước, bốn bước, hay năm bước? Thì đã có một dì sống ở khu này nhìn về phía họ bằng ánh mắt hiếu kỳ và ngạc nhiên. Chồng của dì làm công ở công trường, thường xuyên ăn mì ở quán của Tưởng Kỵ, có lẽ người chồng đã kể rằng Tưởng Kỵ luôn cho ông thêm mì nên mỗi lần gặp anh dì đều chào hỏi rất nhiệt tình.


Lúc này ánh mắt của dì dừng ở trên mặt họ, rồi lại dừng ở trên đôi tay họ đang đan vào nhau, ngạc nhiên không thể nói thành lời, như thể dì ấy vừa nhìn thấy chuyện gì đó kinh thiên động địa vậy.


Mà họ cũng chỉ là một đôi tình nhân từng gọi nhau là anh em mà thôi.


Tưởng Kỵ không nói nhiều với dì, chỉ chào hỏi dì như thường lệ “Dì ăn cơm chưa?”, dì lắp bắp nói “Ăn rồi”, thế là hai người họ cứ vậy thản nhiên lướt qua.


Tưởng Vọng Thư cảm thấy lòng bàn tay mình hơi ra mồ hôi nhưng tay vẫn nắm lấy tay Tưởng Kỵ không buông ra, cho đến khi về đến nhà.


Đóng cửa lại, lại chỉ còn hai người họ.


Nhưng họ biết, ở nơi hai người không nghe không thấy được, nước bọt đã bắt đầu bay tứ tung.


Tưởng Vọng Thư cởi chiếc khăn quàng cổ trên cổ, tùy tiện đặt khăn lên bàn, rồi ngồi xuống muốn uống một cốc nước lạnh. Cô mơ màng nghĩ, hôm nay thời tiết hơi nóng hay sao? Sao trán và cổ cô đều ra một vòng mồ hôi rồi.


Tưởng Kỵ im lặng cầm lấy giấy ăn trên bàn, ngồi xổm trước mặt Tưởng Vọng Thư, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, rút một tờ giấy ăn ra rồi dịu dàng lau đi mồ hôi trên lòng bàn tay cô.


Tưởng Vọng Thư cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xuống tay anh.


Một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng nói với cô: “Anh xin lỗi.”


Anh ấy đại khái đoán được người khác sẽ nói gì, có lẽ có người ta sẽ nói là anh đạo đức bại hoại, ép buộc em gái mình, có lẽ cũng có người sẽ nói em gái anh không biết xấu hổ quyến rũ anh trai mình, tóm lại đều là những lời khó nghe, ở cái nơi cũ kỹ này, sẽ không có ai cho rằng tình cảm của họ là trong sáng.


Mà tất cả những điều này vốn dĩ có thể không xảy ra. Nếu anh kìm nén tình cảm với cô, khi cô hôn lên lưng mình, anh chỉ cần xem như chưa có chuyện gì xảy ra; nếu vừa rồi anh không ghen tuông, không lộ ra bộ mặt xấu xí như vậy, không nắm lấy tay cô ở ngã tư đường đông đúc thì…


Anh là anh trai, lẽ ra anh phải trưởng thành hơn cô nhưng anh lại không làm được.



Tưởng Vọng Thư đỏ hoe mắt, cô đưa tay vòng qua cổ anh, cả người dựa hẳn vào anh, Tưởng Kỵ đứng thẳng người lên, bế cô lên ôm chặt vào lòng, lực đạo mạnh đến mức như muốn hòa cô vào cơ thể mình.


Trong cơn mơ màng, đầu óc anh cũng chợt có chút điên cuồng, anh nghĩ, tại sao lúc đầu Tưởng Vọng Thư không sinh ra trong mạch máu của anh, sinh ra trong cơ thể anh, như vậy bọn họ từ lúc sinh ra thì đã không bao giờ phải chia xa nữa.


Khuôn mặt non nớt của cô gái tựa vào cổ anh, cô dùng má cọ cọ vào anh, cọ đến khi anh thấy hơi ngứa. Đến khi cảm xúc được thả lỏng, anh nghe cô khẽ nói bên tai mình: “Em không quan tâm ngoài kia nói gì, em chỉ cần có anh là đủ rồi.”


Đúng vậy, hai người họ có quá nhiều điểm tương đồng, cả hai đều có tính cách hơi lãnh đạm, không có tình cảm với thị trấn này, không có tình cảm với người dân trong thị trấn, thứ có thể khiến họ có tình cảm nồng cháy như vậy, chỉ có đối phương mà thôi. Chỉ là Tưởng Kỵ vẫn sợ, sợ anh cho cô không đủ, sợ đối với cô không đủ tốt, sợ cô bị tổn thương.


Nhưng cô đã nói một câu như vậy, một câu khiến trái tim anh đập điên cuồng không ngừng. 


Anh cứng đờ cả người, trong chốc lát hơi thở của anh trở nên gấp gáp. Anh im lặng rất lâu, mới nhận ra mắt mình đã cay xè đến đáng sợ.


Tưởng Kỵ nói không nên lời, cổ họng như bị nghẹn lại, anh im lặng thật lâu mới đè nén được trái tim đang đập loạn nhịp, khàn giọng gọi bên tai cô “Nguyệt Lượng”, anh gọi một tiếng, cô liền đáp một tiếng.


Anh không nói nữa, chỉ ôm chặt lấy cô.


Chắc là do buổi sáng quá mệt, Tưởng Vọng Thư được anh ôm trong lòng lắc lư, thế là mơ màng ngủ thiếp đi.


Tưởng Kỵ nhẹ nhàng bế cô lên giường, đắp chăn cho cô, vén mép chăn cẩn thận, rồi mới cẩn thận xuống lầu, mở hộp cơm rang đã nguội gần hết.


Ăn cơm, anh không kìm được nụ cười nơi khóe miệng. Tưởng Kỵ thầm mắng mình xấu xa, sao lại có thể cười vào lúc này? Nhưng nghĩ đến lời Tưởng Vọng Thư vừa nói, anh vẫn không thể nào kìm nén được cảm xúc.


Chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Tưởng Kỵ sợ làm Tưởng Vọng Thư thức giấc, vội vàng cầm lên bấm nghe máy, nghe xong anh mới phát hiện đây là điện thoại của Tưởng Vọng Thư để quên ở lầu dưới, màn hình hiển thị là “Chị Doanh.”


Tưởng Kỵ còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói của Tống Doanh đã truyền đến từ ống nghe, giọng cô không còn vẻ lười biếng thường ngày mà giờ đã có thêm vài phần nghiêm túc hiếm có: “Alo, Vọng Thư, em và Tưởng Kỵ sao vậy? Sao đột nhiên lại làm lớn chuyện như vậy? Người ta đồn đến tai chị rồi đây.”


Giọng Tưởng Kỵ nhàn nhạt: “Tôi là Tưởng Kỵ.”



Giọng Tống Doanh lập tức thay đổi: “À, nghe giọng anh thì chắc không có gì đâu. Vọng Thư không buồn chứ?”


Tưởng Kỵ nhàn nhạt đáp: “Không sao, chiều cô ấy sẽ đi làm đúng giờ.”


Tống Doanh bực bội “chậc” một tiếng: “Tôi đâu có hỏi cái đó! Thôi thôi, chiều tôi tự nói chuyện với em ấy! À này, hai người phải yêu nhau dài lâu đó nha, tôi vừa gặp hai người đã thấy đẹp đôi rồi. Anh nhớ đối xử tốt với Vọng Thư đó.”


Rồi “tút” một tiếng, cô cúp máy.


Tưởng Kỵ nhìn chiếc điện thoại bị cúp máy, lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Ít nhất thì khi Tưởng Vọng Thư đi làm, cô không cần phải nghe những lời bàn tán.


Tưởng Kỵ ngồi thêm một lúc dưới lầu, suy nghĩ một chút, anh nhẹ nhàng ra khỏi nhà, mang về một đống hạt giống hoa hồng. Anh nghĩ, ban công phải trồng, cửa cũng phải trồng, bệ cửa sổ phòng họ cũng phải trồng, đến mùa xuân năm sau hoa hồng sẽ nở rộ, khắp nhà sẽ tràn ngập hoa đẹp, ít nhất là rực rỡ và đẹp hơn bó hoa hồng kia.


Trong nhà có trồng lác đác vài cây xanh, là Tưởng Kỵ mua ở cửa hàng này trước khi Tưởng Vọng Thư về nhà, anh nghĩ nhà quá tối, cần thêm cây xanh điểm xuyết cho sáng sủa hơn. Lúc này anh lại bước vào cửa hàng này, chủ tiệm vẫn đang chọn hoa cho anh như mọi khi, chỉ là thần sắc có chút do dự.


Đến khi Tưởng Kỵ mua xong chuẩn bị đi thì chú ấy mới gọi anh lại: “A Kỵ này, chú nghe bà xã nói… nói con và em gái…”


“Dạ.” Tưởng Kỵ bình thản đáp lại, giọng điệu thẳng thắn đến mức khiến chủ tiệm có chút luống cuống: “Sao vậy ạ?”


“Cũng không có gì.” Chủ tiệm do dự vài giây, thở dài, vỗ vỗ vai Tưởng Kỵ. Cả cái Bình Nam này đều biết anh em Tưởng Kỵ đã trải qua những tháng ngày không dễ dàng gì, cũng biết Tưởng Kỵ thật thà lại tốt bụng, không biết đã giúp bao nhiêu người. Họ cũng không làm gì trái với lương tâm, muốn yêu đương thì yêu thôi, người ngoài rốt cuộc cũng vẫn là người ngoài, không nên nói gì cả.


Khi Tưởng Kỵ về đến nhà, Tưởng Vọng Thư vẫn còn ngủ. Anh nhẹ nhàng lên lầu nhìn cô, Tưởng Vọng Thư ngủ không yên, lúc này đã đá chăn xuống đến bụng. Tưởng Kỵ thở dài, giúp cô đắp chăn lại, rồi ngồi bên giường nhìn cô một lúc, sau đó mới đứng dậy ra ban công trồng hoa.


Khi Tưởng Vọng Thư tỉnh dậy, cô mơ màng nghe thấy trên ban công có tiếng động nhỏ. Cô khoác áo, đẩy cửa ban công ra, nghi hoặc nhìn người đàn ông một tay đầy đất, một tay quấn băng gạc đang buông thõng bên người, trông có hơi buồn cười: “Anh? Anh đang làm gì vậy?”


Tưởng Kỵ xấu hổ đáp lời: “Trồng hoa.”


Tưởng Vọng Thư giả vờ bình tĩnh “Ồ” một tiếng, trên mặt có chút không nén nổi cười: “Vậy anh cứ trồng đi, em đi làm đây.”



Tưởng Kỵ đứng dậy: “Anh đưa em đi.”


Tưởng Vọng Thư biết, có lẽ anh muốn đi làm cùng cô. Tưởng Kỵ luôn không yên tâm về cô, hồi nhỏ cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Tưởng Vọng Thư không khuyên can, chỉ nhìn Tưởng Kỵ rửa sạch tay rồi đi theo anh xuống lầu.


Hai người đứng ở cửa ra vào thay giày, Tưởng Vọng Thư xỏ xong giày, đứng ở cửa dậm dậm chân, vẫn cảm thấy không thoải mái, bèn tự nhiên nói với Tưởng Kỵ: “Anh, giúp em kéo quần tất lên với, nó bị co lên rồi.”


Tưởng Kỵ ngồi xổm trước mặt cô, vừa giúp cô chỉnh lại ống quần vừa nói chuyện với cô: “Thời tiết ấm lên nhiều rồi, thêm mấy ngày nữa, chắc là không cần mặc quần tất nữa đâu.”


Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu lên trong cơn mơ màng, cô nhìn thấy cây đại thụ trồng ở đầu ngõ, lớp sơn trắng trên thân cây vẫn còn đó, chỉ là những cành cây không biết từ lúc nào đã không còn trơ trụi nữa mà đã điểm xuyết một vài chồi non.


Lúc này cửa nhà hàng xóm “cót két” một tiếng, Tưởng Vọng Thư không động đậy, cô nhìn về nhà kế bên, dì hàng xóm bước ra từ trong nhà, thấy họ đứng ở cửa thì tự nhiên chào hỏi họ: “Đi làm hả con?”


Tưởng Vọng Thư gật đầu nói “Dạ.”


Các ngón tay cô khẽ co lại, tuy nói không để ý nhưng suy cho cùng vẫn có chút để tâm. Sắc mặt dì hàng xóm bình thường, dì vừa thay giày vừa nói chuyện với họ: “Dì có nghe nói rồi, vậy cũng tốt, biết rõ lai lịch, lại còn tiết kiệm được công sức đi xem mắt, tốt quá còn gì.”


Tưởng Vọng Thư ngẩn người.


Dì ngẩng đầu cười thân thiện với họ: “Khi nào kết hôn nhớ mời dì nhé, hàng xóm bao nhiêu năm rồi mà.”


Tưởng Vọng Thư ngây ngốc nhìn theo, nhất thời không phản ứng kịp. Vẫn là Tưởng Kỵ lên tiếng đáp lời một cách lịch sự, anh gật đầu khách sáo nói với dì hàng xóm: “Dạ, chắc chắn rồi.”


Khi đi trên đường, họ vẫn nắm tay nhau. Thỉnh thoảng có người nhìn họ, hoặc là ngạc nhiên, hoặc là thản nhiên, hoặc là thân thiện. Tưởng Vọng Thư không để ý nhiều mà chỉ nghĩ đến lời của dì hàng xóm khi nãy, nghĩ đến cuộc điện thoại của Tống Doanh, rồi sau đó cô mới chợt nhận ra, Bình Nam dường như thật sự đã ấm lên rồi.


Mùa xuân sắp đến rồi.


Dù rằng mùa xuân ở Bình Nam luôn đến muộn một chút.

[HẾT CHÍNH VĂN]


Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Story Chương 40: Hoàn chính văn
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...