Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 37

XUÂN MUỘN – 37

Đi dạo trên phố.


Khi Tưởng Vọng Thư đi làm về, Tưởng Kỵ đã nấu xong bữa tối.


Bữa tối thịnh soạn như thường lệ, ba mặn một canh, một đĩa nghêu xào, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa cà chua xào trứng và canh ngô cà rốt, toàn là món Tưởng Vọng Thư thích ăn.


Tưởng Vọng Thư có chút ngạc nhiên, cô đặt túi xách xuống rồi đi tới xem tay Tưởng Kỵ, nhíu mày lo lắng nói: “Không phải nói đợi em về rồi mới nấu cơm sao, sao anh lại làm cơm bằng một tay?”


Tưởng Kỵ khẽ nói: “Động tác chậm một chút thôi, ở nhà anh cũng không có việc gì làm, tay không dính nước, không sao.”


Vì tay bị thương nên Tưởng Kỵ không mở cửa hàng. Tưởng Vọng Thư đi làm từ sáng, anh ở nhà không có việc gì làm nên đã nấu bữa tối. Hơn một tuần nằm viện đều là Tưởng Vọng Thư nấu cơm chăm sóc anh, anh vẫn không muốn thấy Tưởng Vọng Thư quá mệt mỏi.


Sau khi kiểm tra tay Tưởng Kỵ, xác nhận băng gạc quả thật không bị dính nước thì Tưởng Vọng Thư mới nhẹ nhàng đáp một tiếng, cùng anh ngồi vào bàn ăn cơm. Tưởng Kỵ vẫn gắp thức ăn cho cô như thường lệ, bảo cô ăn nhiều thịt hơn nhưng Tưởng Vọng Thư lại cảm thấy trong lòng có chút buồn bã.


Cô biết, có lẽ là vì lúc sáng khi cô nắm lấy tay anh, anh đã không dùng ngón cái xoa mu bàn tay cô như mọi khi.


Điều cô không biết là, sau khi cô rời nhà đi làm vào buổi sáng, Lâm Ý lại đến một lần nữa, lần này mục tiêu của bà ta rõ ràng là Tưởng Kỵ.


Tưởng Kỵ biết Lâm Ý muốn nói gì, bình tĩnh để bà ta vào, sau đó đóng chặt cửa, tránh cho hàng xóm nghe thấy được cuộc nói chuyện giữa bọn họ.


Lâm Ý có vẻ mặt rất phức tạp: “Cậu và Nguyệt Lượng… hai người, ở bên nhau rồi sao?”



Mặt Tưởng Kỵ không hề có chút biến động nào, bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”


Lâm Ý đứng dậy khỏi ghế, cảm xúc có chút kích động: “Cậu… sao có thể như vậy được?”


“Nguyệt Lượng gọi cậu là anh, hai đứa là anh em mà!”


Giọng Tưởng Kỵ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có thể làm cho cơ thể Lâm Ý bắt đầu hơi run rẩy: “Có gì mà không thể? Tôi và Nguyệt Lượng không có quan hệ huyết thống, nhiều năm không gặp, ngay cả chuyện này mà dì cũng quên rồi sao?”


Sắc mặt anh rõ ràng không hề thay đổi nhưng lời nói ra lại khiến Lâm Ý như rơi vào hầm băng. Giọng bà đã bắt đầu run rẩy: “Hai người tuy không phải anh em ruột nhưng người ngoài nhìn vào thì thấy hai đứa có khác gì anh em ruột đâu? Bao nhiêu năm rồi… cậu đi hỏi hàng xóm xem, ai mà không coi hai người như anh em ruột?”


“Tưởng Kỵ.” giọng Lâm Ý trở nên bi thương, ngữ khí cũng mang theo chút van nài: “Tôi biết những năm nay cậu nuôi Nguyệt Lượng rất vất vả, cũng tin cậu thật lòng yêu thương Nguyệt Lượng. Nhưng nếu cậu thật lòng vì con bé mà suy nghĩ thì cậu không nên làm vậy, lẽ nào cậu muốn người ta chỉ trỏ sau lưng Nguyệt Lượng sao?”


Bàn tay Tưởng Kỵ đang buông thõng bên người bỗng siết chặt lại, những đường gân xanh nổi lên vì xúc động bị che khuất dưới ống tay áo, im lặng vài giây, anh lạnh giọng nói: “Đây là chuyện của chúng tôi, có liên quan gì đến dì?”


Lâm Ý giật mình, bà nghiêng đầu nhìn Tưởng Kỵ, nhìn cậu bé luôn có ánh mắt nhàn nhạt kia, không – bây giờ hẳn là phải gọi là đàn ông rồi, biểu cảm trên khuôn mặt trưởng thành ngày càng lạnh lùng: “Tôi đồng ý cho dì vào nhà, đồng ý ngồi đây nghe dì nói chuyện, đều là vì Nguyệt Lượng mà thôi. Nói cho cùng thì dì có tư cách gì để lên giọng ở đây?”


“Dì quên rồi sao, lúc Nguyệt Lượng năm tuổi, dì đã bỏ rơi con bé.” Tưởng Kỵ lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt nhìn bà sắc bén vô cùng: “Cô ấy đã nói không muốn gặp lại dì nữa, dì không hiểu sao?”


Lâm Ý gần như đã chạy trối chết. Tưởng Kỵ không biết bà ấy còn đến nữa không, có lẽ là sẽ không, vì những lời anh nói ra đã quá tuyệt tình. Nhưng những lời Lâm Ý nói khi nãy lại cứ quanh quẩn trong đầu anh.


Nói thật, anh không quan tâm người khác nói gì, nếu không thì anh đã không đến dự tang lễ của Tưởng Tráng, vì ngay cả tham dự cho có anh cũng không muốn. Nhưng anh không muốn nhìn Nguyệt Lượng của anh bị người ta bàn tán xôn xao.



Khi đó Tưởng Kỵ đang ngồi trong phòng khách, Tưởng Vọng Thư vừa rửa xong chén đi vào, anh tạm thời gác lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, tự nhiên nắm lấy tay cô, rút một tờ giấy ăn lau đi những giọt nước còn đọng lại trên tay cô, rồi thấp giọng hỏi: “Em có dùng nước rửa chén rửa sạch tay không?” Da tay cô mềm, nếu dính chút dầu mà không rửa sạch thì sẽ luôn bị nổi mấy mụn nước nhỏ, còn cô thì lúc nào cũng không chịu được ngứa nên cứ gãi.


Tưởng Vọng Thư gật đầu: “Có.”


Người đứng trước mặt dùng mắt lén nhìn anh, như đang cẩn thận quan sát sắc mặt anh. 


Tưởng Kỵ sớm đã bắt được ánh mắt của cô, đang bất đắc dĩ muốn hỏi cô có chuyện gì thì cô đã nhỏ giọng mở lời trước: “Anh có giận không?”


Tưởng Kỵ có chút khó hiểu “Hửm?” một tiếng.


“Em…” Tưởng Vọng Thư có chút ngượng ngùng, nửa ngày không nói nên lời.


Tưởng Kỵ một tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên đặt trên đùi mình rồi ôm cô vào lòng, anh xoa đầu cô, giọng ôn hòa: “Nguyệt Lượng muốn nói gì?”


Tưởng Vọng Thư liếc nhìn bàn tay đang đặt trên eo mình, mu bàn tay màu lúa mạch nổi rõ gân xanh, cô duỗi một ngón tay chọc chọc, Tưởng Kỵ cười một tiếng, yết hầu rung động theo: “Làm sao?”


Xem ra hẳn là không giận đâu nhỉ? 


Tưởng Vọng Thư rút ra kết luận nhưng lòng vẫn có chút bất an, vì vậy cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt sáng lấp lánh: “Sao anh không hôn em?”


Tưởng Kỵ ngây người một chút, sau đó yết hầu lăn xuống, bàn tay đặt trên eo cô chuyển sang nâng gáy cô, mặt anh áp sát lại rồi môi đặt lên môi cô. Lông mi Tưởng Vọng Thư khẽ rung động, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho môi lưỡi anh tấn công dồn dập.



Môi mềm dán vào nhau m*n tr*n, đ** l*** n*ng b*ng cũng không khỏi quấn lấy nhau, bàn tay giữ gáy cô siết chặt, nụ hôn của Tưởng Kỵ ngày càng mãnh liệt, lưỡi thăm dò bên trong rồi khuấy động phát ra tiếng nước ngày càng rõ ràng, như muốn nuốt chửng cô vậy.


Tưởng Vọng Thư khó khăn th* d*c, hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau, cô mơ hồ ngửi thấy mùi hương quen thuộc, là sữa tắm họ dùng. Mùi hương tương tự hòa quyện vào nhau, như một loại chất xúc tác đặc trưng của riêng họ, có thể khiến hơi thở của cô ngày càng gấp gáp.


Tưởng Kỵ dường như cũng nghĩ vậy. Bàn tay to lớn của người đàn ông v**t v* tấm lưng cô, rồi cố tình dừng lại ở chỗ hình xăm của cô, những vết chai trên lòng bàn tay anh khẽ lướt qua làn da mềm mại của cô, không chỉ tê dại mà còn có cảm giác ngưa ngứa, mọi xúc cảm đều đang tập trung về cùng một chỗ trong giây phút này.


Tưởng Vọng Thư không nhịn được mà dựa sát vào người Tưởng Kỵ, bàn tay vốn còn lưu luyến trên lưng cô như bị k*ch th*ch, vòng lên phía trước ôm lấy eo cô, rồi di chuyển lên trên, nhẹ nhàng v**t v* n** m*m m** nhất.


Vì đang ở nhà nên cô đã cởi áo khoác ra. Thời tiết hôm nay không lạnh lắm, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, hơi ấm từ bàn tay Tưởng Kỵ dường như có thể xuyên qua lớp áo truyền vào cơ thể cô, mang theo một trận ngứa ran tê dại, cơ thể cô như bị điện giật.


Tưởng Vọng Thư có chút không chịu nổi nhưng người đàn ông thấy cô không kháng cự nên hành động càng trở nên quá đáng hơn, giây tiếp theo trực tiếp dùng tay bao trọn lấy một bên ngực, từ từ x** n*n.


Bàn tay anh thật lớn, bao trọn lấy một bên ngực cô mà vẫn thấy nhỏ. Cô vốn đã nhỏ nhắn, nép vào lòng anh trông càng mong manh hơn, huống chi da cô trắng nõn, còn cánh tay anh ôm cô thì da lại hơi sậm màu, nổi đầy những đường gân xanh rõ rệt.


Tưởng Vọng Thư có chút xao động, cả người mềm nhũn ra, bàn tay to lớn kia lại rút lui, đôi môi cũng từ từ rời khỏi môi cô.


Tưởng Vọng Thư hơi mơ màng mở mắt, ngước đôi mắt long lanh nhìn Tưởng Kỵ. Cổ họng Tưởng Kỵ đột nhiên nghẹn lại, anh đưa tay che mắt người trong lòng, giọng khàn khàn: “Đừng nhìn anh như vậy.”


Tưởng Vọng Thư đương nhiên cảm nhận được sự nóng bỏng đang cọ vào cô bên dưới. Cô đỏ bừng cả tai, ngượng ngùng vùi khuôn mặt nóng bỏng vào lòng Tưởng Kỵ.


Nhưng… anh đã như vậy rồi, tại sao lại không làm với cô?



Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi của người trong lòng, vừa nãy có lẽ anh đã hôn hơi quá nên môi cô lúc này đã hơi sưng lên, trên đó còn lấp lánh ánh nước đẹp mắt. Tưởng Kỵ bối rối quay mặt đi, không dám nhìn cô, phản ứng bên dưới đã gần như không thể kìm nén được nữa.


Đúng lúc này, người đó lại dịu giọng hỏi anh: “Anh còn giận em sao?”


Tưởng Kỵ bất lực cười, anh làm sao có thể giận cô khi cô như thế này. Cổ họng anh lăn xuống, giọng khàn khàn đáp lại cô: “Không giận.”


Tưởng Vọng Thư kéo bàn tay đang che mắt anh ra, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Tưởng Kỵ không chớp mắt, sau khi xác nhận biểu cảm của anh quả thực bình thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.


Nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái, tim hơi nghẹn lại, như có thứ gì đó đang chặn lại. 


Tưởng Vọng Thư kéo tay Tưởng Kỵ, nhẹ nhàng nắm lấy, rồi ngón tay luồn vào kẽ tay anh, đan chặt vào nhau.


Tưởng Vọng Thư cũng học theo anh, dùng ngón cái nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay anh nhưng tay anh hoàn toàn khác với tay cô, thô ráp hơn, tối màu hơn. Có lẽ vì từ nhỏ anh đã phải làm việc nặng nhọc, chính đôi tay này phải nấu cơm giặt giũ, lo lắng cho cô qua từng ngày đông giá rét.


Anh vì cô mà gánh chịu quá nhiều khổ đau, còn cô thì vẫn còn non nớt, suýt chút nữa đã dùng chuyện quan trọng như vậy để làm tổn thương anh.


Mắt Tưởng Vọng Thư hơi nóng lên, cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Kỵ, giọng nói nhẹ nhàng lại nghiêm túc: “Khi nào thì mình kết hôn?”


Tưởng Kỵ khựng lại, anh vô thức cười như một phản ứng tự nhiên của cơ thể, sau đó anh kìm nén nụ cười, bởi vì anh không chỉ là người yêu của cô, mà còn là người anh trai điềm tĩnh của cô.


Anh khẽ nói: “Chúng ta mới ở bên nhau mấy ngày thôi mà? Không vội.”


Lòng Tưởng Vọng Thư có chút thất vọng nhưng chỉ một chút thôi chứ không nhiều. Cô đương nhiên biết bây giờ nhắc đến kết hôn còn quá sớm, họ còn rất nhiều chuyện chưa suy nghĩ tới.

Cô bướng bỉnh và lại ít lời, không tìm ra được lời nói nào dịu dàng hơn hoặc cách diễn đạt lãng mạn hơn nên cô chỉ muốn thông qua cách này để nói cho anh biết, cô thật sự muốn cùng anh nắm tay đi dạo trên phố mà thôi.


Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Story Chương 37
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...