Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Chương 34
Chạm vào trái tim.
Hôm sau Tưởng Kỵ đã xuất viện. Vết thương trên người anh không còn nghiêm trọng, chỉ là cần nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, đặc biệt là vết thương ở xương tay, bác sĩ dặn dò đặc biệt không được dính nước và phải đến bệnh viện thay băng định kỳ.
Khi bác sĩ dặn dò, Tưởng Vọng Thư đứng bên cạnh lắng nghe. Nghe bác sĩ nói không được dính nước, Tưởng Vọng Thư khẽ động lòng, cô nhớ lại lời Tống Doanh trêu chọc mình…
Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng cổ họng khẽ động đậy, là cô nuốt nước bọt.
Hôm qua sau khi họ hôn nhau, Tưởng Kỵ ngoài việc nắm tay cô ra thì không có thêm hành động thân mật nào khác. Nhưng Tưởng Vọng Thư hiểu ánh mắt Tưởng Kỵ nhìn cô, anh nhìn mặt cô, nhìn mắt cô, nhìn xương quai xanh của cô, cũng nhìn xuống phía dưới xương quai xanh. Trong ánh mắt chăm chú của Tưởng Kỵ, cô nhìn thấy rõ ràng d*c v*ng của anh. Có lẽ anh kiêng dè ở bệnh viện, cũng có thể kiêng dè những chuyện khác.
Tưởng Vọng Thư lắc đầu, kịp thời kéo mình ra khỏi tình thế khó xử, khi cô định nói với Tưởng Kỵ “Chúng ta về nhà đi” thì tay cô bị bàn tay thô ráp và rộng lớn của anh tự nhiên bao trọn lấy, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Về nhà.”
Tưởng Vọng Thư khẽ đáp một tiếng, không hiểu sao cảm thấy trái tim mình vừa hơi chua xót lại ấm áp.
Họ cùng nhau bước ra khỏi cổng bệnh viện, hôm nay trời không mưa, là một ngày nắng hiếm hoi của mùa mưa đầu xuân ở Bình Nam.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, tâm trạng Tưởng Vọng Thư rất tốt, cô nghĩ tâm trạng của Tưởng Kỵ chắc cũng như cô. Trên xe taxi, hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau, Tưởng Kỵ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngón cái cứ chậm rãi, không vội vàng mà xoa xoa mu bàn tay cô, vết chai thô ráp trên đầu ngón tay anh làm Tưởng Vọng Thư hơi ngứa, cô rụt tay ra ngoài, lại bị anh bắt lại.
Ở những nơi có người ngoài, hai người họ luôn cố gắng nói ít nhất có thể, Tưởng Vọng Thư hơi bực mình, nghiêng đầu nhìn anh. Tưởng Kỵ cũng nhìn cô, trong mắt lại có ý cười, sáng lấp lánh như những vì tinh tú trên trời.
Tưởng Vọng Thư cực kỳ hiếm khi thấy trên mặt Tưởng Kỵ có một nụ cười rạng rỡ như vậy, cô bỗng nhiên có chút ngượng ngùng. Tưởng Vọng Thư mím môi, quay đầu đi nhưng bàn tay đặt trong lòng bàn tay Tưởng Kỵ lại không hề nhúc nhích.
Tâm trạng tốt của Tưởng Vọng Thư cứ tiếp tục cho đến khi về đến nhà. Họ vừa mới bước vào nhà, Tưởng Vọng Thư đang vừa ngượng ngùng vừa nghĩ xem nên lấy cớ gì để nói về việc hôn nhau thì có người gõ cửa.
Tưởng Kỵ đi ra mở cửa, người đến là chị Xảo Linh mà Tưởng Kỵ từng kể lúc nhỏ thường bế cô đi chơi, là người đã đến quan tâm Tưởng Kỵ vào ngày đầu tiên cô về nhà.
Tưởng Vọng Thư không nhận ra là mặt mình đã xị xuống, còn giả vờ đi đun nước, đồng thời vểnh tai nghe cuộc đối thoại giữa Tưởng Kỵ và người phụ nữ ngoài cửa.
“Anh Kỵ, em nghe nói anh xuất viện rồi nên qua thăm anh.” Giọng người phụ nữ dịu dàng đến mức như có thể vắt ra nước, trong giọng nói chứa đựng sự quan tâm và lo lắng không hề giả dối: “À… bị thương nặng lắm sao, tay anh…”
Trong khóe mắt Tưởng Vọng Thư nhìn thấy ngón tay người phụ nữ sắp chạm vào bàn tay đang quấn băng của Tưởng Kỵ, nhưng Tưởng Kỵ đã lùi lại, khách sáo đáp: “Nhìn thì nặng thế thôi nhưng không sao? Vào nhà ngồi uống tách trà nhé?”
Đừng vào. Tưởng Vọng Thư thầm nghĩ trong lòng nhưng giây tiếp theo người phụ nữ lại gật đầu, trên mặt còn có chút ửng hồng ngượng ngùng: “Được ạ.”
Mặt Tưởng Vọng Thư lập tức lại xị xuống thêm một chút, bình thường khi có khách cô thường sẽ trốn lên lầu trước khi khách vào nhà, giả vờ như mình không có ở nhà nhưng hôm nay cô lại ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, không hề nhúc nhích.
Tưởng Kỵ nhìn thấy cô vẫn còn ở trong phòng khách khi bước vào nhà cũng hơi sững sờ, vẫn là người phụ nữ phản ứng trước, vẻ mặt cô ta dường như lại trở nên có chút ngượng ngùng: “Nguyệt Lượng cũng ở nhà à? Lâu rồi không gặp, Nguyệt Lượng giờ lớn rồi, xinh đẹp quá.”
Tưởng Vọng Thư có chút không thích cái giọng điệu dỗ dành trẻ con của chị gái này, nói cứ như cô ấy và Tưởng Kỵ là bạn đồng trang lứa, còn cô chỉ là người nhỏ tuổi hơn họ vậy. Dù không vui nhưng Tưởng Vọng Thư vẫn lễ phép gọi một tiếng: “Chị Xảo Linh.”
Lễ phép vẫn có, chỉ là sắc mặt cô có chút không vui mà thôi.
Tưởng Kỵ nhìn cô vài cái rồi mới thu hồi ánh mắt, anh lấy hộp trà ra chuẩn bị pha trà, người phụ nữ vẫn không ngừng bắt chuyện với Tưởng Kỵ, Tưởng Vọng Thư luôn cảm thấy ánh mắt của chị ấy chất chứa đầy tình cảm như thể sắp tràn ra ngoài đến nơi. Mặt cô không biểu cảm, cô đứng dậy, giọng cứng nhắc: “Hai người ngồi đi, em lên lầu trước.”
Người phụ nữ gật đầu, giọng vẫn ôn nhu: “Được, Nguyệt Lượng mau lên nghỉ ngơi đi.”
Tưởng Kỵ nhìn bóng lưng Tưởng Vọng Thư lên lầu, sắc mặt không đổi nhưng trong lòng lại thở dài.
Tưởng Vọng Thư vừa lên lầu, người phụ nữ cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nên cô ta cũng không còn che giấu ý tứ với Tưởng Kỵ nữa, hơi đỏ mặt nói: “Anh Kỵ, anh… anh xem lần này lại bị thương cũng không có ai chăm sóc, anh có từng nghĩ tới…” giọng người phụ nữ mang theo chút thăm dò: “Nghĩ tới tìm một người bạn gái, ở bên nhau sống qua ngày chưa?”
Động tác đang pha trà của Tưởng Kỵ khựng lại, giọng anh nhàn nhạt nhưng mang theo chút xa cách: “Nguyệt Lượng sẽ chăm sóc tôi.”
“À…” giọng người phụ nữ lập tức trở nên có chút gượng gạo, nhưng cô ta vẫn không cam lòng, cô biết Tưởng Kỵ và em gái anh rất thân thiết nhưng dù anh em có thân thiết đến đâu thì lớn lên cũng phải chia xa, Tưởng Kỵ không thể cứ mãi lấy Nguyệt Lượng làm lá chắn chứ. Vì vậy cô lại nói: “Nguyệt Lượng cũng không còn nhỏ, sau này em ấy cũng phải lấy chồng…”
Những lời này Tưởng Kỵ không muốn nghe. Vừa nghĩ đến việc Tưởng Vọng Thư phải gả cho người khác thì anh đã chịu không nổi. Vì vậy anh nhàn nhạt cắt ngang lời người phụ nữ: “Xảo Linh, tôi biết ý của cô.”
Người phụ nữ sững sờ, mặt cô ta lập tức nóng bừng lên, sắc mặt có chút khó coi vì bị vạch trần. Cô ta mím môi, nghe Tưởng Kỵ tiếp tục nhàn nhạt nói, giọng điệu xa cách không chút nể nang: “Tôi không có ý đó.”
Tuy Tưởng Kỵ không nói thẳng ra, cũng coi như đã nể mặt cô ta vài phần nhưng đó vẫn là lời từ chối quá thẳng thừng, người phụ nữ kia không thể nào không hiểu. Mắt cô ta gần như đỏ hoe ngay lập tức, bao năm qua cô ta luôn có ý với Tưởng Kỵ, Tưởng Kỵ là người đáng tin cậy, giỏi giang, tốt bụng lại cao ráo điển trai nên cô ta bị anh thu hút là chuyện hiển nhiên. Trước đây cô ta luôn giữ mối quan hệ hàng xóm với anh, chưa bao giờ vượt quá giới hạn, lần này chỉ hỏi dò vài câu thăm dò như vậy mà anh đã trực tiếp từ chối.
Người phụ nữ kia có chút không cam lòng và khó xử nhưng vẫn phải giữ thể diện, cố gắng mỉm cười nói: “Được, anh Kỵ, sau này chúng ta vẫn là hàng xóm tốt nhé?”
Tưởng Kỵ gật đầu nói “Đương nhiên” nhưng giọng điệu lại mang theo vài phần xa cách.
Người phụ nữ kia hít sâu một hơi, đứng dậy chào Tưởng Kỵ rồi rời đi, giọng điệu vẫn dịu dàng, không khác gì ngày thường nhưng khi quay lưng đi, nụ cười trên mặt cô ta không còn giữ được nữa.
Tưởng Kỵ không để ý đến những chi tiết này, anh giờ đang đau đầu nghĩ cách dỗ dành người nào đó chắc chắn đang giận dỗi ở tầng trên.
Anh đóng cửa lại, quay người lên lầu, bước chân trên cầu thang phát ra tiếng “Cạch cạch.”
Người đó không ngồi ở chân cầu thang, mà đã chui vào trong chăn, thậm chí còn kéo cả rèm lại. Nếu không phải đôi dép bông của Tưởng Vọng Thư bị cô để lại ở chân cầu thang do vội vàng chạy trốn thì Tưởng Kỵ đã tin rằng Nguyệt Lượng của anh vừa rồi không ngồi ở chân cầu thang nghe lén.
Tưởng Kỵ cúi xuống nhặt đôi dép bông của cô lên, trong mắt thoáng qua một tia cười. Anh chợt nhớ ngày đầu tiên Tưởng Vọng Thư về nhà, Ngô Xảo Linh dường như cũng đã đến, lúc đó Tưởng Vọng Thư đã không vui rồi. Nếu không phải anh đã hôn Tưởng Vọng Thư, đã nhìn thấy ánh mắt cô đầy ngượng ngùng thì anh thật sự đã nghĩ Tưởng Vọng Thư chỉ đơn thuần không vui vì sự chiếm hữu quen thuộc đối với anh trai.
Tưởng Kỵ đặt đôi dép bông của Tưởng Vọng Thư đến bên giường cô, vén rèm lên khẽ gọi cô: “Nguyệt Lượng?”
Tưởng Vọng Thư không để ý đến anh, Tưởng Kỵ bất lực lắc đầu, xem ra cô ấy thật sự rất giận rồi. Anh kéo rèm ra, trong chăn phồng lên một cục, người bên trong bất động.
Tưởng Kỵ biết cô chưa ngủ. Vừa nãy còn lén nghe ở chân cầu thang thì sao có thể ngủ thiếp đi nhanh như vậy. Anh vừa bất lực vừa cảm thấy mềm lòng, cúi người muốn ôm cô ra khỏi chăn.
Tưởng Vọng Thư lúc đầu còn im lặng giãy giụa, liếc mắt thấy bàn tay trái bị thương của Tưởng Kỵ thì lại ngoan ngoãn để anh ôm ra, rồi ngồi lên đùi anh.
Tưởng Vọng Thư vẫn còn đang dỗi, lúc này dù được anh nhẹ nhàng ôm trong lòng, tay anh còn nhẹ nhàng v**t v* tóc cô nhưng cô vẫn cứng đầu cứng cổ, miệng còn cứng hơn, Tưởng Kỵ dỗ cô hỏi “Sao vậy?”, cô một lời cũng không nói.
Tưởng Kỵ thở dài trong lòng nhưng không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào. Chỉ là anh vụng về, không biết phải dỗ cô thế nào, chỉ có thể hạ giọng nói chuyện với cô: “Anh đuổi người đó đi rồi.”
Tưởng Vọng Thư vẫn không lên tiếng. Vừa nãy cô ngồi lén nghe ở chân cầu thang, đương nhiên biết Tưởng Kỵ vừa từ chối người ta rồi nhưng cô vẫn không vui. Sự không vui này có lẽ là vì cô lại nhớ đến lúc cô vắng nhà thì chị Xảo Linh đã ở đó, cũng có lẽ là vì Tưởng Kỵ đã không nói thẳng với người đó rằng mối quan hệ giữa anh và em gái giờ đã là…
Thế nhưng, Tưởng Vọng Thư cảm thấy cổ họng mình hơi nghẹn lại. Nếu Tưởng Kỵ thật sự nói như vậy với Ngô Xảo Linh, liệu cô có thật sự vui không? Lớn lên cùng nhau trong một phòng, những người vốn gọi nhau hai tiếng anh em sao giờ lại trở thành người yêu? Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì?
Tưởng Vọng Thư tạm thời chưa suy nghĩ sâu, bởi vì Tưởng Kỵ nắm tay cô đặt lên tim anh, nói là sờ tim anh nhưng cô chỉ sờ được cơ ngực săn chắc của anh, cảm nhận được nhịp đập dưới lòng bàn tay mà thôi.
Anh dường như không biết phải dỗ cô vui thế nào, chỉ có thể nói ra những lời tình cảm vụng về: “Nơi này của anh chưa từng chứa đựng ai khác.”
Tưởng Vọng Thư khựng lại, sau đó khóe miệng không kìm được mà nhếch lên. Cô khẽ “Hừ” một tiếng, mang chút ý tứ được nuông chiều, Tưởng Kỵ nghe thấy cứ như tiếng mèo con kêu, đáng yêu vô cùng. Anh không nhịn được ôm cô chặt hơn, ước gì có thể khảm người này vào trong lòng ngay lập tức.
Tưởng Vọng Thư lo lắng nói nhỏ: “Anh cẩn thận tay.”
“Không sao.” Tưởng Kỵ lắc đầu, lại âu yếm v**t v* tóc cô.
Từ khi Tưởng Vọng Thư lớn lên thì cô đã không còn được Tưởng Kỵ bế ngồi trên đùi nữa, vẫn là kiểu ngồi giống hồi khi cô còn nhỏ, ngồi trên đùi anh, hai chân dang ra. Hôm nay trời khá ấm áp nên cô chỉ mặc một chiếc quần khá mỏng, quần của Tưởng Kỵ còn mỏng hơn, đùi cô áp lên người anh, thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ đùi săn chắc của anh.
Tưởng Vọng Thư có chút không tự nhiên mà dịch chuyển cơ thể, không ngờ dưới người cô có một chỗ đột nhiên thay đổi, từ trạng thái bình tĩnh ban nãy trở nên nóng bỏng và cứng rắn.
Tưởng Vọng Thư trợn tròn mắt, tai lập tức đỏ bừng. Cô vừa có chút e dè, vừa cảm thấy tò mò, không nhịn được mà dịch chuyển cơ thể cọ xát.
Tưởng Kỵ nuốt nước bọt, anh nhìn cô vài giây, giữ lấy gáy cô rồi hôn lên.
“Ưm…” Tưởng Vọng Thư không ngờ tới nụ hôn đột ngột của anh, theo bản năng ngửa đầu ra sau, lại bị anh giữ gáy ấn trở lại. Lần hôn này so với lần trước mãnh liệt hơn nhiều, môi bị cạy mở, lưỡi bị quấn lấy, hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau, ngay cả không khí cũng bắt đầu chậm rãi nóng lên.
Bàn tay giữ gáy cô chậm rãi trượt xuống, lướt qua sống lưng cô, cho đến chỗ eo và mông giao nhau thì bàn tay ấm áp và thô ráp ấy nhẹ nhàng vén vạt áo cô lên, thăm dò v**t v* làn da cô.
Toàn thân Tưởng Vọng Thư mềm nhũn, cả người như bị điện giật run rẩy, cô không nhịn được mà áp sát vào Tưởng Kỵ hơn, như đang tìm kiếm cho mình một điểm tựa.
Bàn tay to kia dường như đặc biệt yêu thích làn da cô lúc xăm hình, cứ liên tục x** n*n, Tưởng Vọng Thư không phân biệt được anh có đang sờ mặt trời nhỏ ở thắt lưng cô hay không mà chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy lợi hại, cả người gần như mềm nhũn trên người Tưởng Kỵ.
Không biết qua bao lâu, hai người mới thở hổn hển tách ra. Chỗ nào đó dưới thân phản ứng càng dữ dội hơn, Tưởng Vọng Thư tai hơi đỏ, lại không nhịn được cảm xúc dâng trào trong lòng, tay ôm lấy cổ Tưởng Kỵ càng siết chặt.
Tưởng Kỵ xoa đầu cô, tạm thời bỏ qua cảm giác ghen tị mà hình xăm ở thắt lưng cô mang lại, chỉ cảm thấy cả trái tim mình đã trọn vẹn vô cùng.
Xuân Muộn - Kỷ Hứa
