Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Chương 22
XUÂN MUỘN – 22
Tối sau khi tắm xong, Tưởng Vọng Thư gửi một tin nhắn WeChat cho Hà Giao Giao, nói với cô ấy về việc cuối tuần mình sẽ đến Hoa Thành tham dự tiệc cưới.
Hà Giao Giao vô cùng phấn khích, lập tức gọi điện thoại WeChat tới. Lúc đó Tưởng Kỵ cũng ở trên lầu, anh đang ngồi xổm bên cạnh tủ đầu giường của mình, lục lọi tìm thứ gì đó. Rèm giữa hai giường của họ không kéo, Tưởng Vọng Thư vốn đang cuộn mình trong chăn chơi điện thoại, lúc này Hà Giao Giao gọi điện tới, tiếng chuông điện thoại vang trời, cô cũng không tiện xuống giường nghe máy, như vậy trông giống như cố ý tránh mặt Tưởng Kỵ.
Tưởng Vọng Thư chỉ có thể hít sâu một hơi, thầm cầu nguyện Hà Giao Giao đừng nói mấy lời không nên nói rồi nhận điện thoại: “Alo?”
“Alo, Thư Thư, mày thật sự muốn đến à? A a a tuyệt quá, tao nhớ mày sắp chết rồi! Mày cứ đến nhà tao ở đi, nhà vẫn chưa cho thuê được, òa òa tao muốn dính lấy mày, muốn ngủ với mày!”
Quả nhiên, giọng nói to của Hà Giao Giao không gì ngăn cản được, âm thanh xuyên thấu mạnh mẽ trực tiếp truyền vào tai Tưởng Kỵ qua ống nghe. Theo phép lịch sự thì anh nên tránh đi nhưng anh không làm vậy, thậm chí còn im lặng, động tác trên tay cũng nhẹ dần.
Tưởng Vọng Thư cứng rắn đáp lại cô ấy: “Tao… ở khách sạn bên ngoài, anh tao…” Giọng cô nói nhỏ dần: “Anh tao cũng sẽ đi cùng…”
Hà Giao Giao “A” lên một tiếng, ngay lập tức radio chuyện phiếm lập tức được mở lên: “Hì hì, vậy thì thế này đi, hai người cứ đến nhà tao ở nhưng phải cho hai người ở chung một phòng, trước tiên để anh mày ngủ dưới đất, sau đó… đến nửa đêm mày nói với anh ấy…”
“Giao Giao!” Tưởng Vọng Thư vội vàng cắt ngang cô nàng rồi nhìn người đang ngồi xổm dưới đất với vẻ chột dạ, dường như anh vẫn đang bận rộn tìm đồ. Tưởng Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, giọng nói lại vô thức nhỏ đi: “Anh tao đang ở bên cạnh.”
“Ồ ồ ồ” Hà Giao Giao hiểu ý Tưởng Vọng Thư, vội vàng dừng câu chuyện. Lời này không thể để anh trai cô nghe thấy, kế hoạch nhỏ của hai người tốt nhất nên nói chuyện chi tiết trên WeChat sau. Vì vậy, cô nàng chỉ hỏi thêm vài câu về thời gian đến và ở lại bao lâu, rồi vội vàng cúp máy.
Tưởng Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu lén nhìn người đang ngồi xổm dưới đất.
Tưởng Kỵ đóng ngăn kéo tủ đầu giường lại, rồi đưa cho cô một xấp phong bì đỏ.
Tưởng Vọng Thư hơi sững lại, không đưa tay ra nhận. Tưởng Kỵ thấp giọng giải thích: “Cầm lấy đi, đây là tiền lì xì mấy năm nay em chưa nhận.”
Tưởng Vọng Thư phản ứng lại, vội vàng xua tay: “Không cần đâu, em có tiền rồi. Với lại… không phải hồi Tết anh đã chuyển lì xì cho em rồi sao?”
Trước đây, mỗi năm Tưởng Vọng Thư đều không về nhà dịp Tết, Tưởng Kỵ sẽ gửi một cho cô một bao lì xì trên WeChat, rồi ghi chú “Chúc mừng năm mới” vào đó. Phong bì chỉ có hai trăm tệ, cô sẽ không nhận nhiều hơn. Đây cũng là vài lần hiếm hoi cô nhận lì xì, rồi nói một câu “Cảm ơn anh” sau khi nhận.
Nhưng thực ra mỗi năm Tưởng Kỵ đều chuẩn bị tiền lì xì cho cô, đôi khi còn chuẩn bị sẵn trước một tháng rồi đặt dưới gối cô. Nhưng anh không dám hỏi cô có về hay không quá sớm, cũng không dám gây áp lực quá lớn cho cô nên anh luôn chỉ hỏi vào một tuần trước Tết xem năm nay cô có về ăn Tết không. Nhưng lần nào cô cũng nói không về, phần lớn đều lấy cớ là quá bận.
Anh rõ ràng biết đó là cái cớ nhưng vẫn luôn lo lắng không biết cô có thật sự bận không, nếu bận thì cô có ăn uống đầy đủ không, có ngủ ngon không, có chú ý giữ gìn sức khỏe không?
Có rất nhiều lời anh muốn nói nhưng anh vụng về, vì chưa bao giờ bày tỏ tình cảm nên cũng không biết phải nói những lời quan tâm đó ra sao, cuối cùng anh cũng không nói được gì nhiều, chỉ nói một chữ “Được.”
Việc chờ đợi này kéo dài sáu năm, những phong bao lì xì dày cộp cũng đã trở thành một xấp. Nhưng trong mắt anh, chỉ cần anh còn ở đây, Tưởng Vọng Thư vẫn mãi là một bé con cần nhận tiền mừng tuổi, anh không thể nào không chuẩn bị cho cô.
Nghĩ đến đây, giọng của Tưởng Kỵ thêm phần kiên quyết: “Cái này khác, cầm lấy, đây là tiền mừng tuổi cho em.”
Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu nhìn Tưởng Kỵ, cũng nhìn thấu sự kiên quyết trong mắt anh. Trái tim cô bỗng nhiên thấy đau như bị kim châm vào vậy, nhói lên, ngứa ngáy. Sáu năm nay không ai dám truy cứu, càng suy nghĩ sâu xa, cô càng để tâm Tưởng Kỵ quan tâm đến mình đến mức nào.
Cô không còn kiên quyết nữa, thuận theo lời anh nhận lấy. Cầm sáu phong bao lì xì nặng trịch trong tay làm cho cổ họng Tưởng Vọng Thư nghẹn lại vài giây, một lúc sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cảm ơn anh trai.”
Tưởng Kỵ khựng lại, sau đó như không có chuyện gì mà dời mắt đi, khẽ đáp một tiếng “Ừ.”
Trước cửa quán mì bò Nguyệt Lượng treo một tấm biển, trên đó ghi “Chủ quán có việc nghỉ bốn ngày.” Tưởng Vọng Thư và Tưởng Kỵ cùng nhau lên tàu cao tốc đi Hoa Thành.
Một cảm giác rất đặc biệt, đây là lần đầu tiên Tưởng Vọng Thư đến Hoa Thành mà có người đi cùng, hơn nữa người đó còn là Tưởng Kỵ.
Lúc này đây, họ đang đứng trên sân ga chờ tàu vào ga, khoảnh khắc tàu lao tới, Tưởng Kỵ vô thức lùi lại một bước, Tưởng Vọng Thư bắt được động tác của anh, trong khoảnh khắc đó cô mới nhận ra một việc, gần ba mươi năm qua Tưởng Kỵ dường như chưa từng rời khỏi Bình Nam.
Cô đã đi nhiều nơi, có nơi là do công việc yêu cầu, có nơi là Hà Giao Giao kéo cô đi cùng. Dù cô có không muốn ra ngoài đến đâu, cô vẫn có cơ hội nhìn thấy nhiều cảnh đẹp.
Trái tim Tưởng Vọng Thư chợt nhói lên một chút, cô nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Kỵ, anh một tay kéo vali hành lý của hai người họ, một tay buông thõng bên sườn. Tưởng Vọng Thư chợt giơ tay, nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên sườn của anh, lòng bàn tay thô ráp của anh và lòng bàn tay mềm mại của cô lập tức áp vào nhau, khoảnh khắc làn da chạm vào nhau, cả người Tưởng Kỵ khựng lại, dường như có chút khó hiểu, anh quay đầu dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì nhưng tay vẫn không buông ra.
Tưởng Vọng Thư lắc đầu, nhẹ giọng giải thích một câu: “Người đông.”
Tưởng Kỵ nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nắm ngược lại tay cô, giữa dòng người chen chúc, anh nắm chặt tay cô, dẫn cô lên xe.
Giữa đám đông ồn ào, cô không kìm được mà nhìn sang khuôn mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng của Tưởng Kỵ, trái tim lén lút đập nhanh hơn. Bàn tay nắm chặt cho đến khi họ đến chỗ ngồi mới buông ra, Tưởng Vọng Thư cảm thấy lòng bàn tay mình hơi ra mồ hôi, cô đưa tay ra sau lưng, lén xoa xoa đầu ngón tay hơi ẩm ướt.
Tưởng Kỵ nhẹ nhàng đặt chiếc vali lớn của cô lên giá hành lý phía trên. Trước đây mỗi lần Tưởng Vọng Thư đi tàu cao tốc đều gặp phải sự khó xử này, vali quá nặng, cô không tự mình để lên được, có khi sẽ gặp người tốt bụng giúp cô để lên rồi cô lại không biết làm sao để lấy xuống. Vì vậy đôi khi cô thà để vali kẹp trước chân mình để dễ quan sát, nhưng khi để như vậy chân không duỗi thẳng được nên rất khó chịu, nhưng cô cũng không muốn làm phiền người khác nên đành phải chịu trận.
Bây giờ bên cạnh cô đã có Tưởng Kỵ rồi. Tưởng Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô, Tưởng Vọng Thư cảm thấy cả người cô không kìm được mà thả lỏng, lên xe chưa được bao lâu cô đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngủ được một nửa đường Tưởng Vọng Thư lại mơ màng tỉnh dậy, cô vô thức nhìn về phía Tưởng Kỵ, phát hiện anh đang nhìn mình, ánh mắt Tưởng Vọng Thư và ánh mắt anh chạm nhau, ánh mắt anh quá chuyên chú, chuyên chú đến mức Tưởng Vọng Thư nhất thời sững sờ.
Cô lập tức vội vàng dời mắt đi, chỉnh lại tư thế ngồi nghiêng ngả vì ngủ quên của mình. Chiếc áo khoác đang đắp trên người cô vì động tác của cô mà rơi xuống, cô lúc này mới phát hiện trên người mình vẫn còn khoác áo khoác của Tưởng Kỵ.
“Mấy giờ rồi?” Tưởng Vọng Thư nắm lấy cổ áo khoác, có chút không tự nhiên lên tiếng.
Tưởng Vọng Thư ấp úng “Dạ” một tiếng, đầu ngón tay vô thức nắm lấy cổ áo, rồi kéo lên, che cả mũi cô. Thế là khắp hơi thở cô đều là mùi hương trên người Tưởng Kỵ, một mùi hương tương tự như mùi hương trên người cô.
Trong toa xe chật chội, mùi vị hỗn tạp, chỉ có hai người họ cùng chia sẻ một loại mùi hương giống nhau, thân mật đến mức trong trái tim Tưởng Vọng Thư đã lén lút xuất hiện những bong bóng nhỏ.
Cô nghiêng đầu nhìn Tưởng Kỵ, nhẹ giọng hỏi anh tại sao không ngủ.
Tưởng Kỵ dường như không nghe rõ, có lẽ là sợ nói to làm phiền những người đang nghỉ ngơi trong toa xe, anh ghé sát mặt lại, khoảng cách với Tưởng Vọng Thư đột nhiên được rút ngắn lại làm cho trái tim Tưởng Vọng Thư hẫng một nhịp, nhưng cô không né tránh, cũng không rụt lại, ngược lại còn ngẩng đầu, môi tiến gần tai anh, nhẹ giọng hỏi lại lần nữa bên tai anh: “Sao anh không ngủ?”
Đôi môi đỏ mọng ấy chỉ cách tai anh vài centimet, chỉ cần anh hơi nghiêng đầu thì tai anh sẽ lướt qua đôi môi mềm mại của cô.
Giây tiếp theo, anh dường như muốn trả lời câu hỏi của cô nên anh hơi nghiêng đầu, Tưởng Vọng Thư không né tránh, thế là đôi môi cô lướt qua d** tai anh như ý nguyện.
Bên tai lướt qua một cảm giác mềm mại khiến cho Tưởng Kỵ khựng lại, sau đó anh lại làm như không có chuyện gì, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thấp giọng trả lời cô: “Anh muốn ngắm phong cảnh.”
Tưởng Vọng Thư “Ừ” một tiếng rầu rĩ rồi cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tưởng Kỵ nhìn gáy Tưởng Vọng Thư, đáy mắt thoáng qua một tia cười. Anh quả thật không lừa cô, từ lúc lên tàu cao tốc, anh đã luôn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đôi khi cũng nhìn cô.
Từ khi tàu đi vào địa phận Hoa Thành thì anh đã không muốn bỏ lỡ bất kỳ cảnh vật nào ngoài cửa sổ nữa, bởi vì những nơi đó có lẽ đều là nơi cô đã từng nhìn thấy, hoặc đã từng đến.
Chuyến tàu.
Tối sau khi tắm xong, Tưởng Vọng Thư gửi một tin nhắn WeChat cho Hà Giao Giao, nói với cô ấy về việc cuối tuần mình sẽ đến Hoa Thành tham dự tiệc cưới.
Hà Giao Giao vô cùng phấn khích, lập tức gọi điện thoại WeChat tới. Lúc đó Tưởng Kỵ cũng ở trên lầu, anh đang ngồi xổm bên cạnh tủ đầu giường của mình, lục lọi tìm thứ gì đó. Rèm giữa hai giường của họ không kéo, Tưởng Vọng Thư vốn đang cuộn mình trong chăn chơi điện thoại, lúc này Hà Giao Giao gọi điện tới, tiếng chuông điện thoại vang trời, cô cũng không tiện xuống giường nghe máy, như vậy trông giống như cố ý tránh mặt Tưởng Kỵ.
Tưởng Vọng Thư chỉ có thể hít sâu một hơi, thầm cầu nguyện Hà Giao Giao đừng nói mấy lời không nên nói rồi nhận điện thoại: “Alo?”
“Alo, Thư Thư, mày thật sự muốn đến à? A a a tuyệt quá, tao nhớ mày sắp chết rồi! Mày cứ đến nhà tao ở đi, nhà vẫn chưa cho thuê được, òa òa tao muốn dính lấy mày, muốn ngủ với mày!”
Quả nhiên, giọng nói to của Hà Giao Giao không gì ngăn cản được, âm thanh xuyên thấu mạnh mẽ trực tiếp truyền vào tai Tưởng Kỵ qua ống nghe. Theo phép lịch sự thì anh nên tránh đi nhưng anh không làm vậy, thậm chí còn im lặng, động tác trên tay cũng nhẹ dần.
Tưởng Vọng Thư cứng rắn đáp lại cô ấy: “Tao… ở khách sạn bên ngoài, anh tao…” Giọng cô nói nhỏ dần: “Anh tao cũng sẽ đi cùng…”
Hà Giao Giao “A” lên một tiếng, ngay lập tức radio chuyện phiếm lập tức được mở lên: “Hì hì, vậy thì thế này đi, hai người cứ đến nhà tao ở nhưng phải cho hai người ở chung một phòng, trước tiên để anh mày ngủ dưới đất, sau đó… đến nửa đêm mày nói với anh ấy…”
“Giao Giao!” Tưởng Vọng Thư vội vàng cắt ngang cô nàng rồi nhìn người đang ngồi xổm dưới đất với vẻ chột dạ, dường như anh vẫn đang bận rộn tìm đồ. Tưởng Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, giọng nói lại vô thức nhỏ đi: “Anh tao đang ở bên cạnh.”
“Ồ ồ ồ” Hà Giao Giao hiểu ý Tưởng Vọng Thư, vội vàng dừng câu chuyện. Lời này không thể để anh trai cô nghe thấy, kế hoạch nhỏ của hai người tốt nhất nên nói chuyện chi tiết trên WeChat sau. Vì vậy, cô nàng chỉ hỏi thêm vài câu về thời gian đến và ở lại bao lâu, rồi vội vàng cúp máy.
Tưởng Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu lén nhìn người đang ngồi xổm dưới đất.
Tưởng Kỵ đóng ngăn kéo tủ đầu giường lại, rồi đưa cho cô một xấp phong bì đỏ.
Tưởng Vọng Thư hơi sững lại, không đưa tay ra nhận. Tưởng Kỵ thấp giọng giải thích: “Cầm lấy đi, đây là tiền lì xì mấy năm nay em chưa nhận.”
Tưởng Vọng Thư phản ứng lại, vội vàng xua tay: “Không cần đâu, em có tiền rồi. Với lại… không phải hồi Tết anh đã chuyển lì xì cho em rồi sao?”
Trước đây, mỗi năm Tưởng Vọng Thư đều không về nhà dịp Tết, Tưởng Kỵ sẽ gửi một cho cô một bao lì xì trên WeChat, rồi ghi chú “Chúc mừng năm mới” vào đó. Phong bì chỉ có hai trăm tệ, cô sẽ không nhận nhiều hơn. Đây cũng là vài lần hiếm hoi cô nhận lì xì, rồi nói một câu “Cảm ơn anh” sau khi nhận.
Nhưng thực ra mỗi năm Tưởng Kỵ đều chuẩn bị tiền lì xì cho cô, đôi khi còn chuẩn bị sẵn trước một tháng rồi đặt dưới gối cô. Nhưng anh không dám hỏi cô có về hay không quá sớm, cũng không dám gây áp lực quá lớn cho cô nên anh luôn chỉ hỏi vào một tuần trước Tết xem năm nay cô có về ăn Tết không. Nhưng lần nào cô cũng nói không về, phần lớn đều lấy cớ là quá bận.
Anh rõ ràng biết đó là cái cớ nhưng vẫn luôn lo lắng không biết cô có thật sự bận không, nếu bận thì cô có ăn uống đầy đủ không, có ngủ ngon không, có chú ý giữ gìn sức khỏe không?
Có rất nhiều lời anh muốn nói nhưng anh vụng về, vì chưa bao giờ bày tỏ tình cảm nên cũng không biết phải nói những lời quan tâm đó ra sao, cuối cùng anh cũng không nói được gì nhiều, chỉ nói một chữ “Được.”
Việc chờ đợi này kéo dài sáu năm, những phong bao lì xì dày cộp cũng đã trở thành một xấp. Nhưng trong mắt anh, chỉ cần anh còn ở đây, Tưởng Vọng Thư vẫn mãi là một bé con cần nhận tiền mừng tuổi, anh không thể nào không chuẩn bị cho cô.
Nghĩ đến đây, giọng của Tưởng Kỵ thêm phần kiên quyết: “Cái này khác, cầm lấy, đây là tiền mừng tuổi cho em.”
Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu nhìn Tưởng Kỵ, cũng nhìn thấu sự kiên quyết trong mắt anh. Trái tim cô bỗng nhiên thấy đau như bị kim châm vào vậy, nhói lên, ngứa ngáy. Sáu năm nay không ai dám truy cứu, càng suy nghĩ sâu xa, cô càng để tâm Tưởng Kỵ quan tâm đến mình đến mức nào.
Cô không còn kiên quyết nữa, thuận theo lời anh nhận lấy. Cầm sáu phong bao lì xì nặng trịch trong tay làm cho cổ họng Tưởng Vọng Thư nghẹn lại vài giây, một lúc sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cảm ơn anh trai.”
Tưởng Kỵ khựng lại, sau đó như không có chuyện gì mà dời mắt đi, khẽ đáp một tiếng “Ừ.”
Trước cửa quán mì bò Nguyệt Lượng treo một tấm biển, trên đó ghi “Chủ quán có việc nghỉ bốn ngày.” Tưởng Vọng Thư và Tưởng Kỵ cùng nhau lên tàu cao tốc đi Hoa Thành.
Một cảm giác rất đặc biệt, đây là lần đầu tiên Tưởng Vọng Thư đến Hoa Thành mà có người đi cùng, hơn nữa người đó còn là Tưởng Kỵ.
Lúc này đây, họ đang đứng trên sân ga chờ tàu vào ga, khoảnh khắc tàu lao tới, Tưởng Kỵ vô thức lùi lại một bước, Tưởng Vọng Thư bắt được động tác của anh, trong khoảnh khắc đó cô mới nhận ra một việc, gần ba mươi năm qua Tưởng Kỵ dường như chưa từng rời khỏi Bình Nam.
Cô đã đi nhiều nơi, có nơi là do công việc yêu cầu, có nơi là Hà Giao Giao kéo cô đi cùng. Dù cô có không muốn ra ngoài đến đâu, cô vẫn có cơ hội nhìn thấy nhiều cảnh đẹp.
Trái tim Tưởng Vọng Thư chợt nhói lên một chút, cô nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Kỵ, anh một tay kéo vali hành lý của hai người họ, một tay buông thõng bên sườn. Tưởng Vọng Thư chợt giơ tay, nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên sườn của anh, lòng bàn tay thô ráp của anh và lòng bàn tay mềm mại của cô lập tức áp vào nhau, khoảnh khắc làn da chạm vào nhau, cả người Tưởng Kỵ khựng lại, dường như có chút khó hiểu, anh quay đầu dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì nhưng tay vẫn không buông ra.
Tưởng Vọng Thư lắc đầu, nhẹ giọng giải thích một câu: “Người đông.”
Tưởng Kỵ nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nắm ngược lại tay cô, giữa dòng người chen chúc, anh nắm chặt tay cô, dẫn cô lên xe.
Giữa đám đông ồn ào, cô không kìm được mà nhìn sang khuôn mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng của Tưởng Kỵ, trái tim lén lút đập nhanh hơn. Bàn tay nắm chặt cho đến khi họ đến chỗ ngồi mới buông ra, Tưởng Vọng Thư cảm thấy lòng bàn tay mình hơi ra mồ hôi, cô đưa tay ra sau lưng, lén xoa xoa đầu ngón tay hơi ẩm ướt.
Tưởng Kỵ nhẹ nhàng đặt chiếc vali lớn của cô lên giá hành lý phía trên. Trước đây mỗi lần Tưởng Vọng Thư đi tàu cao tốc đều gặp phải sự khó xử này, vali quá nặng, cô không tự mình để lên được, có khi sẽ gặp người tốt bụng giúp cô để lên rồi cô lại không biết làm sao để lấy xuống. Vì vậy đôi khi cô thà để vali kẹp trước chân mình để dễ quan sát, nhưng khi để như vậy chân không duỗi thẳng được nên rất khó chịu, nhưng cô cũng không muốn làm phiền người khác nên đành phải chịu trận.
Bây giờ bên cạnh cô đã có Tưởng Kỵ rồi. Tưởng Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô, Tưởng Vọng Thư cảm thấy cả người cô không kìm được mà thả lỏng, lên xe chưa được bao lâu cô đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngủ được một nửa đường Tưởng Vọng Thư lại mơ màng tỉnh dậy, cô vô thức nhìn về phía Tưởng Kỵ, phát hiện anh đang nhìn mình, ánh mắt Tưởng Vọng Thư và ánh mắt anh chạm nhau, ánh mắt anh quá chuyên chú, chuyên chú đến mức Tưởng Vọng Thư nhất thời sững sờ.
Cô lập tức vội vàng dời mắt đi, chỉnh lại tư thế ngồi nghiêng ngả vì ngủ quên của mình. Chiếc áo khoác đang đắp trên người cô vì động tác của cô mà rơi xuống, cô lúc này mới phát hiện trên người mình vẫn còn khoác áo khoác của Tưởng Kỵ.
“Mấy giờ rồi?” Tưởng Vọng Thư nắm lấy cổ áo khoác, có chút không tự nhiên lên tiếng.
Tưởng Vọng Thư ấp úng “Dạ” một tiếng, đầu ngón tay vô thức nắm lấy cổ áo, rồi kéo lên, che cả mũi cô. Thế là khắp hơi thở cô đều là mùi hương trên người Tưởng Kỵ, một mùi hương tương tự như mùi hương trên người cô.
Trong toa xe chật chội, mùi vị hỗn tạp, chỉ có hai người họ cùng chia sẻ một loại mùi hương giống nhau, thân mật đến mức trong trái tim Tưởng Vọng Thư đã lén lút xuất hiện những bong bóng nhỏ.
Cô nghiêng đầu nhìn Tưởng Kỵ, nhẹ giọng hỏi anh tại sao không ngủ.
Tưởng Kỵ dường như không nghe rõ, có lẽ là sợ nói to làm phiền những người đang nghỉ ngơi trong toa xe, anh ghé sát mặt lại, khoảng cách với Tưởng Vọng Thư đột nhiên được rút ngắn lại làm cho trái tim Tưởng Vọng Thư hẫng một nhịp, nhưng cô không né tránh, cũng không rụt lại, ngược lại còn ngẩng đầu, môi tiến gần tai anh, nhẹ giọng hỏi lại lần nữa bên tai anh: “Sao anh không ngủ?”
Đôi môi đỏ mọng ấy chỉ cách tai anh vài centimet, chỉ cần anh hơi nghiêng đầu thì tai anh sẽ lướt qua đôi môi mềm mại của cô.
Giây tiếp theo, anh dường như muốn trả lời câu hỏi của cô nên anh hơi nghiêng đầu, Tưởng Vọng Thư không né tránh, thế là đôi môi cô lướt qua d** tai anh như ý nguyện.
Bên tai lướt qua một cảm giác mềm mại khiến cho Tưởng Kỵ khựng lại, sau đó anh lại làm như không có chuyện gì, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thấp giọng trả lời cô: “Anh muốn ngắm phong cảnh.”
Tưởng Vọng Thư “Ừ” một tiếng rầu rĩ rồi cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tưởng Kỵ nhìn gáy Tưởng Vọng Thư, đáy mắt thoáng qua một tia cười. Anh quả thật không lừa cô, từ lúc lên tàu cao tốc, anh đã luôn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đôi khi cũng nhìn cô.
Từ khi tàu đi vào địa phận Hoa Thành thì anh đã không muốn bỏ lỡ bất kỳ cảnh vật nào ngoài cửa sổ nữa, bởi vì những nơi đó có lẽ đều là nơi cô đã từng nhìn thấy, hoặc đã từng đến.
Anh muốn nhìn thật kỹ.
Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Đánh giá:
Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Story
Chương 22
10.0/10 từ 13 lượt.
