Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 16

XUÂN MUỘN – 16

Cá hầm cải chua.


Chăn vun lên thành một cục nhỏ, người trong chăn vùi mặt kín mít vào trong chăn, che chắn cẩn thận.


Tưởng Kỵ thở dài, sợ cô ngộp thở, anh nhẹ nhàng bước lại kéo chăn xuống một chút cho cô, rồi đối mặt với đôi mắt ướt át của cô.


Tưởng Kỵ sững lại, anh nhẹ giọng giải thích: “Đừng đắp chăn lên mặt, sẽ ngộp thở đó.”


Tưởng Vọng Thư ậm ừ đáp: “Dạ.”


Ở bên nhau nhiều năm như vậy, Tưởng Kỵ đã hiểu cô đến mức chỉ một thay đổi nhỏ trên nét mặt cô, anh cũng có thể nhận ra tâm trạng bất ổn của cô. Anh dừng lại vài giây rồi khẽ nói: “Có phải em không thích anh uống rượu không? Từ nay anh không uống nữa được không?”


Tưởng Vọng Thư không trả lời, cô kéo chăn lên định che mặt mình lại. Tưởng Kỵ đau đầu, Tưởng Vọng Thư từ nhỏ đã như vậy, một khi đã cứng đầu thì chẳng nghe lời ai, chỉ muốn đào hố chôn mình xuống đất, từ chối mọi giao tiếp với thế giới bên ngoài.


Giống hệt như trạng thái của cô lúc này.


Tưởng Kỵ thở dài, bất lực gọi: “Nguyệt Lượng.”


Động tác kéo chăn của Tưởng Vọng Thư dừng lại, một lúc sau, cô lại ậm ừ đáp, giọng rất nhỏ nhưng Tưởng Kỵ nghe được ngay.


Anh lại đưa tay kéo chăn trên trán cô xuống một chút, động tác hơi mạnh nhưng giọng vẫn dịu dàng: “Nghe anh nói được không?”


Tưởng Vọng Thư quay mặt đi, lẩm bẩm: “Anh muốn nói gì?”


Tưởng Kỵ nhìn những sợi tóc rối trên trán cô, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, đầu ngón tay thô ráp lướt qua làn da mềm mại sau tai, Tưởng Vọng Thư cứng người, quên cả sự khó chịu.


Cô chỉ có thể quay mặt lại để che đi cảm giác ngứa ngáy ở tai trái, nhưng làm vậy, ánh mắt cô và Tưởng Kỵ lại chạm nhau.



“Sao lại không vui?” Anh chăm chú nhìn mặt cô, hỏi khẽ.


Tưởng Vọng Thư mím môi, nói điều chẳng liên quan, đúng như tính cách khó hiểu của cô: “Vậy nếu anh không uống rượu, thì anh Dực Diệp phải làm gì đây?”


Tưởng Kỵ khựng lại, rồi ánh mắt lóe lên nụ cười: “Vậy thì cứ để cho cậu ta uống rượu, còn anh ăn cá?”


Tưởng Vọng Thư trong lòng bỗng nhẹ nhõm, cô lẩm bẩm: “Như thế thì kỳ cục lắm.”


“Không có gì kỳ cả.” Tưởng Kỵ khẽ nói, ánh mắt tràn đầy sự chiều chuộng: “Nếu em không thích, sau này anh sẽ không uống nữa.”


“Không phải là em không thích.” Tưởng Vọng Thư hơi sốt ruột đáp. Tưởng Kỵ vốn dĩ chẳng có mấy sở thích cá nhân, hiếm hoi mới có thứ anh yêu thích, hơn nữa thỉnh thoảng uống chút rượu cũng không hại sức khỏe, sao cô có thể phản đối chứ? Chỉ là…


“Vậy tại sao trông em lại không vui?” Anh lại khẽ hỏi.


Tưởng Vọng Thư mím môi, lời đến cổ họng lại không nói ra được. Tưởng Kỵ không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó kiên nhẫn chờ cô mở lời.


Sau một hồi đắn đo, cuối cùng cô mới ấp úng: “Anh… trước đây anh không uống rượu mà.”


Tưởng Kỵ giật mình, có lẽ anh đã hiểu điều Tưởng Vọng Thư đang bận tâm là gì. 


Cũng giống như cảm xúc của anh khi lần đầu nhìn thấy mái tóc ngắn ngày xưa của cô giờ đã dài thướt tha, có một chút chua xót lặng lẽ len lỏi vào trong tim. Đó là cảm giác khi nhận ra mình đã vắng mặt quá lâu trong cuộc sống của đối phương, bất chợt chứng kiến những thay đổi mà bản thân mình không thể tham gia vào. Tưởng Kỵ không biết diễn tả thế nào cho đúng nhưng có lẽ anh hiểu.


Vì vậy, anh cúi đầu chân thành xin lỗi: “Xin lỗi Nguyệt Lượng, anh không kịp nói với em. Mấy năm nay thi thoảng buồn chán anh lại uống chút rượu một mình, khi có bạn đến chơi thì cùng nhấm nháp đôi chút. Uống ít lắm, coi như là giải trí thôi.”


Mắt Tưởng Vọng Thư bỗng cay cay. Anh làm gì phải xin lỗi chứ? Người nên xin lỗi phải là cô mới đúng, bởi chính cô mới là người ra đi kia mà.


Cô há miệng định nói gì đó nhưng vì ngại ngùng hay xấu hổ, cuối cùng chỉ thỏ thẻ: “Em muốn xuống nhà ăn chút gì đó.”



Ánh mắt Tưởng Kỵ ấm áp dịu dàng: “Ừ, mặc áo khoác vào kẻo lạnh.”


Tưởng Vọng Thư khẽ dạ, ngoan ngoãn khoác chiếc áo bông dày cộm lên người làm cô trông giống như một cục bông di động. Tưởng Kỵ vào phòng chứa đồ trên sân thượng lấy ra một hũ rượu dâu, Tưởng Vọng Thư lẽo đẽo theo sau, ánh mắt tò mò dán chặt vào chất lỏng màu tím đỏ trong hũ.


Rượu thì cô đương nhiên đã từng uống rồi, mấy năm nay đi tiếp khách cùng sếp, cô còn luyện được tửu lượng kha khá là đằng khác. Nhưng phần lớn họ uống là rượu vang đỏ, đôi khi thậm chí là rượu trắng, uống rượu với cô là nhiệm vụ, ngoài những bữa tiệc ra, cô chưa bao giờ tự mình chủ động uống rượu. Nhưng mà… rượu dâu tằm sẽ có vị gì nhỉ, có ngọt hơn không?


“Rượu dâu tằm có ngọt không anh?” Tưởng Vọng Thư l**m l**m môi, tò mò hỏi.


“Không hẳn là ngọt.” Tưởng Kỵ dường như nhận ra ý định muốn nếm thử rượu của Tưởng Vọng Thư, liền khẽ ngăn lại: “Em đang bị ốm không được uống, khi nào khỏi hẳn muốn uống thì thử sau.”


Tưởng Vọng Thư rầu rĩ “Dạ” một tiếng, rồi theo sát Tưởng Kỵ ra cửa.


Chiếc bàn nhỏ thường dựng ở phòng khách đã được Trần Dục Diệp dời ra mái hiên trước cửa, xem ra anh ta đã quá quen thuộc với việc này. Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Dục Diệp vừa mở hộp cá hầm cải chua vừa càu nhàu: “Lấy rượu lâu thế——” giọng Trần Dục Diệp đột nhiên im bặt khi nhìn thấy Tưởng Vọng Thư đứng sau lưng Tưởng Kỵ.


Thì ra lên trên dỗ người ta xuống đây. 


Trần Dục Diệp “Chà” một tiếng, ngay lập tức đổi sang nét mặt tươi cười: “Em gái Nguyệt Lượng cũng đến à, Nguyệt Lượng có muốn uống chút rượu với tụi anh không?”


“Đừng dụ dỗ em ấy.” Tưởng Kỵ cảnh cáo nhìn Trần Dục Diệp một cái: “Em ấy vừa mới hạ sốt.”


Trần Dục Diệp lại “Chà” một tiếng, trong lòng thầm chửi Tưởng Kỵ trọng sắc khinh bạn, đành nhắm mắt làm ngơ: “Nhanh lên nhanh lên, rót cho tao chút rượu đi.”


Tưởng Kỵ mở hộp rượu dâu tằm, rót gần đầy ly thủy tinh của Trần Dục Diệp, anh đang định rót vào ly của mình thì nhận ra ánh mắt Tưởng Vọng Thư đang dừng ở ly thủy tinh của anh. Tưởng Kỵ khựng lại, sau đó bình thản tiếp tục rót rượu, cuối cùng chỉ rót nửa ly cho mình.


Trần Dục Diệp uống một ngụm rượu, đang nheo mắt cảm nhận hương thơm nồng nàn của rượu thì Tưởng Kỵ đã lấy một cái chén nhỏ, gắp đồ ăn cho Tưởng Vọng Thư. Tưởng Vọng Thư không thích ăn cá lắm nhưng lại rất thích khoai môn ninh nhừ trong món cá hầm cải chua, còn thích cả ngô ngọt được nấu chung nữa.


Tưởng Kỵ gắp cho cô vài miếng, khi đưa chén cho cô thì chợt nhớ đến Tưởng Vọng Thư từng nhặt hết rau thơm trong chén ra ngoài. Liệu món cô từng thích ăn, giờ có còn thích ăn nữa không?



Trong vài giây anh do dự, Tưởng Vọng Thư đã đón lấy chén anh đưa, cúi đầu cắn một miếng khoai môn nóng hổi. Nhận thấy ánh mắt Tưởng Kỵ dừng lại ở gương mặt mình, cô nghiêng đầu nhìn anh đầy thắc mắc.


Tưởng Kỵ lắc đầu, cúi mặt che giấu đi nụ cười trong mắt.


Ngồi đối diện, Trần Dục Diệp quan sát sự tương tác giữa hai người. Có lẽ do Tưởng Kỵ trước đó đã thừa nhận tâm ý về Tưởng Vọng Thư nên không hiểu sao anh ta cứ cảm thấy giữa họ như có một dòng chảy ngầm êm dịu.


Chắc Tưởng Kỵ chưa nói với Tưởng Vọng Thư về tình cảm của mình? Nếu không thì đã không nhấn mạnh chuyện đừng nói bậy bạ trước mặt cô như vậy. Vậy thì Tưởng Vọng Thư có tình cảm đặc biệt gì với Tưởng Kỵ không?


Trần Dục Diệp nảy ra ý định. 


Vừa gắp cá ăn, anh ta vờ như vô tình hỏi: “Ê Kỵ, để tao giới thiệu cho mày mấy em xinh xắn nhé? Đám bạn học tao còn nhiều đứa độc thân lắm!”


Thái dương Tưởng Kỵ giật giật, anh nhìn Trần Dục Diệp với vẻ mặt kiểu: “Mày đang giở trò gì?”


Trần Dục Diệp nhướng mày, ánh mắt lại ở Tưởng Vọng Thư. Lúc nãy cô đang chăm chú ăn, giờ vẫn cúi đầu ăn, không ngẩng mặt lên khiến anh ta không quan sát được biểu cảm nào.


Thế này không ổn…


Trần Dục Diệp lại mở miệng: “Nguyệt Lượng này…”


Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu: “Dạ?” đầy nghi hoặc.


Trần Dục Diệp cười cười đầy xấu xa: “Em nói đi, anh trai em đã lớn tuổi rồi, đáng lẽ phải tìm cho em một chị dâu đúng không? Em thích kiểu chị dâu nào, thanh lịch dịu dàng hay nhỏ nhắn đáng yêu?”


Mặt Tưởng Kỵ đột nhiên tối sầm lại, không nhịn được anh nữa liền ngắt lời: “Ăn đi, nhiều chuyện!”


Bị Tưởng Kỵ ngắt lời như vậy, Tưởng Vọng Thư đương nhiên cũng không trả lời câu hỏi của anh ta. Trần Dục Diệp liếc Tưởng Kỵ một cái, anh ta vừa mới sắp dò xét ra thì Tưởng Kỵ lại phá đám? Tao làm thế chẳng phải cũng chỉ vì muốn tốt cho mày sao?



Tưởng Kỵ nhìn Tưởng Vọng Thư một cái, lúc này cô đang ăn miếng khoai môn cuối cùng. Trước khi Tưởng Kỵ kịp đón lấy cái chén hỏi xem cô có muốn ăn thêm không, cô đã đặt chén xuống trước rồi vội vàng nói một câu: “Hai người ăn đi, em lên lầu nghỉ trước.” Rồi quay người bước đi.


Tưởng Kỵ nhìn theo bóng lưng cô mà ngẩn người, Trần Dục Diệp chống cằm, hài lòng gật đầu: “Em gái Nguyệt Lượng ghen rồi.”


Tưởng Kỵ quay đầu nhíu mày nhìn anh ta: “Mày đừng có trêu em ấy.”


Trần Dục Diệp “xì” một tiếng: “Tao đang giúp mày dò xét đó hiểu chưa? Nếu không với cái tính tình này của mày thì đến bao giờ hai người mới đến được với nhau?”


Tưởng Kỵ lắc đầu: “Sẽ không đến với nhau đâu.”


Trần Dục Diệp bất lực đặt đũa xuống bàn, vẻ mặt đầy bực bội: “Em gái Nguyệt Lượng vừa rồi rõ ràng là đang ghen, chẳng phải là cũng có tình cảm với mày sao? Sao lại không thể đến với nhau?”


Tưởng Kỵ nhíu mày: “Từ nhỏ em ấy chỉ có mình tao là người thân, trong lòng có chút chiếm hữu là chuyện bình thường, nên đó không hẳn là ghen. Hơn nữa… tao không nghĩ đến chuyện đến với em ấy, em ấy xứng đáng với người tốt hơn.”


Trần Dục Diệp càng thêm bất lực, anh ta ghét nhất kiểu “Vì muốn tốt cho em mà đẩy em vào tay người khác” này, bèn lấy ví dụ kích động Tưởng Kỵ: “Vậy ý mày là, mày có thể tận mắt nhìn em gái Nguyệt Lượng nắm tay, ôm hôn, thậm chí làm những chuyện thân mật hơn với người khác?”


Tưởng Kỵ lập tức nhíu mày sâu hơn. Anh nhớ lại cuộc điện thoại mà Tưởng Vọng Thư đã ra ngoài nghe mấy hôm trước, lúc đó anh cảm thấy thế nào? Chỉ một cuộc điện thoại thôi mà đã như vậy, huống chi là chuyện cô ôm hôn người khác? 


Tưởng Kỵ bỗng im lặng.


Trần Dục Diệp nhìn ra được Tưởng Kỵ đang khẩu phật tâm xà, anh ta bất lực đảo mắt: “Dù sao tao cũng khuyên mày là nếu thích thì cứ theo đuổi đi, mày với Nguyệt Lượng vốn dĩ rất hợp với nhau, hai người ai cũng cứng đầu, ai có thể hợp với mày hơn em ấy chứ?”


Tưởng Kỵ lại liếc anh ta một cái đầy cảnh cáo: “Muốn nói tao cái gì thì nói, đừng động đến Nguyệt Lượng.”


Trần Dục Diệp chép miệng một tiếng: “Được rồi được rồi, trước hết uống rượu với tao đi, uống nhiều vào, chắc chắn mày sẽ nghĩ thông suốt thôi.”


Trần Dục Diệp nâng ly rượu lên: “Nhanh lên, tự rót đầy cho mình đi, chỉ rót có chút xíu thế kia, mày không biết ngại à?”


Tưởng Kỵ bất đắc dĩ lắc đầu, tự rót đầy ly của mình. 

Anh cúi đầu nhấp một ngụm rượu nhưng tâm trí đã bay xa từ lâu.


Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa Story Chương 16
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...