Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Chương 14
XUÂN MUỘN – 14
Tưởng Vọng Thư cảm thấy mình như rơi vào một đám mây nặng nề, trong cơn mơ màng cô bắt đầu mơ thấy rất nhiều giấc mơ. Trong mơ toàn là hình ảnh Tưởng Kỵ cùng tất cả những việc cô đã đối xử không tốt với anh trong suốt những năm qua.
Cô mơ về ngày Tưởng Kỵ bỏ học.
Năm đó Tưởng Vọng Thư còn rất nhỏ, mới chỉ học tiểu học. Ngôi trường tiểu học cô theo học là trường công nên không phải đóng học phí, chỉ thỉnh thoảng phải nộp một ít tiền mua sách, số tiền không nhiều nhưng cô đã không dưới một lần nghe Tưởng Tráng chửi cô là “Đồ tốn tiền”, nói rằng đợi cô học xong tiểu học sẽ bán cô vào nhà chứa.
Tưởng Vọng Thư tuy tuổi còn nhỏ nhưng hiểu được ác ý trong lời nói của Tưởng Tráng, cô vừa run rẩy đi học vừa lén lút để dành tiền. Buổi trưa ở trường cô chỉ ăn cơm với rau, số tiền còn lại cô đều giấu đi nhưng cô cũng biết rằng chỉ tiết kiệm từng đồng từng đồng như vậy thì không bao giờ đủ tiền học cấp hai cả. Cô có thể thi vào trường công nhưng Tưởng Vọng Thư không biết liệu đến lúc đó Tưởng Tráng có cho cô tiền sinh hoạt phí hay không.
Đó là những ngày tháng tăm tối, khi các bạn cùng trang lứa nắm tay nhau ra phố ăn vặt sau trường thì cô luôn gượng cười nói: “Cảm ơn các cậu đã rủ nhưng mình phải về nhà làm bài tập.”
Tưởng Vọng Thư không biết Tưởng Kỵ phát hiện ra từ khi nào, cũng không biết anh quyết định bỏ học đi làm từ lúc nào, cô chỉ biết buổi chiều hôm đó nắng rất đẹp, Tưởng Kỵ bình thản cởi áo đồng phục, nhẹ giọng bảo cô đừng sợ, cứ yên tâm đi học, anh sẽ lo tiền học cho cô.
Ban đầu Tưởng Vọng Thư không hiểu, cô ngẩn người một lúc mới cuống quýt hỏi anh có ý gì, hỏi anh sau này không đi học nữa sao.
Anh lắc đầu: “Không học nữa, đi học chẳng có gì vui.”
Tưởng Vọng Thư biết anh đang nói dối. Cô từng thấy anh hăng hái khi chơi bóng rổ với mấy anh bạn cùng lớp, từng thấy bài kiểm tra toán điểm tuyệt đối của anh, từng thấy vẻ tập trung khi anh cặm cụi làm bài… Sao lại có thể không vui chứ?
Là một cô bé già dặn hơn tuổi thật của mình, Tưởng Vọng Thư gần như ngay lập tức đã hiểu được suy nghĩ của anh. Lúc đó, Tưởng Kỵ đang học lớp 9 nhưng có lẽ do thường xuyên vận động nên chiều cao của anh đã lên tới một mét tám. Dù khuôn mặt vẫn còn non nớt nhưng anh đã sở hữu thể hình của một người đàn ông trưởng thành, vì vậy đã lâu rồi, Tưởng Vọng Thư không còn bị ai đánh nữa.
Nhưng cô không thể quên được vết sẹo trên lưng Tưởng Kỵ có lúc nhỏ, giờ đây lại là vì cô, anh lại sắp có thêm một vết sẹo mới.
Vết sẹo này sẽ là thứ không thể xóa nhòa suốt đời.
Vì vậy, cô lắc đầu quầy quậy, khóc lóc bảo anh đừng làm thế, nói rằng cô không muốn đi học chút nào.
Anh cúi người nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, rồi khẽ nói: “Em còn nhỏ, em phải đi học.”
Còn anh thì sao? Anh cũng chỉ là một thiếu niên mới hơn mười tuổi thôi mà. Anh gánh lấy trách nhiệm trên vai cô, để cô có thể bước đi nhẹ nhàng hơn nhưng gánh nặng trên vai anh chẳng phải sẽ nặng thêm sao? Tưởng Vọng Thư không muốn chấp nhận kết cục như vậy, cô không biết làm thế nào để thay đổi suy nghĩ của Tưởng Kỵ, chỉ có thể phản đối bằng cách trẻ con là không đến trường.
Nhưng một khi Tưởng Kỵ đã quyết định, thì không ai có thể khiến anh thay đổi cả. Anh chỉ đeo ba lô cho cô, rồi bình thản nói: “Nếu em không đi học, anh sẽ rất buồn, sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.”
“Ngoan, nghe lời anh.”
Anh nói.
Vì thế, anh bỏ học, ngày ngày bôn ba kiếm sống với đồng lương ít ỏi, còn cô ngồi trong trường học yên ổn. Khi điền nguyện vọng, anh khuyên cô nên chọn khoa Văn học của trường đại học tốt nhất cả nước, nơi cách xa nơi đây hơn một nghìn cây số.
Cô đã nghe lời anh mặc dù có thể không nghe. Vì vậy, cô vẫn cảm thấy có lỗi với anh.
Tưởng Vọng Thư mơ màng tỉnh dậy, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là tấm lưng rộng của Tưởng Kỵ.
Anh hơi nghiêng người về phía cô, co mình ở một góc giường, trong khi cô gần như chiếm trọn cả chiếc giường, chân cô thậm chí còn quấn lên người anh.
Tưởng Kỵ lên giường từ khi nào vậy? Tưởng Vọng Thư mím chặt đôi môi khô nứt nẻ, nghiêng tai lắng nghe hơi thở của anh.
Đã ngủ rồi. Tưởng Vọng Thư kết luận.
Cô cảm thấy đầu óc vẫn còn choáng váng, đến mức không biết mình đang làm gì, chỉ mơ hồ nhớ lại giấc mơ vừa rồi nên vô thức dịch người về phía Tưởng Kỵ, rồi đưa những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng luồn vào vạt áo rộng của anh, lướt nhẹ qua vết sẹo nổi lên trên lưng anh.
Tưởng Vọng Thư mơ màng nghĩ, tại sao cơ thể anh lớn lên mà vết sẹo này dường như cũng theo đó lớn theo? Cô nheo mắt muốn sờ cho rõ hơn nhưng ngay lập tức, cơ bắp dưới ngón tay cô đột nhiên căng cứng.
Tưởng Kỵ đã tỉnh. Anh không cử động, chỉ đưa mắt nhìn cô, giọng khàn khàn đầy vẻ bối rối: “Nguyệt Lượng?”
Tưởng Vọng Thư bình thản rút tay lại, nhíu mày thì thầm: “Em khó chịu.”
Nghe thấy cô nhăn mặt kêu khó chịu, Tưởng Kỵ lập tức quên mất việc thắc mắc cô đang làm gì. Dù sao trước đây khi sốt mê man, có lần cô còn chui vào áo anh l**m ngực, mơ màng gọi anh là “Mẹ”; có khi cô sốt đến mức chóng mặt cả đêm không ngủ được, bắt anh phải bế đi lại trong phòng như bế bé con, vỗ lưng dỗ cô ngủ.
Tưởng Kỵ biết, anh mãi mãi là chỗ dựa của Nguyệt Lượng trên thế giới này, anh chỉ mong cô đừng quá khổ sở nên cô có nghịch ngợm thế nào cũng được.
Tưởng Kỵ chống tay ngồi dậy khỏi giường, đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, lông mày anh cũng nhíu lại: “Hình như vẫn còn sốt nhẹ, đo lại nhiệt độ đi.”
Tưởng Vọng Thư đã tỉnh táo hơn nhiều, cô cảm thấy người hơi ướt mồ hôi, chắc là do vừa nằm đắp chăn quá kín. Cô lại mơ màng nhớ ra, lúc cô đạp chăn ra vì nóng, hình như Tưởng Kỵ đã nhiều lần kéo chăn đắp lại cho cô.
Cô liếc nhìn ra cửa sổ, rèm cửa chưa kéo hết, vẫn còn một khe hở khá lớn, qua đó cô thấy trời bên ngoài đã tối.
Mình ngủ lâu thế sao? Tưởng Vọng Thư nhíu mày, hỏi bằng giọng khàn khàn khi thấy Tưởng Kỵ đang vẩy nhiệt kế: “Mấy giờ rồi anh? Anh không đi bán à?”
“Khoảng hơn năm giờ, tối nay không bán nữa.” Anh đáp qua loa, rồi nhẹ nhàng nâng cánh tay cô lên: “Đo nhiệt độ đi.”
Tưởng Vọng Thư ậm ừ “Ừ” một tiếng, ngoan ngoãn giơ tay kẹp nhiệt kế vào nách. Chiếc nhiệt kế lạnh toát đặt dưới cánh tay khiến cô chợt hối hận, giá như lúc nãy giả vờ sốt cao mê man, như thế lại được Tưởng Kỵ ôm vào lòng để đo nhiệt độ rồi.
Tưởng Kỵ đứng bên giường nhìn cô, cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì, đôi môi khô bong tróc nhẹ mím lại, có lẽ cảm thấy khó chịu vì đôi môi khô nẻ, cô thè lưỡi l**m nhẹ.
Đầu lưỡi màu hồng sẫm thoáng hiện trong tầm mắt anh. Tưởng Kỵ vội vàng quay đi, cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt trên đầu giường, mở nắp rồi đưa đến miệng cô: “Uống chút nước đi.”
Uống xong, Tưởng Vọng Thư lấy nhiệt kế ra, trên đó hiển thị 37.8°C.
Cơn sốt đã gần như hết. Tưởng Kỵ thở phào nhẹ nhõm, rũ mắt hỏi khẽ: “Còn chỗ nào khó chịu nữa không? Có chóng mặt không? Có đau họng không?”
Tưởng Vọng Thư lắc đầu: “Còn hơi chóng mặt một chút thôi, còn lại thì ổn ạ.”
Tưởng Kỵ khẽ “Ừm” một tiếng: “Vậy em nằm nghỉ thêm chút đi? Anh xuống nấu chút cháo cho em.”
Tưởng Vọng Thư không đáp.
Tưởng Kỵ đứng bên giường nhìn cô, chờ cô nói.
Dường như người bị bệnh luôn trở nên yếu đuối lạ thường, Tưởng Vọng Thư không muốn Tưởng Kỵ rời xa mình dù chỉ là một giây, kể cả khi anh chỉ xuống nhà nấu cháo cho cô. Cô muốn anh ở bên cạnh, nói chuyện với cô, hoặc không nói gì cũng được.
Nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, khi Tưởng Vọng Thư chuẩn bị mở miệng nói “Dạ” thì Tưởng Kỵ đã nói trước: “Anh ở lại với em thêm chút nhé?”
Tưởng Vọng Thư giật mình, ngay sau đó cô gật đầu nhanh đến vội vàng: “Dạ.”
Cô tự giác dịch người sang phía bên kia giường, ý muốn mời Tưởng Kỵ cũng nằm xuống. Tưởng Kỵ đứng bên giường do dự một lúc, lúc cô sốt không tỉnh táo anh có thể lên giường chăm sóc nhưng giờ cô đã tỉnh, có lẽ anh không tiện lên giường cô nữa.
Nam nữ thụ thụ bất tương thân, dù là anh em ruột cũng không được, huống chi hai người lại không phải.
Tưởng Kỵ nghĩ thầm như vậy nhưng khi ánh mắt ướt át của Tưởng Vọng Thư nhìn anh, anh lại cứ vô thức mềm lòng.
Tưởng Kỵ thở dài trong lòng, rồi vẫn nằm lên giường, chỉ là anh không chui vào chăn, mà nằm bên ngoài.
Họ im lặng vài giây, Tưởng Vọng Thư không biết nên nói gì. Giờ cô đã tỉnh táo, chính vì tỉnh táo nên cô không biết phải đối diện với anh thế nào. Sau khi vô thức đến gần, cô lại không biết nên cư xử sao với anh mới phải.
À rồi, Tưởng Vọng Thư nhíu mày nhớ lại, hình như cô đã gọi anh rất nhiều tiếng “Anh” thì phải? Hình như… Tưởng Kỵ đều đáp lại từng tiếng. Lòng cô hơi xao động, quay sang nhìn anh, định thử gọi thì Tưởng Kỵ đã lên tiếng phá tan im lặng: “Sáng nay đi tìm việc ở đâu rồi?”
Tưởng Vọng Thư vùi mặt vào chăn: “Đến mấy tiệm trà sữa, mà họ không nhận em.”
Tưởng Kỵ khựng lại: “Sao lại không nhận?”
Giọng cô buồn bã: “Họ bảo…mặt mũi em nhìn giống xác chết.”
Cô đã đến nhiều tiệm trà sữa trên phố, cả của người địa phương lẫn chuỗi cửa hàng mở rộng. Có vài chủ cửa hàng rất lịch sự, chỉ nói xin lỗi em không đạt yêu cầu nhưng lại có một chủ tiệm địa phương thái độ rất tệ, bảo nhân viên phục vụ của họ cần thái độ tốt, cô đến phỏng vấn mà mặt mày ủ rũ thế kia thì không được. Hơn nữa cô còn không có kinh nghiệm liên quan, càng không phù hợp.
Tưởng Kỵ ngẩn người.
Hình như… từ khi Tưởng Vọng Thư trở về, anh thực sự chưa từng thấy cô cười. Trái tim anh đột nhiên thắt lại, im lặng vài giây, Tưởng Kỵ khẽ nói: “Không phải nói là đến cửa hàng giúp anh sao? Hay là đừng đi tìm việc nữa được không?”
Tưởng Vọng Thư lắc đầu.
Tưởng Kỵ thở dài trong lòng, trong thoáng chốc không biết nói gì. Anh biết mình không thể khuyên được cô, im lặng một lúc, cuối cùng anh chỉ nói: “Đợi khi nào em hết sốt, chúng ta đi du lịch đi.”
Tưởng Vọng Thư giật mình: “Du lịch? Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Tưởng Kỵ khẽ gật đầu.
Sao Tưởng Kỵ đột nhiên nói vậy nhỉ? Nhưng… chỉ có hai người họ…
Thật tuyệt biết bao, đến một nơi xa lạ, không có quá khứ, không có người khác, chỉ có hai người họ mà thôi.
Vết sẹo.
Tưởng Vọng Thư cảm thấy mình như rơi vào một đám mây nặng nề, trong cơn mơ màng cô bắt đầu mơ thấy rất nhiều giấc mơ. Trong mơ toàn là hình ảnh Tưởng Kỵ cùng tất cả những việc cô đã đối xử không tốt với anh trong suốt những năm qua.
Cô mơ về ngày Tưởng Kỵ bỏ học.
Năm đó Tưởng Vọng Thư còn rất nhỏ, mới chỉ học tiểu học. Ngôi trường tiểu học cô theo học là trường công nên không phải đóng học phí, chỉ thỉnh thoảng phải nộp một ít tiền mua sách, số tiền không nhiều nhưng cô đã không dưới một lần nghe Tưởng Tráng chửi cô là “Đồ tốn tiền”, nói rằng đợi cô học xong tiểu học sẽ bán cô vào nhà chứa.
Tưởng Vọng Thư tuy tuổi còn nhỏ nhưng hiểu được ác ý trong lời nói của Tưởng Tráng, cô vừa run rẩy đi học vừa lén lút để dành tiền. Buổi trưa ở trường cô chỉ ăn cơm với rau, số tiền còn lại cô đều giấu đi nhưng cô cũng biết rằng chỉ tiết kiệm từng đồng từng đồng như vậy thì không bao giờ đủ tiền học cấp hai cả. Cô có thể thi vào trường công nhưng Tưởng Vọng Thư không biết liệu đến lúc đó Tưởng Tráng có cho cô tiền sinh hoạt phí hay không.
Đó là những ngày tháng tăm tối, khi các bạn cùng trang lứa nắm tay nhau ra phố ăn vặt sau trường thì cô luôn gượng cười nói: “Cảm ơn các cậu đã rủ nhưng mình phải về nhà làm bài tập.”
Tưởng Vọng Thư không biết Tưởng Kỵ phát hiện ra từ khi nào, cũng không biết anh quyết định bỏ học đi làm từ lúc nào, cô chỉ biết buổi chiều hôm đó nắng rất đẹp, Tưởng Kỵ bình thản cởi áo đồng phục, nhẹ giọng bảo cô đừng sợ, cứ yên tâm đi học, anh sẽ lo tiền học cho cô.
Ban đầu Tưởng Vọng Thư không hiểu, cô ngẩn người một lúc mới cuống quýt hỏi anh có ý gì, hỏi anh sau này không đi học nữa sao.
Anh lắc đầu: “Không học nữa, đi học chẳng có gì vui.”
Tưởng Vọng Thư biết anh đang nói dối. Cô từng thấy anh hăng hái khi chơi bóng rổ với mấy anh bạn cùng lớp, từng thấy bài kiểm tra toán điểm tuyệt đối của anh, từng thấy vẻ tập trung khi anh cặm cụi làm bài… Sao lại có thể không vui chứ?
Là một cô bé già dặn hơn tuổi thật của mình, Tưởng Vọng Thư gần như ngay lập tức đã hiểu được suy nghĩ của anh. Lúc đó, Tưởng Kỵ đang học lớp 9 nhưng có lẽ do thường xuyên vận động nên chiều cao của anh đã lên tới một mét tám. Dù khuôn mặt vẫn còn non nớt nhưng anh đã sở hữu thể hình của một người đàn ông trưởng thành, vì vậy đã lâu rồi, Tưởng Vọng Thư không còn bị ai đánh nữa.
Nhưng cô không thể quên được vết sẹo trên lưng Tưởng Kỵ có lúc nhỏ, giờ đây lại là vì cô, anh lại sắp có thêm một vết sẹo mới.
Vết sẹo này sẽ là thứ không thể xóa nhòa suốt đời.
Vì vậy, cô lắc đầu quầy quậy, khóc lóc bảo anh đừng làm thế, nói rằng cô không muốn đi học chút nào.
Anh cúi người nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, rồi khẽ nói: “Em còn nhỏ, em phải đi học.”
Còn anh thì sao? Anh cũng chỉ là một thiếu niên mới hơn mười tuổi thôi mà. Anh gánh lấy trách nhiệm trên vai cô, để cô có thể bước đi nhẹ nhàng hơn nhưng gánh nặng trên vai anh chẳng phải sẽ nặng thêm sao? Tưởng Vọng Thư không muốn chấp nhận kết cục như vậy, cô không biết làm thế nào để thay đổi suy nghĩ của Tưởng Kỵ, chỉ có thể phản đối bằng cách trẻ con là không đến trường.
Nhưng một khi Tưởng Kỵ đã quyết định, thì không ai có thể khiến anh thay đổi cả. Anh chỉ đeo ba lô cho cô, rồi bình thản nói: “Nếu em không đi học, anh sẽ rất buồn, sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.”
“Ngoan, nghe lời anh.”
Anh nói.
Vì thế, anh bỏ học, ngày ngày bôn ba kiếm sống với đồng lương ít ỏi, còn cô ngồi trong trường học yên ổn. Khi điền nguyện vọng, anh khuyên cô nên chọn khoa Văn học của trường đại học tốt nhất cả nước, nơi cách xa nơi đây hơn một nghìn cây số.
Cô đã nghe lời anh mặc dù có thể không nghe. Vì vậy, cô vẫn cảm thấy có lỗi với anh.
Tưởng Vọng Thư mơ màng tỉnh dậy, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là tấm lưng rộng của Tưởng Kỵ.
Anh hơi nghiêng người về phía cô, co mình ở một góc giường, trong khi cô gần như chiếm trọn cả chiếc giường, chân cô thậm chí còn quấn lên người anh.
Tưởng Kỵ lên giường từ khi nào vậy? Tưởng Vọng Thư mím chặt đôi môi khô nứt nẻ, nghiêng tai lắng nghe hơi thở của anh.
Đã ngủ rồi. Tưởng Vọng Thư kết luận.
Cô cảm thấy đầu óc vẫn còn choáng váng, đến mức không biết mình đang làm gì, chỉ mơ hồ nhớ lại giấc mơ vừa rồi nên vô thức dịch người về phía Tưởng Kỵ, rồi đưa những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng luồn vào vạt áo rộng của anh, lướt nhẹ qua vết sẹo nổi lên trên lưng anh.
Tưởng Vọng Thư mơ màng nghĩ, tại sao cơ thể anh lớn lên mà vết sẹo này dường như cũng theo đó lớn theo? Cô nheo mắt muốn sờ cho rõ hơn nhưng ngay lập tức, cơ bắp dưới ngón tay cô đột nhiên căng cứng.
Tưởng Kỵ đã tỉnh. Anh không cử động, chỉ đưa mắt nhìn cô, giọng khàn khàn đầy vẻ bối rối: “Nguyệt Lượng?”
Tưởng Vọng Thư bình thản rút tay lại, nhíu mày thì thầm: “Em khó chịu.”
Nghe thấy cô nhăn mặt kêu khó chịu, Tưởng Kỵ lập tức quên mất việc thắc mắc cô đang làm gì. Dù sao trước đây khi sốt mê man, có lần cô còn chui vào áo anh l**m ngực, mơ màng gọi anh là “Mẹ”; có khi cô sốt đến mức chóng mặt cả đêm không ngủ được, bắt anh phải bế đi lại trong phòng như bế bé con, vỗ lưng dỗ cô ngủ.
Tưởng Kỵ biết, anh mãi mãi là chỗ dựa của Nguyệt Lượng trên thế giới này, anh chỉ mong cô đừng quá khổ sở nên cô có nghịch ngợm thế nào cũng được.
Tưởng Kỵ chống tay ngồi dậy khỏi giường, đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, lông mày anh cũng nhíu lại: “Hình như vẫn còn sốt nhẹ, đo lại nhiệt độ đi.”
Tưởng Vọng Thư đã tỉnh táo hơn nhiều, cô cảm thấy người hơi ướt mồ hôi, chắc là do vừa nằm đắp chăn quá kín. Cô lại mơ màng nhớ ra, lúc cô đạp chăn ra vì nóng, hình như Tưởng Kỵ đã nhiều lần kéo chăn đắp lại cho cô.
Cô liếc nhìn ra cửa sổ, rèm cửa chưa kéo hết, vẫn còn một khe hở khá lớn, qua đó cô thấy trời bên ngoài đã tối.
Mình ngủ lâu thế sao? Tưởng Vọng Thư nhíu mày, hỏi bằng giọng khàn khàn khi thấy Tưởng Kỵ đang vẩy nhiệt kế: “Mấy giờ rồi anh? Anh không đi bán à?”
“Khoảng hơn năm giờ, tối nay không bán nữa.” Anh đáp qua loa, rồi nhẹ nhàng nâng cánh tay cô lên: “Đo nhiệt độ đi.”
Tưởng Vọng Thư ậm ừ “Ừ” một tiếng, ngoan ngoãn giơ tay kẹp nhiệt kế vào nách. Chiếc nhiệt kế lạnh toát đặt dưới cánh tay khiến cô chợt hối hận, giá như lúc nãy giả vờ sốt cao mê man, như thế lại được Tưởng Kỵ ôm vào lòng để đo nhiệt độ rồi.
Tưởng Kỵ đứng bên giường nhìn cô, cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì, đôi môi khô bong tróc nhẹ mím lại, có lẽ cảm thấy khó chịu vì đôi môi khô nẻ, cô thè lưỡi l**m nhẹ.
Đầu lưỡi màu hồng sẫm thoáng hiện trong tầm mắt anh. Tưởng Kỵ vội vàng quay đi, cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt trên đầu giường, mở nắp rồi đưa đến miệng cô: “Uống chút nước đi.”
Uống xong, Tưởng Vọng Thư lấy nhiệt kế ra, trên đó hiển thị 37.8°C.
Cơn sốt đã gần như hết. Tưởng Kỵ thở phào nhẹ nhõm, rũ mắt hỏi khẽ: “Còn chỗ nào khó chịu nữa không? Có chóng mặt không? Có đau họng không?”
Tưởng Vọng Thư lắc đầu: “Còn hơi chóng mặt một chút thôi, còn lại thì ổn ạ.”
Tưởng Kỵ khẽ “Ừm” một tiếng: “Vậy em nằm nghỉ thêm chút đi? Anh xuống nấu chút cháo cho em.”
Tưởng Vọng Thư không đáp.
Tưởng Kỵ đứng bên giường nhìn cô, chờ cô nói.
Dường như người bị bệnh luôn trở nên yếu đuối lạ thường, Tưởng Vọng Thư không muốn Tưởng Kỵ rời xa mình dù chỉ là một giây, kể cả khi anh chỉ xuống nhà nấu cháo cho cô. Cô muốn anh ở bên cạnh, nói chuyện với cô, hoặc không nói gì cũng được.
Nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, khi Tưởng Vọng Thư chuẩn bị mở miệng nói “Dạ” thì Tưởng Kỵ đã nói trước: “Anh ở lại với em thêm chút nhé?”
Tưởng Vọng Thư giật mình, ngay sau đó cô gật đầu nhanh đến vội vàng: “Dạ.”
Cô tự giác dịch người sang phía bên kia giường, ý muốn mời Tưởng Kỵ cũng nằm xuống. Tưởng Kỵ đứng bên giường do dự một lúc, lúc cô sốt không tỉnh táo anh có thể lên giường chăm sóc nhưng giờ cô đã tỉnh, có lẽ anh không tiện lên giường cô nữa.
Nam nữ thụ thụ bất tương thân, dù là anh em ruột cũng không được, huống chi hai người lại không phải.
Tưởng Kỵ nghĩ thầm như vậy nhưng khi ánh mắt ướt át của Tưởng Vọng Thư nhìn anh, anh lại cứ vô thức mềm lòng.
Tưởng Kỵ thở dài trong lòng, rồi vẫn nằm lên giường, chỉ là anh không chui vào chăn, mà nằm bên ngoài.
Họ im lặng vài giây, Tưởng Vọng Thư không biết nên nói gì. Giờ cô đã tỉnh táo, chính vì tỉnh táo nên cô không biết phải đối diện với anh thế nào. Sau khi vô thức đến gần, cô lại không biết nên cư xử sao với anh mới phải.
À rồi, Tưởng Vọng Thư nhíu mày nhớ lại, hình như cô đã gọi anh rất nhiều tiếng “Anh” thì phải? Hình như… Tưởng Kỵ đều đáp lại từng tiếng. Lòng cô hơi xao động, quay sang nhìn anh, định thử gọi thì Tưởng Kỵ đã lên tiếng phá tan im lặng: “Sáng nay đi tìm việc ở đâu rồi?”
Tưởng Vọng Thư vùi mặt vào chăn: “Đến mấy tiệm trà sữa, mà họ không nhận em.”
Tưởng Kỵ khựng lại: “Sao lại không nhận?”
Giọng cô buồn bã: “Họ bảo…mặt mũi em nhìn giống xác chết.”
Cô đã đến nhiều tiệm trà sữa trên phố, cả của người địa phương lẫn chuỗi cửa hàng mở rộng. Có vài chủ cửa hàng rất lịch sự, chỉ nói xin lỗi em không đạt yêu cầu nhưng lại có một chủ tiệm địa phương thái độ rất tệ, bảo nhân viên phục vụ của họ cần thái độ tốt, cô đến phỏng vấn mà mặt mày ủ rũ thế kia thì không được. Hơn nữa cô còn không có kinh nghiệm liên quan, càng không phù hợp.
Tưởng Kỵ ngẩn người.
Hình như… từ khi Tưởng Vọng Thư trở về, anh thực sự chưa từng thấy cô cười. Trái tim anh đột nhiên thắt lại, im lặng vài giây, Tưởng Kỵ khẽ nói: “Không phải nói là đến cửa hàng giúp anh sao? Hay là đừng đi tìm việc nữa được không?”
Tưởng Vọng Thư lắc đầu.
Tưởng Kỵ thở dài trong lòng, trong thoáng chốc không biết nói gì. Anh biết mình không thể khuyên được cô, im lặng một lúc, cuối cùng anh chỉ nói: “Đợi khi nào em hết sốt, chúng ta đi du lịch đi.”
Tưởng Vọng Thư giật mình: “Du lịch? Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Tưởng Kỵ khẽ gật đầu.
Sao Tưởng Kỵ đột nhiên nói vậy nhỉ? Nhưng… chỉ có hai người họ…
Thật tuyệt biết bao, đến một nơi xa lạ, không có quá khứ, không có người khác, chỉ có hai người họ mà thôi.
Tưởng Vọng Thư cảm thấy mắt mình hơi cay, cô gật đầu: “Được.”
Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Đánh giá:
Truyện Xuân Muộn - Kỷ Hứa
Story
Chương 14
10.0/10 từ 13 lượt.
