Xóa Bỏ Nam Chính
Chương 4: Hoàn
Tôi quyết định xuống nhà máy một chuyến, ổn định quân tâm.
Khi tôi tới đó, đã có mười mấy công nhân viên tụ tập ở cửa nhà máy.
Thấy tôi xuống xe, giám đốc cùng một vài quản lý cấp cao đi tới đón.
Mười mấy công nhân vien lập tức bu tới.
Chu Hành đứng cạnh đột nhiên biến sắc, lo lắng nói: "Vi Vi, cậu mau trở lại xe đi... Đám công nhân này không nói lý đâu."
Giống như là chứng minh lời Chu Hành nói, các công nhân bắt đầu nổi giận đùng đùng chất vấn.
"Quý tổng, có phải cô muốn đóng cửa nhà máy không?"
"Còn đống thiết bị phát điện quang điện của công ty, lắp đặt trong nhà chúng tôi thì phải làm sao? Lúc đó tôi đã tốn tận 20 vạn để lắp đặt đấy!"
"Đúng đấy, trả tiền đi..."
"Trả tiền cho tôi!"
Cũng khó trách các công nhân lại căm phẫn trào dâng như vậy. Nếu chỉ là mất đi một công việc, có lẽ bọn họ sẽ không phản ứng lớn như thế.
Nhóm công nhân này đã ký thỏa thuận với nhà máy, lắp đặt hệ thống quang điện vào nhà họ.
Bọn họ đã chi ra 20 vạn, mua thiết bị phát điện quang điện, lắp đặt tại nhà mình.
Lượng điện do thiết bị sản xuất ra, có thể bán cho lưới điện quốc gia, thu nhập hàng năm vào khoảng 10-15%.
Nhưng dự án này không thể hoàn vốn trong thời gian ngắn.
Nếu nhà máy thực sự đóng cửa, sau này những thiết bị đó có vấn đề, bọn họ sẽ không tìm được ai để bảo vệ quyền lợi của mình cả.
Mặc dù dự án quang điện hộ gia đình lúc ấy là hoàn toàn tự nguyện, cũng không kiếm được tiền từ công nhân viên. Nhưng số vốn đầu tư 20 vạn là một khoản tiền lớn đối với một công nhân nhà máy bình thường.
Tôi muốn giải thích, nhưng bọn họ hoàn toàn không nghe.
Bọn họ không ngừng chen lấn về phía trước, những ngón tay chất vấn đã sắp đâm thẳng vào mặt tôi.
Còn có mấy công nhân cảm xúc đặc biệt kích động, họ siết nắm tay răng rắc, hung tợn nhìn chằm chằm tôi.
Mọi việc dường như sắp mất khống chế.
Giám đốc nhà máy cùng các quản lý cấp cao đã sắp không bảo vệ được tôi nữa.
Chu Hành cũng vội vàng lao tới muốn bảo vệ tôi, anh ta giận dữ hô to, muốn các công nhân lui về phía sau.
Thật là nực cười, lúc còn sống thì không thấy được những gì tôi bỏ ra, ch//ết lại đi giả vờ.
Trong lúc tôi đang lo lắng xem có nên rời đi trước hay không, thì lại có thêm một nhóm người từ trong nhà máy lao ra.
25.
Bọn họ có người khập khiễng, có người chột mắt, có người lại bị teo cơ...
Bọn họ chạy tới mà ngã trái ngã phải, nhưng lại chạy rất nhanh.
Bọn họ vọt tới trước mặt đám công nhân đang gây chuyện, bảo vệ tôi ở phía sau.
"Ai dám bắt nạt Quý tổng?"
Bọn họ thấp bé, nhưng khí thế lại như cầu vồng, lập tức trấn trụ được đám công nhân đang nổi giận.
mà Thịnh Thiên Lăng nhắc tới, là do tôi chống
bàn tay trắng, khi gây dựng sự nghiệp
khi bản thân có năng lực rồi thì sẽ
nhất định, tôi đề xuất cung cấp thêm cương vị việc làm
không phải làm từ thiện.
Hành bằng việc tôi sẽ rời khỏi khoa học kỹ thuật
giờ làm việc, đã được lan truyền trên Internet. Chuyện này đã giúp cho danh
ch//ết, tôi không
công nhân khuyết tật đang đứng trước
to cặp mắt chó của
anh, suýt chút nữa đã đập vỡ
nhanh chóng
nhạt của mình, ánh mắt
sẽ bán khoa học kỹ thuật Đông Phương đi.
năm của tôi, giám đốc kỹ thuật là tôi dùng số tiền lớn mời về. Các khoản trợ cấp chính phủ mà khoa học kỹ
thì vẫn có thể hoạt động bình thường, nhưng không có Quý Vi tôi thì không được. Tôi có thể dẫn
tôi vẫn luôn
quay lại làm việc! Nếu không tin thì đi tìm nhân sự, nghỉ việc! Chuyện như ngày
cánh tay đứng bên cạnh tôi gào to
chúng tôi
quay về
đầu, các công nhân khác
Hành trở nên
vẻ thẳng thắn tới tùy ý
xa một chút,
Ninh Nhạc đã dẫn theo đoàn
vệ đuổi bọn
của chúng ta sao có
tiếp quẹt thẻ đi vào thang máy chuyên dụng của
chúng tôi vào? Cô cho rằng
Nhạc: "Ninh Nhạc, ngoan ngoãn trở về là bà Thịnh
rõ sự khinh thường: "Quý Vi, tới bây
thể bày ra cái dáng vẻ nhìn thấu mọi chuyện như vậy chứ?
ghét, nhìn Ninh Nhạc mặt mày dữ tợn
Cô nhìn lại xem dưới bộ da ngây thơ tươi sáng
trùng hợp sao đã trả lời
rỉ, nát vụn dưới đất. Lần đầu tiên tôi gặp cô và Chu Hành đã rất chán ghét hai người, chán ghét ánh mắt không hề sợ hãi
Chu Hành càng sâu đậm,
Ở trước mặt Chu Hành, tôi luôn giả vờ mình là một
không mua nổi! Tôi muốn xem thử Chu Hành có thể vì tôi làm tới mức nào? Sau
mắt phóng hỏa, răng nanh cắn chặt,
miếng thịt trên người cô ta: "Tiện nhân! Cô là con tiện
ta rằng, Thịnh Thiên Lăng là đồng tính, chưa từng chạm vào tôi. Tôi tiếp tục treo anh ta ở đó, chính là
25 năm, nhưng anh ta tình nguyện cưới một người đã kết hôn như tôi,
tung, nhưng cuối cùng anh ta
đẫm lệ: "Vi Vi, xin lỗi...
hấp dẫn cơ chứ! Rõ ràng khi anh mua cho em đôi giày chơi bóng có 20 đồng thì
tốt của em đối với anh, lần lượt cho em hy vọng rồi lại khiến em thất vọng. Kỳ
kể lể nữa, cười lạnh với Ninh Nhạc:
họ Thịnh, thì vẫn phải gọi tôi một tiếng Quý tổng. Cho dù cô chiếm được 51% cổ phần của khoa học kỹ thuật Đông Phương, thì
Lăng đã dẫn theo đoàn luật
tổng không khỏi quá coi
ghế, vẻ mặt sắc bén nhìn
vậy xông vào công ty của tôi,
này sắp đổi thành họ Thịnh rồi, Quý tổng
đủ trách nhiệm rồi, thế mà tới bây giờ mọi người
chưa từ bỏ ý định sao? Tôi đã nói với cô rồi,
bản hợp đồng kia không
Nhạc tội sơ suất khiến
biến: "Quý Vi, cô đang
bừa hay không, thì cứ để cho tòa án phán đi! Mấy
Nhạc bị tôi đánh trở
gọi điện thoại, báo tôi
ch//ết của Chu Hành, thì cần
quan trọng ra kiểm tra một lượt,
chút hy vọng bản thân có thể sống
bị xẻ thành mảnh nhỏ, không
lạnh nhạt nói: "Vi Vi, nếu làm vậy có thể bảo
thật sự rất muốn, có
tuần
khám nghiệm
vo//ng của Chu Hành là vỡ động mạch chủ do say rượu thời gian dài. Kể cả
ta bị sốc xuất huyết, xét theo trình độ nào đó
yếu tố trên đều
cáo khám nghiệm, thì
là do anh gieo gió gặt bão, anh hủy hoại thân xác mình
nhất Ninh Nhạc sẽ bị kết
đã xâm phạm nghiêm trọng quyền thân thể
pháp của Chu Hành, tôi có thể yêu cầu
bị bắt giam vì tội
ra một vụ bê bối
Thiên Lăng, lợi dụng hợp đồng cho tặng của tình
dẫn cỡ nào, mà có thể làm cho cố tổng giám đốc
rể trong lễ cưới, lại làm cho
khoản wechat chính thức của
chủ tịch tập toàn Thịnh Thị, người
nào là Chu Hành không cầu
tôi biết, anh ta
Mặt trời đã sắp xuống núi, ánh hoàng hôn tuyệt đẹp nhuộm đỏ bầu trời, vừa đẹp vừa cô đơn.
Linh hồn Chu Hành càng ngày càng mờ nhạt, dường như gió thổi qua thôi là nó sẽ tan vào trong không khí.
Anh ta đi bên cạnh tôi, có ý muốn nắm tay tôi.
Tôi than nhẹ một tiếng: "Chu Hành, rời đi thôi."
Lúc này, Chu Hành lại không hề kinh ngạc vì tôi có thể nhìn thấy anh ta.
"Vi Vi, thì ra em có thể nhìn thấy anh... Thì ra những gì hệ thống kia nói đều là thật..."
"25 năm này, em ở bên cạnh anh đều là để chinh phục anh. Nếu chinh phục thất bại thì anh sẽ ch//ết."
"Cho nên, 25 năm qua, mặc kệ anh đối xử với em như thế nào, vì cứu mạng anh mà em đều không ngừng tha thứ cho anh."
Hệ thống, mi biết cách nói chuyện thật đấy!
Ngay cả ch//ết cũng phải làm Chu Hành áy náy!
Chu Hành nghẹn ngào nói: "Vi Vi, nếu có kiếp sau..."
Anh ta còn chưa nói hết câu, "bụp" một tiếng, linh hồn của anh ta lập tức tiêu tán trong không khí.
Hệ thống: [Tôi đá anh ta đi đầu thai rồi!]
[Ký chủ, có mở nhiệm vụ tiếp theo chưa?]
Tôi: "Vậy mẹ tôi cùng khoa học kỹ thuật Đông Phương phải làm sao?"
[Thân thể của cô ở thế giới này sẽ do một phân thân của cô tiếp quản. Cô có thể lý giải là mỗi thế giới song song đều có một cô!]
Tôi: "Vậy mở ra thế giới tiếp theo đi."
Ngoại truyện khôi hài (Vui lòng không kết hợp với cốt truyện chính)
Chu Hành: "Tôi đã biết được chân tướng từ những linh hồn khác rồi! Hệ thống chó kia trả mạng lại cho tôi!"
"Những người chinh phục khác nếu thất bại, thì đều sẽ bị xóa sổ. Sao tới lượt tôi thì tôi lại là người bị xóa sổ hả?"
"Tôi đã kết nối liên lạc được với Chủ thần rồi! Hệ thống chó chờ ch//ết đi! Dựa theo phương pháp quản lý hệ thống của mấy người. Nếu mi tùy tiện xóa sổ người khác, thì sẽ bị thanh trừ ngay lập tức!"
Chủ thần: [Hệ thống, những gì anh ta nói là thật hả?]
Hệ thống: [Chào buổi sáng, cha!]
Chu Hành: "Hở."
Chu Hành chậm chạp gào thét: "Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà xóa sổ tôi! Không công bằng!"
Hệ thống hừ lạnh một tiếng: [Dựa vào 25 năm nay, cô ấy đã làm tới cực hạn khả năng của mình.]
[Thời học sinh, bởi vì anh là nam chính, nên chuyện học tập đối với anh dễ như trở bàn tay. Còn Quý Vi, để có thể sánh vai với anh, mỗi sáng đều dậy vào 5 giờ, 12 giờ đêm mới ngủ. Thành tích của cô ấy còn từng vượt qua cả anh một thời gian.]
[Lúc hai người gây dựng sự nghiệp, thì là nhờ Quý Vi nhìn thấy cơ hội sản xuất quang điện và nắm bắt nó. Sau khi công ty có quy mô nhất định, thì là cô ấy thông báo tuyển dụng một lượng lớn người khuyết tật, cho bọn họ công ăn việc làm. Sau đó có người chụp được đăng lên mạng, một đêm thành hot search, mới giúp tên tuổi công ty của hai người trở nên nổi tiếng.]
[Tuy mục đích khi đi vào thế giới này của cô ấy là chinh phục anh, nhưng Quý Vi chưa có một khoảnh khắc nào buông thả bản thân. Còn anh thì sao, chỉ biết say rượu yêu đường! Cho nên, vì sao tôi lại phải vì một tên rác rưởi như anh mà xóa bỏ cô ấy?]
Chủ thần: [Chậc chậc, con trai ta thật biết ăn nói.]
Hệ thống: [(*^_^*)]
- --HẾT---
Xóa Bỏ Nam Chính