Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi

Chương 8

149@-


Edit: QN.
Beta: Mâu.
Trong quá trình xem mắt, Khanh Khả Ngôn cực kỳ chủ động, giống hệt như chàng trai trẻ tuổi đang “đợi gả chồng” sốt ruột muốn kết hôn.
Ngược lại suốt buổi xem mắt, Bùi Như Niệm luôn ở trong trạng thái bị động.

Cô dựa theo tiết tấu của Khanh Khả Ngôn dần dần tham gia vào quá trình xem mắt, mô tả về cuộc sống hôn nhân lý tưởng mà mình muốn.
“Tôi muốn bạn đời của mình…” Bùi Như Niệm sửa lời, cố gắng tìm từ khác để tránh liên quan đến đặc điểm của Khanh Khả Ngôn, miêu tả về một người có những điểm hoàn toàn trái ngược với anh: “Phải biết chăm sóc gia đình.

Tiếp đó, tốt nhất là mặt mũi bình thường thôi, như vậy thì tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn…”
Bùi Như Niệm liệt kê các điều kiện, với chỉ duy nhất một ý nghĩ: kiểu gì thì anh ấy cũng không phù hợp được.
Cô cho rằng chính mình nói dối cũng đầy đủ lắm rồi, bản thân là một người mê cái đẹp có thâm niên, lại không tiếc rẻ nói ra những lời kiểu “hy vọng bạn đời của tôi có vẻ ngoài bình thường.”
Nhưng trăm ngàn lần không nghĩ đến, khả năng trợn mắt nói dối của Khanh Khả Ngôn lại càng lợi hại hơn.
Vừa nghe xong những yêu cầu của Bùi Như Niệm dành cho người bạn đời của mình, mặt anh không đổi sắc nói: “Vừa vặn, tôi chính là người có vẻ ngoài bình thường.”
Người xem:???
Đỉnh lưu à, anh nghiêm túc sao?
Ngày xưa khi Khanh Khả Ngôn vừa ra mắt, một tấm ảnh được cắt ra từ trong phim đã nổi tiếng khắp trên internet chỉ trong vài phút.

Mấy năm gần đây, giới giải trí nổi lên vô số tiểu thịt tươi, nhưng được công nhận “Nam thần” thì lại chỉ có một mình Khanh Khả Ngôn.

Lại càng không nói đến việc anh chỉ dựa vào gương mặt này thôi đã có thể đảm nhận đại sứ thương hiệu, sau đó từng bước một đi đến vị trí đỉnh lưu như hôm nay.
Kết quả, gương mặt đủ để mọi người tôn thành nam thần này lại bị Khanh Khả Ngôn nói thành “vẻ ngoài bình thường.”
——Hay lắm, tôi cũng muốn có được vẻ ngoài bình thường như vậy.
Khanh Khả Ngôn còn nói, “Sau khi chúng ta kết hôn, tôi sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc gia đình.”
Giọng điệu anh rất bình thường, không qua loa hứa hẹn bằng những câu sáo rỗng, lại càng không cố tỏ vẻ thâm tình.
Nếu không có máy quay xung quanh, Bùi Như Niệm thiếu chút nữa đã quên mất việc hai người chỉ là đang quay chương trình giải trí mà thôi.
Khanh Khả Ngôn đề cập đến việc kết hôn, chính là trở thành vợ chồng màn ảnh trong lúc quay phim, không phải là thật sự muốn kết hôn với mình.
“Thầy Khanh thật sự rất chuyên nghiệp.” Bùi Như Niệm cố ý thay đổi cách gọi tên, nhằm lôi kéo bản thân không chìm đắm vào bầu không khí lúc này, vò đầu bứt tóc nói: “Nhưng giữa chúng ta chênh lệnh quá lớn.



Tay chân tôi vụng về, bình thường cũng không biết cách chăm sóc người khác.

Nếu anh chọn tôi trở thành bạn cặp, tôi có chút lo sợ.”
“Không sao cả.” Khanh Khả Ngôn bình tĩnh nói, “Chúng ta là vợ chồng, em có thể ỷ lại vào tôi.”
“Không, không tốt đâu…” Vẻ mặt Bùi Như Niệm cứng nhắc, thì thào: “Công việc anh bận rộn như vậy, còn phải chăm sóc cho tôi nữa thì thật sự rất phiền phức.”
“Chăm sóc vợ mình, làm sao lại phiền phức được.” Khanh Khả Ngôn không hề có ý định từ bỏ, ngược lại càng kiên quyết hơn, trực tiếp gọi thẳng tên Bùi Như Niệm.
“A?”
“Tối nay, tôi sẽ chọn em.”
Lông mi Bùi Như Niệm khẽ run, trong lòng càng thêm rối bời.
Giọng nói Khanh Khả Ngôn trầm xuống, gần như năn nỉ: “Hy vọng em cũng sẽ chọn tôi.”
Buổi xem mắt đến đó là kết thúc, Bùi Như Niệm tránh khỏi máy quay, nói vài câu với Khanh Khả Ngôn.
Nhân viên công tác đưa phiếu kiểm tra tình cảm cho Bùi Như Niệm và yêu cầu cô điền vào.
Nội dung câu hỏi cũng tương tự như buổi sáng, kiểm tra sự ăn ý và thích hợp giữa nam nữ khách mời.
Trong đó có vài câu hỏi về sở thích, Bùi Như Niệm biết rõ câu trả lời nhưng lại cố tình trả lời sai.
Cô âm thầm tính toán: nói không chừng mức độ xứng đôi giữa hai người bọ họ rất thấp, như vậy thì cô có thể khéo léo từ chối Khanh Khả Ngôn rồi.
Hai mươi phút sau, đạo diễn thông báo kết quả: Xứng đôi.
“Chúc mừng cô Bùi, độ xứng đôi giữa cô và thầy Khanh Khả Ngôn là ——” đạo diễn cố tình kéo dài câu nói nhằm tăng thêm sự hồi hộp.
Kéo dài hơn nửa phút, anh ta gân cổ lên tuyên bố: “100%! Hai người là một cặp trời sinh! Đã định trước là một đôi.”
“Chúc mừng!” Tất cả nhân viên công tác đều vỗ tay.
“Làm sao có thể như vậy được? Bài kiểm tra có vấn đề sao?” Bùi Như Niệm không tin được, cô lấy hai phiếu kiểm tra lại so sánh, đột nhiên phát hiện.
Mấy câu hỏi mà cô cố ý trả lời sai vậy mà lại giống với đáp án của Khanh Khả Ngôn, anh còn ghi rõ lý do.
Mùa yêu thích: Mùa thu.
Bùi Như Niệm nhớ rõ Khanh Khả Khôn thích thời tiết hơi lạnh, cho nên rất ghét mùa thu.
Cuối cùng lý do anh đưa ra là: Mối tình đầu quen nhau vào mùa thu.
Còn câu hỏi về mẫu người lý tưởng, Khanh Khả Ngôn rõ ràng thích mẫu phụ nữ thành công, độc lập và mạnh mẽ.


Bùi Như Niệm là kiểu con gái trái ngược hẳn, cô tự nhận mình chính là cô gái nhỏ bé, thích làm nũng và cần được che chở.

Rốt cuộc, Bùi Như Niệm quá ngây thơ rồi.
Hình mẫu lý tưởng Bùi Như Niệm đưa ra đó là: nếu những cô gái khác làm nũng thì phải lạnh lùng, nhưng nếu bạn gái làm nũng thì được.
Đây rõ ràng là TIÊU CHUẨN KÉP được nhấn mạnh mà, thiên vị trắng trợn.
“Cô Bùi, ý của tổ tiết mục chính là tối nay cô hãy lựa chọn Khanh Khả Ngôn.” Đạo diễn thấy được sự đắn đo của cô, nên đã chủ động tìm Bùi Như Niệm thương lượng: “Tôi đại diện tổ chương trình cam đoan với cô, toàn bộ quá trình ghi hình sẽ không bị biên tập cắt ghép ác ý.

Nếu xảy ra bạo lực mạng quá lớn, chúng tôi có thể thay cô liên lạc với phòng quan hệ xã hội để xử lý kịp lúc.”
Ghi hình đến lúc này, cho dù là người mù cũng có thể nhận ra Khanh Khả Ngôn có ý với Bùi Như Niệm.

Nếu đổi lại là các nữ khách mời khác, đã sớm nịnh nọt đỉnh lưu để ké fame rồi.
Bùi Như Niệm vẫn một mực không có bất kì hành động nào, thậm chí còn né tránh đỉnh lưu.
Tổ chương trình không hiểu nổi vì sao cô lại không nắm lấy cơ hội này để tăng độ hot, cứ đẩy đỉnh lưu ra xa mình.

Nghĩ đến nghĩ lui, lý do duy nhất có thể giải thích cho việc này đó chính là cô ấy sợ bị fan mắng.
“Cô Bùi, tôi chỉ muốn nhắc nhở thêm một câu, dù cho nổi tiếng bằng scandal thì đó cũng là nổi tiếng.

Cơ hội nổi tiếng giống lần này cô có đốt đèn cũng không tìm thấy nữa đâu.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn đạo diễn.” Bùi Như Niệm hít một hơi thật sâu, thảo luận với tổ quay phim, “Có thể để tôi và thầy Khanh nói chuyện riêng với nhau một lúc được không?”
“Tất nhiên là được rồi.” Nhân viên công tác lập tức để lại không gian riêng cho hai người.
Cả vườn hoa lớn như vậy, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bùi Như Niệm đi đến trước mặt Khanh Khả Ngôn, lòng rối như tơ vò, chỉ đành dùng hành động để biểu đạt.
Cô gập người 90 độ, cúi đầu thật sâu trước Khanh khả Ngôn.
“Thật xin lỗi.”
Khanh Khả Ngôn hỏi: “Xin lỗi cái gì?”
Bùi Như Niệm vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên, sợ anh nhìn thấy đôi mắt đang đỏ hoe của mình, “Lúc đó đã chia tay với anh, tôi xin lỗi.”

“Việc chia tay thì không cần phải xin lỗi.” Khanh Khả Ngôn duỗi tay ra đỡ cô dậy.
Thấy Bùi Như Niệm vẫn gục đầu xuống như cũ, anh dựa vào cảm giác sờ lên mặt cô, chạm vào khóe mắt đỏ bừng của cô.
Bùi Như Niệm: “Còn nữa, anh đã từ chối tôi nhiều lần nhưng tôi vẫn mặt dày mày dạng bám lấy làm anh khó chịu.”
“Việc đó lại càng không cần phải xin lỗi.” Khanh Khả Ngôn nói, “Tôi từ chối em, là vì tôi chưa sẵn sàng cho việc yêu đương, không phải vì chán ghét em.”

“Đừng khóc.” Khanh Khả Ngôn không đem theo khăn giấy, chỉ có thề dùng ống tay áo lau nước mắt cho cô, trầm giọng nói: “Bùi Như Niệm, đúng là em nên xin lỗi tôi, nhưng không phải vì những chuyện em vừa nói.”
“Vậy, vậy là chuyện gì…” Bùi Như Niệm không những không nín khóc, mà ngược lại càng khóc dữ dội hơn.
Cô vẫn luôn có một tất xấu, nếu chỉ một mình cô lặng lẽ trốn vào một góc nào đó thì một lúc sau cô sẽ trở lại trạng thái bình thường như chưa có gì xảy ra, nhưng nếu có người ở bên dỗ dành thì nước mắt sẽ tuôn trào như lũ tràn bờ đê.
Tay áo của Khanh Khả Ngôn đã ướt cả rồi nhưng tiếng khóc của Bùi Như Niệm vẫn chưa dừng lại.
Rõ ràng Khanh Khả Ngôn mới là người bị vứt bỏ, vậy mà Bùi Như Niệm còn tủi thân hơn cả anh.
“Đừng khóc.” Khanh Khả Ngôn hơi bất lực gọi, “Như Niệm.”
Cái tên này giống như một câu thần chú.
Bùi Như Niệm vừa nghe thấy đã lập tức nín khóc, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Đôi mắt đỏ hoe, giống hệt như một chú thỏ con đáng thương.
Trước kia lúc yêu nhau, Khanh Khả Ngôn luôn gọi cả tên lẫn họ của cô, không hề thân mật.
Bùi Như Niệm luôn muốn thân mật hơn nên đã làm nũng rất nhiều lần, nhưng Khanh Khả Ngôn vẫn không thay đổi.
Sau đó, Bùi Như Niệm liền nổi nóng, anh mới dùng giọng điệu thỏa hiệp khẽ gọi, “Như Niệm.”
Giống hệt như giọng điệu lúc nãy.
Vì sao chứ?
Rõ ràng đã chia tay.
Khanh Khả Ngôn: “Em thật sự muốn xin lỗi đúng không?”
“Ừm!” Bùi Như Niệm gật đầu liên tục.
“Được, vậy tối nay hãy chọn tôi.”
“Tôi…”
“Em chọn tôi, tôi sẽ lập tức tha lỗi cho em.” Khanh Khả Ngôn nói xong, nhìn thẳng vào cô, chờ đợi Bùi Như Niệm trả lời.
Bùi Như Niệm không thể từ chối, chỉ cúi đầu đồng ý, đầu óc ngày càng hỗn loạn.
Ánh mắt Khanh Khả Ngôn hiện lên ý cười, lại muốn giúp cô lau nước mắt.
Bùi Như Niệm rụt người về sau, né tránh tay anh.
“…” Đôi mắt Khanh Khả Ngôn tối sầm lại.
Bùi Như Niệm chậm nước mắt, nhỏ giọng trách móc: “Đừng xoa, sẽ tạo ra nếp nhăn.”

Mặc dù cô không nổi nhưng dù sao cũng là diễn viên, phải chú ý đến việc bảo dưỡng.
Vải áo sần sùi như vậy làm sao có thể trực tiếp cọ xát lên mặt được.

Buổi xem mắt kết thúc, bốn khách mời trở lại biệt thự, tiến hành đợt bỏ phiếu cuối cùng.
Nguyển Manh và Thiệu Thiên Lương tiến triển thuận lợi, bắt cặp thành công trở thành cặp vợ chồng đầu tiên.
Trong số bốn người còn lại, Bùi Như Niệm giữ lời hứa bỏ phiếu cho Khanh Khả Ngôn, trở thành cặp vợ chồng thứ hai.

Hai người ghép đôi thất bại là Vưu Mễ và Diệp Linh nghiễm nhiên trở thành cặp đôi thứ ba.
Ba cặp vợ chồng thành công kết đôi, tổ chương trình đã chuẩn bị một buổi lễ chúc mừng nho nhỏ.
Nhân viên công tác dùng dây đèn đủ màu trang trí cho cây cối trong sân vườn, treo lên cả những phiếu bầu chọn trong ba ngày qua, sau đó mời ba cặp vợ chồng chụp ảnh riêng từng đôi, cuối cùng thì chụp chung cả ba đôi, với chủ đề: Nơi tình yêu bắt đầu.
Quay hình ba ngày, sáu khách mời đã viết tổng cộng 18 phiếu bầu chọn.
Trong đó, phiếu đầu tiên và phiếu cuối cùng của năm khách mời đều viết những cái tên khác nhau.
Chỉ có phiếu bầu chọn của Khanh Khả Ngôn ba ngày liên tiếp đều viết cùng một cái tên:
Bùi Như Niệm, Bùi Như Niệm, Bùi Như Niệm.
Từ đầu đến cuối, anh đều kiên quyết lựa chọn Bùi Như Niệm, cho dù đối phương không đáp lại.
Khi đến lượt hai người chụp ảnh, Bùi Như Niệm nhìn vào ba tờ phiếu kia, có cảm giác như đang nằm mơ.
Bùi Như Niệm mười tám tuổi, ngốc nghếch bất chấp tất cả theo đuổi Khanh Khả Ngôn, chắc chắn chưa bao giờ nghĩ đến:
Một ngày nào đó trong tương lai, chính mình sẽ trở thành sự lựa chọn đầy kiên định của anh.
Nhân viên công tác: “Chúc mừng hai người đã trở thành vợ chồng mới cưới.

xin hãy biểu hiện thân mật hơn một chút.”
“Được.” Khanh Khả Ngôn đi đến bên cạnh Bùi Như Niệm, khoác tay lên vai cô vô cùng tự nhiên.
Đèn flash lóe sáng, cảnh tượng này đã được lưu giữ mãi mãi trong tấm ảnh.
Nhân viên công tác đưa ảnh Polaroid [1] cho họ, yêu cầu mỗi người viết ra tâm trạng của mình ngay lúc này vào phía sau tấm ảnh.
[1] Polaroid là loại ảnh được in ra từ máy ảnh chụp lấy ngay, hay còn gọi là Instant Camera, với kích cỡ khoảng 5,8cm x 8,7cm và có một khung viền trắng bao quanh hình.

Các tấm ảnh này có màu sắc vintage và được sử dụng để dán vào sổ, treo tường trang trí hoặc làm bưu thiếp...
Bùi Như Niệm khách sáo viết: Bốn tháng sắp tới, xin thầy Khanh chỉ bảo nhiều hơn.
Đến lượt Khanh Khả Ngôn, anh cầm bút, ở phía dưới nét chữ xinh đẹp của Bùi Như Niệm, viết xuống năm chữ:
Yêu em như lúc ban đầu..



Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi Truyện Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi Story Chương 8
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...