Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi

C14: Gặm cho đến chết

211@-

Cách thức đi dạo cửa hàng của Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn đã khiến cho vô số cặp đôi trẻ ngồi trước màn hình phải hô to hai chữ chân thật.

Cô gái chịu trách nhiệm chọn này lựa kia, chàng trai đẩy xe hàng đi theo sau.

Thỉnh thoảng, cô gái cầm phải cái gì đó không chắc lắm thì quay đầu lại trưng cầu ý kiến của chàng trai. Chàng trai kia cũng chẳng đưa ra được ý kiến có tác dụng nào, quay đi quay lại chỉ có mấy câu kiểu:

"Đẹp lắm."

"Em thích thì cứ mua hết đi."

"Tất cả nghe theo em."

Bị vây trong sự chiều chuộng của Khanh Khả Ngôn, khi Bùi Như Niệm đi dạo xong hết cửa hàng nội thất, những món đồ nhỏ chất đầy cả ba xe mua hàng, chưa tính tới những món đồ nội thất lớn.

Lúc tính tiền, tổng hóa đơn vượt xa khoản định mức của ekip, khách mời cần phải tự xuất tiền bỏ thêm vào. Thật không ngờ tới, hai người bọn họ rõ ràng đã chọn nhà nhỏ nhất, thế mà cũng chẳng thoát khỏi phận "làm công trả nợ".

"Để em trả cho." Bùi Như Niệm chủ động lấy túi tiền: "Tại em mua nhiều quá."

Khanh Khả Ngôn ngăn lại trước người cô, liếc mắt sang ống kính đang livestream, móc thẻ tín dụng ra đưa cho nhân viên thu ngân.

"Đừng..." Bùi Như Niệm vừa chuẩn bị ngăn lại.

"Bà xã." Khanh Khả Ngôn đè tay cô lại, xưng hô thân mặt rất chi tự nhiên.

Bùi Như Niệm cảm giác cổ tay mình nóng bỏng, muốn rút tay về, cơ thể cũng không chịu nghe theo chi phối của não bộ.

"Đang livestream kìa." Khanh Khả Ngôn nói hợp tình hợp lý: "Nếu em không cho anh trả thì..."

"Đúng ha, vậy anh trả tiền đi." Bùi Như Niệm cẩn thận nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý, phải chừa lại danh dự đàn ông cho Khanh Khả Ngôn trước công chúng chứ.

Khanh Khả Ngôn chậm rãi nói tiếp: "... chuyện anh nộp thẻ lương sẽ bị bại lộ."

Bùi Như Niệm:???

"Phụt ha ha ha...!" Quay phim không kiềm được cười ra tiếng, hớn hở hỏi: "Thầy Khanh thuộc loại hình nộp thẻ lương sao?

Khanh Khả Ngôn nhìn Bùi Như Niệm, thẳng thắn hùng hồn "ừ" một tiếng.

Người xem tỏ vẻ không thấy gì hết.


Chẳng phải anh là người tàn khốc nhất showbiz, là đỉnh lưu lạnh lùng không có cảm tình đó sao?



Đây rõ ràng là một cuồng ma sủng vợ không chút nguyên tắc!

Trả tiền xong, đồ nội thất được cửa hàng cử xe vận chuyển giúp về ngôi nhà tân hôn của bọn họ.

Bùi Như Niệm quen thuộc tìm được xe quay phim, đang chuẩn bị đi tới đó, kết quả đã bị nhân viên cản lại.

"Đừng vội, xe hoa của hai người sắp tới rồi."

"Ơ? Còn có cả xe hoa?" Ekip chương trình thật sự muốn “đóng phim phải trọn bộ”.

Xe hoa được thuê trực tiếp từ một công ty tổ chức cưới hỏi, chủ yếu để đón dâu. Một chùm hoa hồng được kết thành hình trái tim dán trước mui, trên thân xe dán đầy chữ "Tân hôn vui vẻ" và chữ "Hỷ", trong xe đỏ rực tưng bừng.

Bùi Như Niệm trợn mắt há mồm, khám phá chiếc xe hoa cực chất này.

Khanh Khả Ngôn quan sát nét mặt của cô, hỏi nhỏ: "Không thích kiểu này à?"

"Có hơi khoa trương..."

Khanh Khả Ngôn đáp lại một tiếng "được" rồi âm thầm ghi nhớ yêu cầu của cô đối với xe hoa.

Bùi Như Niệm chậm chạp gõ ra một loạt dấu chấm hỏi.

Được cái gì?

Ngoài ghế lái, trên xe hoa còn có ba chỗ ngồi.

Bùi Như Niệm vốn muốn tránh Khanh Khả Ngôn, vừa mới đặt mông định ngồi xuống chỗ phó lái thì đã bị người quay phim địa hình chiếm chỗ.

Cô không có lựa chọn khác đành ngồi phía sau cùng với Khanh Khả Ngôn.

Trong xe thuộc về không gian kín, hai người lại gần sát nhau, thậm chí cô còn ngửi được mùi hồng trà thoang thoảng trên người Khanh Khả Ngôn.

Một chút hương thơm như vậy chỉ có ngồi gần mới có thể ngửi thấy được, tao nhã mà mê hoặc, khơi gợi tâm tư nắng mưa thất thường của Bùi Như Niệm, lỗ tai cô đỏ đến phát nóng.

Đến nơi cần đến, Bùi Như Niệm gấp gáp nhảy xuống khỏi xe mới thoát được nguy cơ lún sâu vào hố bẫy.


Cô ngậm ngùi nhận ra rằng: Sau bao năm xa cách, lực hấp dẫn của Khanh Khả Ngôn đối với cô vẫn không hề giảm sút.

Xét về độ nổi tiếng, ekip chương trình tương đối cẩn thận trong việc chọn nhà tân hôn.


Họ không chọn trong thành phố nhộn nhịp mà lựa chọn vùng ngoại thành khá vắng vẻ. Cảnh vật bên trong khu nhà ở thoải mái dễ chịu hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người, có sân bóng rổ và cả dụng cụ tập thể dục.

Gian mà họ sắp sửa vào là ở tầng bảy, lúc đi đến thang máy gặp được vài cụ già cười tươi bắt chuyện với bọn họ, còn nói đã từng xem phim truyền hình của Khanh Khả Ngôn rồi.

"Cảm ơn đã ủng hộ." Khanh Khả Ngôn lễ phép nói cảm ơn những ông bà cụ đó.

Tạm biệt với những cụ già, hai người bọn họ bước vào buồng thang máy đầu, quay phim đi vào thang máy bên cạnh.

Thang máy nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người bọn họ, không có máy quay, Bùi Như Niệm rốt cuộc cũng không phải vờ xa cách Khanh Khả Ngôn.

"Anh mới debut bốn năm, độ phủ sóng quốc dân thật cao." Bùi Như Niệm vui vẻ thay anh, trong lòng có chút hâm mộ.

Bùi Như Niệm rất mong muốn được trở thành một diễn viên được mọi người biết đến, không cần quá nhiều fan, cũng không cần giải thưởng gì cả.

Chỉ cần giống như vừa rồi, đi đến bất kỳ đâu đều sẽ có người nói "tôi xem phim của bạn diễn rồi, diễn rất hay" thì Bùi Như Niệm đã thỏa mãn rồi.

Đáng tiếc, cô còn thiếu một đoạn chín trăm chín mươi chín tầng nữa mới đến được đẳng cấp quốc dân.

"Vận may của anh tốt." Khanh Khả Ngôn nhìn thấu được ý nghĩ của cô nên chủ động mời gọi: "Em có muốn hợp tác cùng với anh trong một bộ phim không?"

"Tôi? Được rồi được rồi, tôi gánh không nổi." Bùi Như Niệm tự cân đo đong đếm được sức nặng của bản thân nên đã vội vàng từ chối.

"Em có thể, thành tích chuyên ngành của em cao hơn so với anh."

"Đó là vì anh bận quay phim, không có thời gian ôn tập, vậy nên tôi mới may mắn cao hơn một chút xíu." Bùi Như Niệm siết chặt ngón cái và ngón trỏ, khoa tay múa chân ra dấu "một chút xíu", còn nói thêm: "Với lại, đoàn phim chọn diễn viên cũng không ai xem thành tích chuyên ngành cả. Tôi hợp tác với anh, có khác gì lên cung trăng ăn vạ* không?"

* mang hàm ý châm biếm những nghệ sĩ tuyến mười tám cọ nhiệt siêu sao, khó như lên cung trăng mà vẫn có thể làm được.

"Nói năng lộn xộn gì thế."

"Thuật ngữ fanclub đó, anh không hiểu sao?"

Khanh Khả Ngôn thành thật trả lời: "Không hiểu."


"Anh thật sự là... a, đến rồi." Bùi Như Niệm nghe được một tiếng keng, vừa bước chân ra khỏi thang máy thì nhìn thấy quay phim ngay trước mặt.

Quay phim định nói gì đó nhưng lại nghẹn nín nuốt trở lại, thu hồi biểu cảm quái dị và tiếp tục quay cùng bọn họ.

Thật ra, trong thang máy không có máy quay nhưng thiết bị thu âm gắn trên người khách mời vẫn vận hành bình thường.

Đối thoại trong thang máy khi nãy của hai người bọn họ đã được người xem livestream nghe rõ mồng một cả rồi, họ đã gặm đến điên rồi.


[Vãi, hai người họ là bạn cùng lớp thật sao?]

[Còn nữa, thành tích của Niệm Niệm còn cao hơn cả sếp Ngôn. Tôi nhớ năm đó sếp Ngôn xếp thứ hai toàn chuyên ngành, vậy nên người đứng thứ nhất chuyên ngành chính là cô ấy đó ư?]

[Tình yêu diệu kỳ của những học bá*]

* học bá: điểm cao nhờ chăm chỉ học tập.

[Hai người bọn họ khi nói chuyện riêng tư thì tự nhiên như thế, vì sao trước ống kính lại trông xa cách ấy nhờ?]

[Không dám chứ sao, sáp lại gần một chút thì thành lên mặt trăng ăn vạ rồi!]

[Tư duy của FC không được rồi, hai người họ tham gia chương trình vợ chồng, không lẽ toàn bộ quá trình cứ duy trì khoảng cách ba mét vậy hoài sao?]

[ A a a a a, tôi thích cái kiểu hai người họ lén lút như vậy quá!]

[Ngọt nữa ngọt đến chết tôi đi!]

Đây là lần đầu Bùi Như Niệm ghi hình cho chương trình truyền hình nên hoàn toàn không biết gì cả, cô tự giác kéo xa khoảng cách với Khanh Khả Ngôn.

Người xem tỏ vẻ: Cô đừng có mà ba xạo, chúng tôi nhìn thấu hết rồi.

Nội thất trong nhà rất bình thường, không tìm thấy bất kỳ chỗ nổi bật nào.

Bùi Như Niệm đi thăm trong ngoài mỗi gian phòng, sau đó kéo ống tay áo lên và hăng hái nói: "Hãy trang trí nhà mới thôi! Khanh... ặc, Khanh Khả Ngôn."

Cô phải cố hết sức nhưng cuối cùng vẫn không thể tự nhiên gọi ra được hai chữ "ông xã", cuối cùng chọn cách kêu cả tên lẫn họ, như vậy cũng đã hao hết sạch dũng cảm nửa đời người của cô.

"Khanh Khả Ngôn, anh muốn ở gian phòng nào?" Bùi Như Niệm hỏi.

Trong nhà có hai phòng ngủ với diện tích như nhau, chỉ khác ở chỗ phòng ngủ chính có một ban công.

"..." Khanh Khả Ngôn chỉ muốn khinh bỉ thôi, vợ chồng sao phải chia phòng ngủ: "Em ở gian nào?"

Bùi Như Niệm đưa ra đề nghị: "Em ở phòng ngủ phụ, anh ở phòng ngủ chính đi, được không?"


Khanh Khả Ngôn không có ý kiến gì.

Bùi Như Niệm như một con ong chăm chỉ, cô lấy bộ ga giường và đệm chăn mới mua trải vụng về lên trên giường.


Quanh năm cô sống một mình, lại chẳng quét dọn vệ sinh, toàn bộ đều do dì giúp việc phụ trách hết.

Khanh Khả Ngôn tựa vào cạnh cửa, trơ mắt nhìn cô trải ga giường lộn qua lộn lại đến ba lần tựa như mèo bới, lộn xộn chẳng ra sao.

Bùi Như Niệm vo tròn ga trải giường lại thành một cục rồi giấu dưới gối nằm: "Chờ lát nữa em trải lại, nhất định sẽ trải được."

"Để anh cho." Khanh Khả Ngôn lật tấm ga trải giường ra rồi nói cho cô biết: "Ga giường vừa mới mua về, trước khi sử dụng phải giặt qua một nước đã."

"Ờm ờm." Bùi Như Niệm có biểu cảm như thể "đã học được", chân thành nói: "Lần sau em sẽ chú ý."

"Không cần." Khanh Khả Ngôn xoay người đi về hướng phòng giặt quần áo, chỉ để lại một câu bay bổng: "Sau này anh sẽ phụ trách việc nhà."

Bùi Như Niệm nhắm mắt theo đuôi anh, cuống quýt nói: "Cái đó có phiền anh không? Em có thể học từ từ được."

"Em không cần phải học." Khanh Khả Ngôn bất ngờ xoay người đối mặt với cô.

Bùi Như Niệm không kịp lùi bước liền va vào lồng ngực của anh.

Sự khô nóng lan dần, sự mập mờ chạm vào là nổ.

Khanh Khả Ngôn nhìn xuống cô, giọng nói dịu dàng lại gấp gáp: "Em gả cho anh, không cần phải vất vả học làm nội trợ."

"Vậy, không tính quá cực khổ." Bùi Như Niệm nghe được tiếng tim đập dữ dội của mình nhưng không cách nào tránh né.

Bên tai lại vang lên giọng của Khanh Khả Ngôn: "Tuyệt đối sẽ không vất vả, anh cũng không cần em phải nhân nhượng anh."

Mí mắt Bùi Như Niệm run rẩy, cảm giác trái tim như sắp nhảy ra ngoài.

Khanh Khả Ngôn còn chê chưa đủ, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vành tai Bùi Như Niệm, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe được và nói nhỏ gì đó.

Bùi Như Niệm che mặt tránh máy quay, lỗ tai đỏ đến muốn nhỏ máu.

Khán giả xem livestream lúc này tuy không nghe rõ nhưng không ngại được gặm cho đến chết.

[Khanh Khả Ngôn không hổ là Ảnh Đế, chương trình kết hôn mà cảm giác như biến thành phim thần tượng.]

[A a a a a, cho dù hai người bọn họ có là thật tôi cũng mặc kệ.]

[Khâm Phục is real! Đều! Để! Tôi! Gặm! Đi!]

[Từ hôm nay trở đi tôi chính là fan của CP Khâm Phục!]



Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi Truyện Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi Story C14: Gặm cho đến chết
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...