Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ

Chương 25: Cá nấu sẻn gai*

102@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


(*) Vỏ quả (đôi khi cả hạt) của cây sẻn gai thường được dùng làm gia vị thay cho hạt tiêu. Hạt sẻn gai còn có tên gọi khác là hạt mắc khén.


Ngồi ăn cơm, Tề Nguyệt Gia không khỏi cảm thán, muốn ăn món gì thì cứ tìm Tần Kiến là đúng chuẩn.


Mấy hôm trước trước lúc anh vừa nói với hắn là anh muốn ăn ba chỉ bò sốt vàng, Tần Kiến còn bảo hắn không biết làm. Tuy lúc đó có thể là đang nói dối, nhưng hiện giờ Tề Nguyệt Gia đang ăn rất vui vẻ, ăn liền hai bát cơm trắng.


Không lâu sau bữa cơm, hai người xuất phát đến rạp chiếu phim, trên đường đi anh đã mua vé sẵn.


Tới rạp, Tần Kiến đi lấy vé, còn Tề Nguyệt Gia thì lao thẳng đến quầy nước để mua một hộp bắp rang bơ to đùng.


Khi Tần Kiến lấy vé xong quay lại thì thấy Tề Nguyệt Gia đang nằm ườn trên ghế mát xa ăn bắp rang bơ. Hắn đi đến bên cạnh nhìn anh, không khỏi tò mò: "Em vẫn còn ăn nổi à?"


Tề Nguyệt Gia liếc hắn một cái, nói: "Đây là một cái dạ dày khác rồi."


"..."


Nói xong anh đưa hộp bắp sang: "Anh cũng ăn đi."


"Cảm ơn nhé, nhưng khỏi đi, tôi chỉ có một cái dạ dày thôi." Tần Kiến ngồi xuống bên cạnh, đưa cho Tề Nguyệt Gia một tấm vé.


Tề Nguyệt Gia liếc nhìn vé xem phim: "Em nghe nói phim này cảm động lắm, nếu lát nữa em không kiềm được mà khóc thì phải làm sao đây?"


Tần Kiến hất cằm về phía hộp bắp rang bơ trên tay anh: "Bắp rang bơ trộn nước mắt."


"..." Tề Nguyệt Gia khẽ hừ một tiếng, cất vé đi.


Nửa tiếng sau bắt đầu soát vé vào phòng chiếu, hai người tìm được chỗ của mình rồi ngồi xuống.


Tề Nguyệt Gia kéo tay vịn ở giữa hai ghế lên, dựa sát về phía Tần Kiến. Anh đặt hộp bắp rang bơ vào giữa hai người, nói: "Anh ăn phụ em một ít đi, em ăn không hết."


Nghe vậy, Tần Kiến nhếch mép: "Cái dạ dày kia của em nhỏ thế à?"


Tề Nguyệt Gia im lặng lườm hắn một cái, lấy một miếng bắp rang nhét vào miệng hắn: "Anh im đi."


Vài phút sau, phim bắt đầu, cả rạp chìm vào bóng tối.


Tề Nguyệt Gia ôm nửa hộp bắp rang bơ, đúng như anh dự đoán, xem thể loại phim này thì kiểu gì cũng rơi nước mắt.



Anh muốn dùng cánh tay chống lên tay vịn giả vờ như đang chống cằm để tiện lau nước mắt, nhưng tay vịn đã bị anh kéo lên từ trước khi phim bắt đầu. Mà phía bên kia lại là người lạ, anh không tiện chống tay.


Một giây Tề Nguyệt Gia có đến tám trăm động tác nhỏ, mỗi một động tác đều là để lau nước mắt một cách lặng lẽ.


Giây tiếp theo, từ bên trái đưa qua một gói khăn giấy. Tề Nguyệt Gia thở hắt ra một hơi như thể nhận thua, nhận lấy khăn giấy rồi nhỏ giọng nói: "Chỉ là có thứ gì đấy bay vào mắt em thôi."


Tần Kiến khẽ ừ một tiếng, không nói gì thêm.


Bộ phim kéo dài gần hai tiếng, đến khi kết thúc thì Tề Nguyệt Gia cũng đã dùng hết cả gói khăn.


Sau khi đèn trong rạp sáng choang, anh hít một hơi thật sâu, đưa nửa hộp bắp rang bơ trong tay cho Tần Kiến cầm, cúi đầu đi ra ngoài.


Ra khỏi phòng chiếu, Tề Nguyệt Gia mới quay người nói với hắn: "Sau này anh có thể đừng chết được không?"


"..." Tần Kiến nhìn vành mắt đỏ hoe của anh, lời đã đến bên miệng lại uốn lượn mấy vòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: "Em đã ước thì ước gì thực tế chút đi?"


"Vậy thì... ít nhất anh hãy chết sau em." Tề Nguyệt Gia cúi đầu đi tiếp về phía trước, "Sau đó anh giống như nam chính kia, mang theo một chút tro cốt của em đi du lịch khắp thế giới."


Tần Kiến khẽ nhíu mày: "Em đang nói cái gì..."


"À đúng rồi." Tề Nguyệt Gia cắt ngang lời hắn, nói tiếp: "Hai năm trước em đã đi rất nhiều nơi, chụp rất nhiều ảnh, nếu anh không vội thì lại về nhà em một chuyến đi."


"..."


Chủ đề giữa bọn họ cứ thế nhảy từ phim ảnh sang du lịch. Tần Kiến thở dài một hơi, trả lại nửa hộp bắp rang bơ trong tay cho Tề Nguyệt Gia, bất lực nói: "Được, đi."


Sau khi một lần nữa trở về nhà Tề Nguyệt Gia, Tần Kiến lại nhìn về phía bức tường ảnh đằng sau sofa, phát hiện trên đó chỉ còn lại ảnh phong cảnh, tấm ảnh tối om mà hắn thấy trong lần đầu tiên đến đây đã không còn nữa.


Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, Tề Nguyệt Gia biết hắn đang tìm gì.


Anh thẳng thắn thừa nhận: "Tấm đó em chụp vào đêm anh tỏ tình với em mấy năm trước."


Nghe vậy, Tần Kiến quay đầu, nhìn anh đi vào căn phòng nhỏ dưới gầm cầu thang, một lát sau cầm ra một cuốn album dày cộp.


Tề Nguyệt Gia kéo Tần Kiến cùng ngồi xuống sofa, mở album ảnh ra, nói: "Những tấm ảnh này em đều chưa chỉnh sửa, cũng không thêm bộ lọc nào cả, tất cả đều là ảnh gốc."


Tấm đầu tiên trong album là một chú mèo trắng nhỏ, Tần Kiến nhận ra, là Âm Âm.


Tề Nguyệt Gia tiếp tục lật về sau, vừa nhìn ảnh vừa kể cho hắn nghe lúc đó đã xảy ra chuyện gì.



Ví dụ như tấm ảnh mặt trời mọc này. Hôm đó anh đã thức trắng cả đêm, ba giờ sáng ra ngoài leo núi, cố gắng gượng chụp xong tấm này rồi ngủ thiếp đi trên núi luôn, lúc tỉnh dậy thì đã là giữa trưa.


Ví dụ như tấm ảnh chụp trên biển này. Anh đã theo ngư dân địa phương ra khơi, vừa chụp xong tấm này thì có một con sóng lớn ập đến, anh đứng không vững nên rơi xuống biển, làm hỏng mất một chiếc máy ảnh.


Còn có tấm ảnh bầu trời sao, ảnh chụp thảo nguyên, rừng rậm, những kiến trúc cổ xưa...


Qua lời kể của Tề Nguyệt Gia, Tần Kiến cố gắng hình dung về những ngày tháng mà mình đã vắng mặt.


Mỗi một tấm ảnh giờ đây không còn đơn thuần là một bức ảnh, chúng vừa là vật chuyên chở ký ức của Tề Nguyệt Gia, vừa là phương tiện giúp Tần Kiến xuyên về quá khứ.


Hắn đã nhìn thấy một Tề Nguyệt Gia sống động. Một người buồn ngủ đến mức ngủ say sưa trên núi, một người vừa từ dưới biển bò lên, một người cưỡi ngựa bị dọa sợ đến mức nằm bẹp trên lưng ngựa không dậy nổi, vân vân và vân vân.


Cho dù không có hắn ở bên, Tề Nguyệt Gia vẫn có thể sống một cuộc đời rất rực rỡ.


Nhưng nếu không có hắn ở bên, thì ai sẽ là người lắng nghe những câu chuyện này của Tề Nguyệt Gia đây?


Đợi xem xong hết cả quyển album thì trời cũng đã gần tối. Tề Nguyệt Gia liếc nhìn đồng hồ, khép album lại, nhìn Tần Kiến một cách rất chân thành, ngoan ngoãn hỏi: "Xin hỏi, anh có vội về nhà không ạ?"


Tần Kiến im lặng mấy giây, nói thẳng: "Tối nay muốn ăn gì?"


Thấy hắn ngay lập tức hiểu được ý của mình, Tề Nguyệt Gia rất là vui mừng.


Anh đặt album ảnh xuống, nói: "Món gỏi hải sản em ăn ở bờ biển lần trước tươi lắm, em vừa mới nhớ ra." Ngừng lại một chút, anh hỏi tiếp: "Món đó có khó làm không?"


Nghe vậy, Tần Kiến lắc đầu: "Không khó, nhưng giờ này rồi, hải sản trong siêu thị còn tươi không?"


"À, cũng đúng ha..." Tề Nguyệt Gia trầm ngâm, sau đó đứng dậy: "Chúng ta cứ đến xem thử trước đã, nếu không tươi thì mua món khác."


Tần Kiến ngẩng đầu nhìn anh hai giây, thu lại tầm mắt rồi cũng đứng dậy theo.


Quả nhiên trong siêu thị không còn hải sản tươi sống nào, hai người đi qua khu đồ tươi, Tề Nguyệt Gia chỉ vào bể cá nói: "Mua một con cá đi, về nhà làm món cá nấu sẻn gai cũng được."


Tần Kiến liếc anh một cái, bật cười: "Tối nay chỉ muốn ăn hải sản thôi đúng không?"


Tề Nguyệt Gia gật đầu chắc nịch, tự tay chọn một con cá to nhất.


Ở cùng Tề Nguyệt Gia có một điều rất tuyệt, đó là không cần phải sầu não vì chuyện ăn gì.


Về đến nhà, Tần Kiến bắt tay vào nấu ăn, còn Tề Nguyệt Gia thì tiếp tục chỉnh ảnh.



Rõ ràng là chẳng có danh phận gì để gọi tên, thế mà hôm nay Tần Kiến đã nấu cho anh hai bữa cơm.


Anh bỗng nhớ lại chuyện dạo trước, lúc anh nói với Tần Kiến là mình muốn ăn món ức bò hầm cà chua, Tần Kiến đã nói câu "Em coi tôi là đầu bếp à?"


Vài giây sau, Tề Nguyệt Gia đứng dậy, đi đến cửa bếp nói: "Hôm nay thật sự làm phiền anh rồi, nấu cho em tận hai bữa liền. Anh có cần em làm gì không? Em nhất định sẽ dốc toàn lực giúp anh."


Tần Kiến không thèm khách sáo, đáp thẳng: "Đưa tôi hai trăm nghìn là được."


"..." Tề Nguyệt Gia kinh ngạc, "Một bữa cơm một trăm nghìn!"


"Thời gian là tiền bạc, tôi đã ở cùng em cả một buổi chiều đấy." Nói xong, Tần Kiến lại bảo: "Lại đây, bưng cá ra ngoài."


Tề Nguyệt Gia khẽ "ồ" một tiếng. Sau khi bưng cá ra xong, anh đi đến bên cửa bếp lần nữa, chẳng biết nhớ ra điều gì mà nói một cách khó hiểu: "Xin lỗi anh."


Nghe vậy, Tần Kiến ngờ vực quay đầu lại nhìn anh.


Tề Nguyệt Gia cúi đầu xoắn vạt áo của mình, nói tiếp: "Em không phải kiểu dùng xong là vứt, cũng không có ý lợi dụng anh, càng không xem anh là đầu bếp. Những điều tốt đẹp anh làm cho em, em đều nhớ kỹ cả. Đợi sau này khi em biết nấu ăn rồi, em nhất định cũng sẽ nấu cơm cho anh ăn như thế này."


Tần Kiến im lặng thật lâu, qua loa đáp một câu: "Vậy thì tôi rất mong chờ đấy."


Tề Nguyệt Gia biết hắn đang trêu chọc mình, nhưng cũng không nói gì. Một lát sau anh lại nói: "Cho nên sau này anh đừng nói mấy lời như thế nữa, em không thích."


"..." Tần Kiến lại im lặng vài giây, rồi đáp lại: "Được, xin lỗi em."


"Không sao đâu!" Tề Nguyệt Gia ngẩng đầu, cười nói, "Vậy em đi làm việc tiếp đây, cần gì thì cứ gọi em nhé."


Tần Kiến "ừm" một tiếng, Tề Nguyệt Gia lại quay về tiếp tục sửa ảnh.


Hắn quay đầu nhìn về phía cửa bếp giờ đã không còn một bóng người, một lần nữa hiểu sâu sắc tại sao mình lại thích Tề Nguyệt Gia đến vậy.


Những năm gần đây Tề Nguyệt Gia đã thay đổi, nhưng lại cũng như chưa từng đổi thay.


Vẫn là kiểu có gì nói nấy, chỉ nhớ ăn không nhớ thù.


Nghĩ đến đây, Tần Kiến lặng lẽ mỉm cười.


May mà tay nghề nấu nướng của hắn cũng được lắm.


Sau bữa tối, Tần Kiến rời đi, Tề Nguyệt Gia vẫn đứng đó nhìn hắn bước vào thang máy.



Sáng hôm sau, Giang Tinh Nghiêu gọi điện tới, rủ Tề Nguyệt Gia đi ăn ở nhà hàng mà y nhắc đến hôm trước, tiện thể bàn luôn chuyện chụp ảnh cho y và bạn trai vào thứ Bảy.


Thế là Tề Nguyệt Gia vui vẻ nhận lời.


Sau đó anh đã nhanh chóng hối hận.


Nhưng không phải hối hận vì đã đi ăn, mà là hối hận vì đã đồng ý chụp ảnh cho Giang Tinh Nghiêu.


Là người trong nghề, Tề Nguyệt Gia hoàn toàn không ngờ yêu cầu của Giang Tinh Nghiêu lại trừu tượng đến thế. Nào là muốn có cảm giác "vừa nhìn đã thấy rất thân quen, như vợ chồng lâu năm nhưng lại không mất đi sự ngọt ngào", đồng thời còn phải chụp ra được cái cảm giác "định mệnh an bài, không ai thay thế được", vân vân.


Tề Nguyệt Gia thở dài mệt mỏi.


Trước đây anh cũng từng gặp mấy khách hàng như này rồi, có một số còn khó chiều theo kiểu đòi "màu đen bảy sắc cầu vồng" hay "trắng mà rực rỡ".


Giang Tinh Nghiêu rất có lòng tin với anh: "Tao tin mày có thể làm được!"


Tề Nguyệt Gia dùng nĩa cuộn vài sợi mì Ý lên, nói: "Mày khoan tin tao đã. Mày phải hứa trước là nếu tao không chụp ra được cảm giác mà mày muốn thì tình bạn chúng ta cũng sẽ không tan vỡ."


Giang Tinh Nghiêu giơ bốn ngón tay lên thề thốt: "Tao thề, tao sẽ làm bạn tốt với mày cả đời."


Tề Nguyệt Gia nhìn y vài giây, cuối cùng gật đầu: "Vậy thì tao sẽ thử xem sao."


Vì trước đó anh đã nói với Tần Kiến rằng mình ra ngoài ăn với Giang Tinh Nghiêu, cho nên sau khi bữa ăn kết thúc, Tề Nguyệt Gia còn gửi một tin nhắn cho Tần Kiến.


Giống như việc "báo cáo" trước đây.


Tin nhắn gửi đi mãi không thấy trả lời. Tề Nguyệt Gia nửa nằm trên sofa, đang do dự không biết có nên gọi điện không thì nhớ ra Tần Kiến đã từng nói vụ án mà hắn xử lý sẽ mở phiên tòa vào ngày mai, cho nên bây giờ chắc hẳn là hắn đang ở trong giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, không có thời gian trả lời tin nhắn cũng là chuyện bình thường.


Đúng lúc này thì anh nhận được hồi âm từ Tần Kiến, hắn quả thật đang chuẩn bị cho phiên tòa ngày mai.


Tề Nguyệt Gia thuận miệng hỏi là tòa án nào. Sau khi Tần Kiến nói cho anh biết, anh đã lên trang web chính thức của tòa án đó xem thử.


Vụ án mà Tần Kiến phụ trách không xét xử công khai, nhưng phòng xử án bên cạnh thì mở cho người dân vào dự, thời gian mở phiên tòa cũng gần giống nhau.


Tề Nguyệt Gia nhấn vào nút đăng ký dự thính, rồi chụp màn hình gửi cho Tần Kiến.


Đối phương gửi tới một dấu chấm hỏi, Tề Nguyệt Gia rất thẳng thắn gõ chữ đáp: [Em đã nói trước là sẽ đến đón anh tan làm, nói được làm được!]


Sau đó anh còn gửi thêm một sticker hình chú mèo chống nạnh.


Tần Kiến không trả lời ngay, nửa tiếng sau mới gửi lại một chữ "Được" đơn giản.


Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ Truyện Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ Story Chương 25: Cá nấu sẻn gai*
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...