Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền

Chương 87: Nạn nhân của thao túng tâm lý sâu sắc

88@-
Cuối cùng vẫn không làm tới cùng.
 

Trì Vọng phải thừa nhận rằng, bị động ở chỗ đó đúng là cấm kỵ lớn nhất của đàn ông!
 

Mông hổ còn không thể chạm vào, huống hồ là để người ta đút tay vào!
 

Thật sự xin lỗi, có lẽ cậu vẫn chưa sẵn sàng để trở thành "gay toàn diện".
 

Thôi thì cứ tri kỷ kiểu Plato đi!
 

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao cậu không thể là người ở trên chứ?
 

Đúng là cậu đang mang thai, nhưng lần trước chẳng qua là ngoài ý muốn thôi, nếu cậu ở trên thì mọi chuyện sẽ được giải quyết hoàn hảo, Tạ Tư Hành cũng không cần phải đi triệt sản nữa.
 

Càng nghĩ, Trì Vọng càng thấy phương án này rất khả thi.
 

Nhưng vẫn là câu nói đó, mông hổ không thể chạm vào, nên Trì Vọng không dám nói suy nghĩ này với Tạ Tư Hành.
 

Sau khi xong chuyện, Trì Vọng không tiếp tục đọc manga trong phòng ngủ nữa mà quyết định đi làm thêm tiếp.
 

Thực ra, đến thời điểm này, những công việc lao động tay chân chất lượng thấp đã chẳng còn nhiều ý nghĩa, nhưng cậu vẫn muốn làm, không thích nhàn rỗi, làm việc vẫn hơn là ngủ trưa, đúng không?
 

Cậu nhanh chóng hoàn thành công việc ở Đông Nhạc, sau đó nộp lại cho người phụ trách mới – đúng vậy, người quản lý trên cậu đã thay đổi. Nghe nói chị Dương đã nghỉ việc, bây giờ có người mới tiếp quản công việc của cậu.
 

Trì Vọng thừa biết lý do tại sao. Cậu không hề nói gì về chuyện của chị Dương, cũng không thấy cần thiết phải lên tiếng, nhưng bác tài xế thì nhìn rõ tất cả, nếu muốn báo cáo thì dễ như trở bàn tay.
 

Cậu không cảm thấy có lỗi, đây là kết cục của việc chị Dương có ý đồ xấu, cậu không định can thiệp.
 

Nếu đổi thành nữ chính ngốc bạch ngọt trong phim truyền hình, có khi thực sự đã đổi số rồi.
 

Người anh mới tiếp quản rất biết cách nói chuyện, vừa mở tài liệu ra xem đã khen Trì Vọng làm tốt.
 

Trì Vọng cũng không keo kiệt, đáp lại bằng vài câu đùa giỡn.

 

Sau đó, cậu đi điểm danh rồi đăng nhập vào lớp học trực tuyến.
 

Chương trình học kỳ hai năm hai cũng không quá nặng, ngày bận rộn nhất cũng chỉ có bảy tiết học, còn ngày thoải mái nhất chỉ có hai tiết.
 

Nhìn chung, thời gian khá dư dả.
 

Về phần thảo luận nhóm và làm bài tập, Trì Vọng cố định làm cùng hai người bạn cùng phòng. Hai người này làm việc rất hiệu quả, không cần cậu phải nhắc nhở, thậm chí còn chủ động nhận thêm phần việc. Tất nhiên, Trì Vọng cũng không để họ làm nhiều hơn phần mình.
 

Bận rộn như vậy, cậu cũng dần ít để ý đến cái bụng ngày càng lớn của mình.
 

Những nỗi sợ hãi và lo lắng đó cũng chưa kịp lớn dần, Trì Vọng đã tự mình hóa giải chúng.
 

Thay vì sợ hãi, cậu thà dành thời gian để học thêm nhiều thứ còn hơn!
 

Sau Tết, Trì Vọng tích cực tìm chỗ ở mới cho đám chó con của bạn cùng phòng. Chó mẹ sinh được năm con, cậu nhờ Tạ Tư Hành hỏi thử, không ngờ Tả Thiên Tinh lại muốn nhận nuôi một bé. Sau đó, nhờ mối quan hệ, còn giúp tìm chủ mới cho hai bé nữa, vậy là đã có ba con có nơi đi.
 

Trì Vọng tiện thể hỏi Tiêu Phục một câu xem hắn có muốn nuôi không. Lúc đầu, Tiêu Phục không trả lời ngay mà chỉ bảo gửi ảnh xem thử.
 

Tiêu Phục gửi lại ảnh nhưng đã chỉnh sửa, vẽ một vòng tròn quanh một bé chó trắng tròn trịa rồi nhắn:
 

"Ê, con này nhìn giống em ghê."
 

Trì Vọng: "?? Giống chỗ nào?"
 

Tiêu Phục: "Tên em không phải đọc là 'Vọng Vọng' à? Gọi là 'Tiểu Vọng Vọng' cũng được. Nhìn con này trắng trắng, tròn tròn, trông cứ 'ngọt ngào' như em vậy."
 

Trì Vọng: "..."
 

Khoan đã, hình tượng của mình trong mắt anh trai là thế nào vậy? Cậu mà mềm mại, đáng yêu như chó con á? Cậu đấm một cái là vỡ dưa hấu đó, tin không?
 

Nhẫn nhịn.jpg.
 

Không thèm đôi co với Tiêu Phục, Trì Vọng hỏi thẳng: "Vậy có nuôi không?"

 

Nhưng giờ Trì Vọng đã mở lời, có thể thấy cậu thực sự muốn hắn nuôi. Mà nếu cậu đã mong như vậy, Tiêu Phục sao nỡ từ chối? Nghĩ thêm một chút, hắn còn thấy cái tên của Trì Vọng đặt cũng hay thật, "Vọng" nghe giống "" (wang wang – tiếng chó sủa), gọi là "Tiểu Vọng Vọng" cũng hợp lý. Trì Vọng lại không thích bị gọi là "bảo bảo", vậy đổi sang cái tên này đi.
 

Nhìn mấy chó nhỏ trong ảnh, chỉ có con chó trắng này là hợp với hình tượng Trì Vọng trong trí tưởng tượng của hắn. Phải đáng yêu, mềm mại, trắng trẻo như này mới giống Trì Vọng chứ!
 

Dù không thích chó, nhưng vì có liên quan đến Trì Vọng, Tiêu Phục lại thấy con chó con này cũng ưa nhìn hẳn ra.
 

Thế là hắn nói: "Lấy con chó trắng này đi."
 

Trì Vọng từng thấy nhiều trường hợp chó con khi nhỏ trắng nõn, đáng yêu, lớn lên lại rụng lông chuyển màu vàng, nên cậu nhắc nhở: "Bây giờ nó trắng vậy thôi, lớn lên có thể đổi màu đó. Anh phải chuẩn bị tâm lý trước."
 

Tiêu Phục đáp: "Anh biết."
 

Vậy là trong năm con, bốn con đã có chủ.
 

Con chó cuối cùng mãi không tìm được người nhận nuôi, Trì Vọng bèn hỏi thử dì giúp việc. Không ngờ dì cũng đồng ý, vậy là cả năm con chó con đều có chủ.
 

Đợi sau khi cai sữa, Tạ Tư Hành sẽ cho người đến đón.
 

Trì Vọng không thể giúp tất cả những chó hoang trên đời, nhưng với những con xuất hiện trước mặt mình, cậu vẫn sẵn lòng ra tay. Chỉ cần hỏi han một chút xung quanh, cậu đã giúp năm chú chó cỏ rẻ tiền tránh khỏi số phận bị bắt trộm hay bị làm thịt. Cậu rất vui khi làm được những việc này.
 

Giờ thì lũ chó đã cai sữa và được đưa đến nhà Tiêu Phục. Đến nay, con cún đã ở nhà hắn được một tuần.
 

Tiêu Phục gửi ảnh chó nhỏ cho cậu xem. Lớp mỡ sữa ban đầu còn chưa tiêu, bây giờ lại béo thêm một vòng nữa, trông cứ như một quả bóng lông tròn vo.
 

Trì Vọng: "Anh cho nó ăn cái gì vậy?!"
 

Tiêu Phục nhàn nhã đáp: "Ăn bình thường thôi, sáng ăn hạt, trưa ăn pate, tối ăn thịt sống có xương."
 

Trì Vọng: "..."
 

Có thể tưởng tượng trước cảnh con chó này biến thành một chiếc xe đầu kéo khác trong nhà Tiêu Phục.
 

Tiêu Phục nói: "Nó giống em ghê, cả ngày cứ vẫy đuôi."

 

Trì Vọng: "Hả? Giống chỗ nào?"
 

Tiêu Phục đáp: "Tiểu Mễ vẫy đuôi, còn em thì cả ngày cười tít mắt."
 

Trì Vọng: "..."
 

Thôi được rồi.
 

Xem ra cậu chính là kiểu trai đẹp hệ cún (x).
 

Nhưng mà... Tiêu Phục, chó nhà anh mà anh đặt tên nó là Tiểu Mễ á?
 

Trì Vọng lười chẳng buồn phàn nàn về cái tên này với Tiêu Phục nữa.
 

Tiêu Phục hoàn toàn không biết Trì Vọng đang muốn cà khịa, ngược lại còn cảm thấy mình đặt cái tên này rất hay—đúng chuẩn phúc lộc song toàn, rất có lợi cho gia vận!
 

Tám chuyện với Trì Vọng xong, Tiêu Phục cũng tan làm.
 

Đầu xuân năm nay, công ty bận rộn đủ thứ chuyện. Trước đây, Tiêu Phục làm gì cũng đích thân ra mặt vì không tin tưởng giao việc cho ai khác, ngay cả những buổi đàm phán hợp tác cũng tự mình đi.
 

Nhưng giờ thì không được nữa rồi.
 

Trì Vọng đã sắp đến những tháng cuối thai kỳ, Tiêu Phục lo mình không chăm sóc được chu đáo. Dù bên cạnh Trì Vọng có Tạ Tư Hành, nhưng cái tên đó đúng là đồ xấu tính. Đến lúc sinh thật sự, với tư cách là anh trai, Tiêu Phục vẫn phải ở bên cạnh từ đầu đến cuối.
 

Chưa nói đến lúc sinh, ngay cả bây giờ Trì Vọng cũng đã rất vất vả rồi, bụng to thế kia, chỉ nghĩ thôi cũng thấy lo.
 

Vì vậy, Tiêu Phục quyết định đề bạt thêm vài cấp dưới, chia sẻ bớt công việc, để bản thân có thể rảnh rang hơn một chút.
 

Trước đây, nếu là ngày thường, Tiêu Phục sẽ tăng ca đến tận bảy tám giờ tối. Hắn không tan làm thì người khác cũng đừng mong được về sớm. Nếu phát hiện ai dám rời đi trước hắn, chắc chắn cái tên đó sẽ bị ghi sổ đen, rồi sau này kiểu gì cũng bị hắn tìm cơ hội hành hạ.
 

Tiểu nhân và thâm độc – đó chính là bản chất của Tiêu Phục.
 

Nhưng dạo gần đây,  Tiêu Phục không còn dám làm vậy nữa. Dù gì thì hắn cũng có một cậu em trai rồi, nếu chọc tức người ta đến mức mất kiểm soát, chẳng may Trì Vọng bị đâm thì sao?

 

Tiêu Phục không biết rằng sự thay đổi này của hắn đã khiến không ít người sững sờ. Đồng nghiệp trong công ty bàn tán xôn xao, nhiều người nghi ngờ đây chỉ là một cái bẫy, khiến bầu không khí làm việc càng thêm căng thẳng. Ngay cả các cổ đông lớn cũng hiếm hoi dành lời khen cho hắn trong cuộc họp hội đồng, tỏ rõ sự nể mặt—chỉ sợ hắn lại lên cơn, làm ra chuyện không thể cứu vãn.
 

Không ai tin rằng hắn thực sự đã thay đổi. Chẳng lẽ bọn họ không thấy hắn thậm chí còn không đeo khuyên tai nữa sao? Những chiếc khuyên mày, khuyên môi, khuyên mũi cũng đều tháo sạch, ngay cả tóc cũng không nhuộm nữa. Với hình tượng mới này, hắn nghĩ ai nhìn vào cũng sẽ thấy được sự chân thành của hắn.
 

Vậy nhưng, vết nhơ trong quá khứ của hắn quá nhiều. Từ các cổ đông cấp cao đến nhân viên bình thường, chẳng ai tin nổi chuyện hắn bỗng nhiên quay đầu là bờ.
 

Cuối cùng, điều mà Tiêu Phục nhìn thấy trước mắt chính là một bầu không khí hòa thuận giả tạo—mọi người đều tỏ vẻ như đã bị hắn "cảm hóa". Hắn rất hài lòng.
 

Không chỉ trong công ty, Tiêu Phục còn đối xử rộng lượng hơn với đàn em của mình. Hắn không còn tận lực bòn rút tiền của bọn họ, cũng không ra sức vơ vét như trước. Ngay cả mấy chiếc xe mượn rồi quên trả cũng đã lần lượt hoàn lại chủ cũ.
 

Thế là trong nhóm chat của đàn em, Tả Thiên Tinh nhìn thấy một cuộc thảo luận sôi nổi về sự thay đổi đột ngột của Tiêu Phục.
 

"Anh Tiêu bị sao vậy? Tự nhiên đổi tính à?"
 

"Không biết nữa. Hôm qua ảnh tự nhiên nhắn tin riêng hỏi tao có phải nhà đang gặp khó khăn với dây chuyền sản xuất không. Tao bảo có, ảnh nói sẽ giúp tao sắp xếp, giảm giá 20% cho nhà tao. Tao thề lúc đó tao muốn khóc luôn, theo anh Tiêu đúng là có thịt ăn mà!"
 

"...Dây chuyền mà nhà mày cần dù giảm 20% thì vẫn lời chứ không lỗ. Anh Tiêu sao có thể chịu thiệt được."
 

"Không lỗ nhưng là ít lời hơn đó! Trước đây có chuyện này chắc? Hồi đó ảnh toàn xem tụi mình như bài kiểm tra thôi, hiểu không? Trời ơi tao cảm động muốn khóc luôn! Hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà mẹ tao còn hỏi tao sao khóc, tao chỉ biết nói cuối cùng mình cũng từ nàng dâu trở thành mẹ chồng rồi!"
 

Tả Thiên Tinh: "......"
 

Người ta không kiếm tiền của mày mà mày còn dám nói có thịt ăn hả?
 

"Anh Tiêu trả xe cho tao rồi! Trời ạ, cái Land Rover tao dành dụm tiền tiêu vặt suốt nửa năm mới mua được! Không chỉ trả lại mà còn tặng kèm nguyên bộ ghế da mới! Thậm chí còn rửa sạch xe luôn! Tao cảm động quá!!!"
 

Tả Thiên Tinh: "......"
 

"Mày đem con Land Rover cho thuê chắc cũng đủ tiền mua mấy chục bộ ghế da rồi."
 

"Nếu Tiêu Phục tự tay rửa xe thì tao còn tin là ảnh có lòng tốt thật. Chứ đem ra tiệm rửa, cùng lắm cũng chỉ tốn vài trăm tệ thôi mà anh em."
 

"Đủ rồi, tao nói đủ rồi! Cái nhóm này chính là hội nạn nhân bị Tiêu Phục tẩy não nặng nề!"
 

Tả Thiên Tinh thực sự không thể tiếp tục đọc nữa, đành ôm trán tắt cửa sổ chat. Thôi khỏi cần làm nội gián nữa, IQ cứ thế này là tụt dốc mất.

Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền Truyện Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền Story Chương 87: Nạn nhân của thao túng tâm lý sâu sắc
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...