Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền

Chương 84: Trì Vọng có thai rồi

218@-

Trì Vọng vừa nói ra câu đó, tim Tạ Tư Hành đập nhanh hơn hẳn.


 


Anh hơi cúi đầu, chóp mũi vùi vào mái tóc mềm mại, bồng bềnh của Trì Vọng, giọng trầm khàn: "Ừm, vậy nên, kết hôn xong cũng không khác gì bây giờ cả."


 


Trì Vọng vô thức dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay dưới lớp chăn, nhận ra liền vội vàng thả xuống, rồi lại đưa tay gạt đi bàn tay của Tạ Tư Hành đang đặt trên bụng mình, lầm bầm: "... Vậy kết đi, nhưng em mới 18 tuổi, phải 22 mới được đăng ký kết hôn mà."


 


Tạ Tư Hành đáp: "Có thể đăng ký kết hôn ở nước ngoài trước, đợi đến tuổi rồi mình làm lại lần nữa."


 


Trì Vọng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra dù có nói gì đi nữa thì cũng phải ba năm sau mới lấy được giấy chứng nhận.


 


Vậy là cậu chẳng còn sợ gì nữa, cười tít mắt hỏi: "Lúc đầu anh nói kết hôn, ý là cưới ở nước ngoài hả?"


 


Tạ Tư Hành: "Ừm."


 


Trì Vọng bật cười: "Hahahaha, vậy cũng không có gì to tát, cứ như chơi đồ hàng ấy."


 


Tạ Tư Hành: "... Nhưng kết hôn thì phải mời người thân, bạn bè."


 


Trì Vọng: "..."


 


Cậu im lặng.


 


Bỗng dưng nhận ra, nếu kết hôn thì ba mẹ của Tạ Tư Hành cũng sẽ biết chuyện.


 


Không giống cậu, cậu không có ba mẹ, chỉ có một người anh trai. Tiêu Phục bây giờ cũng chỉ là hổ giấy khi đứng trước cậu. Nhưng Tạ Tư Hành thì khác, anh có cả ba lẫn mẹ.


 


Dù Tạ Tư Hành từng nói ba mẹ anh rất tốt, nhưng chuyện cậu – một người con trai – lại mang thai, rồi còn muốn kết hôn với Tạ Tư Hành nữa... Nếu cứ âm thầm giữa hai người thì không sao, nhưng nếu phải đối diện với ba mẹ anh, Trì Vọng chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu.


 


Không phải cậu sợ người lớn, thậm chí cậu còn rất được lòng họ. Hồi đi học, từ giáo viên đến bác bảo vệ hay cô lao công đều quý cậu, cậu cũng có nhiều kinh nghiệm đối phó với những tình huống đó.


 


Nhưng tình huống này khác hẳn, kết hôn rồi là phải bước vào gia đình của đối phương.


 


Chỉ cần dính dáng đến chuyện gia đình, Trì Vọng liền cảm thấy đau đầu.


 


Cậu không nói gì thêm, không đào sâu vào chủ đề này nữa, sợ nếu tiếp tục, Tạ Tư Hành sẽ nhắc đến ba mẹ anh, mà cậu thì chưa sẵn sàng để đối mặt với điều đó.


 


Không khí lặng đi một chút, rồi Tạ Tư Hành nhẹ giọng nói: "Ngủ thôi, ngủ ngon."


 


Trì Vọng vội vã đáp: "Ngủ ngon, ngủ ngon."


 


*


 



Sau Tết, ngày tháng trôi qua vùn vụt.


 


Sát tháng Ba, trời xuân vẫn còn se lạnh, năm học mới sắp bắt đầu.


 


Học phí giờ không còn là vấn đề nữa, chỉ tính số tiền dành dụm trong nửa năm qua cũng đã đủ để cậu đóng học phí rồi.


 


Huống hồ, Tiêu Phục còn gửi tiền cho cậu.


 


Trước đó không lâu, Tiêu Phục cũng bắt cậu ký cả xấp hợp đồng và thỏa thuận, giờ đây tài sản của cậu đã không hề nhỏ. Nhưng Trì Vọng lại chẳng có chút cảm giác thực tế nào về chuyện này.


 


Sau khi đóng học phí tại trường, Trì Vọng thông báo với hai người bạn cùng phòng rằng mình sẽ không đi học.


 


Lạc Liên Vân thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ đã không ủng hộ việc Trì Vọng tiếp tục đến trường.


 


Còn Thư Đình Ngọc thì lại lo lắng về sức khỏe tinh thần của cậu.


 


Trì Vọng cảm động muốn khóc, xúc động nói: "Tiểu Ngọc, cậu hiểu tớ quá đi mất!"


 


Lạc Liên Vân lập tức bày ra dáng vẻ ghen tị: "Nói cứ như thể tớ không hiểu cậu vậy."


 


Trì Vọng cười phá lên: "Hahahahaha!"


 


Rồi vội vàng dỗ dành: "Cậu cũng hiểu, cậu hiểu bảo bảo!"


 


Cậu vẫn có thể ra ngoài, chỉ là bây giờ lúc nào cũng phải có người đi cùng.


 


Với kết quả này, Trì Vọng cũng tạm hài lòng. Dù sao bảo bảo đang ngày một lớn, đi nhiều một chút là đã thấy đau lưng, điều này dù bé có ngoan đến đâu cũng chẳng thể thay đổi được. Càng lớn thì bé càng chèn ép cột sống và nội tạng mà thôi.


 


Còn về bụng thì cũng không tệ lắm. Dì giúp việc tận tình nói với cậu: "Cái bụng này cứ giao cho tôi. Tôi có tìm được loại kem trị sẹo mà ngày xưa các phi tần trong cung dùng, hiệu quả lắm, chắc chắn không để lại sẹo đâu."


 


Trì Vọng thản nhiên: "Sẹo thì không sao, chỉ là cháu không thích mấy vết rạn da, nhìn ghê lắm."


 


Dì giúp việc đáp: "Ôi, rạn da à, cái này thì chịu thôi, phải xem cơ địa. Nhưng mà đến tận tháng này rồi mà vẫn chưa có, vậy chắc sau này cũng không bị đâu."


 


Tạ Tư Hành đang ở công ty bàn giao công việc, dự định nghỉ hẳn để toàn tâm toàn ý ở bên Trì Vọng trong thời gian mang thai, nên hiện tại anh không có ở nhà.


 


Dì giúp việc đi cùng Trì Vọng dạo một vòng quanh con phố ăn vặt gần cổng trường, vì lo lắng nên vẫn luôn khoác tay cậu.


 


Trì Vọng vốn không thích tiếp xúc thân mật quá mức, nhưng bây giờ cũng dần quen rồi.


 


Trên phố ăn vặt, vẫn có không ít chủ quán nhận ra cậu, nhiệt tình gọi mời. Trì Vọng đi đến một quầy bánh kẹp Đài Loan, định mua một cái ăn.


 


Chủ quán cũng là người quen, không cần cậu nói gì nhiều, đã hỏi ngay: "Vẫn là hai trứng, một xúc xích đúng không?"



Trì Vọng cười tít mắt: "Đúng rồi đó, bác nhớ dai ghê! Cho cháu thêm chút vỏ bánh giòn nha."


 


Cậu vốn định bảo thêm tương ớt, nhưng nghĩ lại rồi thôi. Bị viêm dạ dày phải vào viện một lần là quá đủ rồi.


 


Dì giúp việc cũng không ngăn cản. Chẳng phải ai cũng nói phụ nữ mang thai không nên ăn đồ ăn vặt sao? Nhưng nếu cứ cấm đoán, chẳng phải càng khiến tâm lý người ta căng thẳng hơn à?


 


Theo suy nghĩ của dì giúp việc, muốn ăn gì thì cứ ăn, ăn một chút đồ ăn vặt cũng không ảnh hưởng gì.


 


Dì chủ động hỏi: "Uống trà sữa không? Giới trẻ các cậu không phải rất thích uống trà sữa sao?"


 


Trì Vọng hào hứng gật đầu: "Uống chứ, cháu mời dì một ly luôn nha!"


 


Dì giúp việc cười tít mắt: "Vậy thì cảm ơn trước nhé."


 


Đến tiệm trà sữa, dì phát hiện nhân viên ở đây cũng nhận ra Trì Vọng, không những thêm thật nhiều kem cheese vào ly trà sữa của cậu, mà còn đặc biệt chuẩn bị thêm một cốc đầy kem cho riêng cậu.


 


Trì Vọng ngồi xuống trong tiệm, trò chuyện với nhân viên, dì giúp việc ngồi cạnh lặng lẽ lắng nghe, lúc này mới biết nhân viên này là đàn em cùng chuyên ngành với Trì Vọng.


 


Vừa lắc trà sữa, cậu nhóc vừa than thở: "Trường mình khai giảng sớm quá anh ạ, mấy trường khác tận ngày 7, ngày 8 tháng Ba mới học, còn trường mình thì mở cửa sớm thế này."


 


Trì Vọng cũng phẫn nộ phụ họa: "Đúng đó! Khai giảng sớm như vậy làm em mất tận mười ngày đi làm thêm, tổn thất biết bao nhiêu tiền!"


 


Đàn em nhìn cậu với đôi mắt ngân ngấn nước: "Hức... Vậy bây giờ anh đang làm công việc gì vậy?"


 


Trì Vọng cười hì hì: "Anh đang làm công việc nuôi dạy trẻ nè."


 


Đàn em tròn mắt: "Lương bao nhiêu thế ạ? Công việc này chắc mệt lắm nhỉ?"


 


Trì Vọng gật đầu: "Lương thì cũng cao, nhưng đúng là vất vả, mỗi ngày phải làm ít nhất 16 tiếng."


 


Đàn em nghe vậy mà hít một hơi lạnh: "Ôi trời, anh giỏi ghê! Vậy mà vẫn trụ được. Mà dạo này đúng là mấy công việc liên quan đến chăm sóc trẻ con lương cao thật. Em còn tính nếu sau này ra trường mà không tìm được việc thì đi làm bảo mẫu luôn."


 


Trì Vọng bật cười: "Bảo mẫu á? Nhưng em là con trai, chắc không dễ làm đâu nhỉ?"


 


Đàn em lạc quan đáp: "Em biết nấu ăn, biết làm việc nhà, ai mà biết được chứ, biết đâu lại được nhận!"


 


Rất nhanh, câu chuyện lại chuyển từ việc làm thêm sang chuyện thầy cô, rồi cả những tin đồn mới xuất hiện dịp Tết, khiến Trì Vọng nghe mà ngơ ngác không thôi.


 


Thấy cậu đã uống cạn ly trà sữa mà vẫn chưa có ý định rời đi, dì giúp việc liền hiểu rằng Trì Vọng cần tiếp xúc với người khác. Dù không làm gì nhiều, chỉ đơn giản trò chuyện thôi cũng đủ khiến tâm trạng cậu phấn chấn hẳn lên.


 


Nụ cười của cậu cũng trở nên rạng rỡ và tươi tắn hơn.


 


Sau khi trò chuyện thỏa thích, Trì Vọng cùng dì giúp việc rời khỏi quán trà sữa, tiện thể ghé qua cửa hàng tạp hóa dạo một vòng rồi mới về nhà.



 


Vừa về đến nơi, Trì Vọng bỗng quay sang nói với dì giúp việc: "Dì ơi, con muốn học nấu ăn với dì!"


 


Dì giúp việc: "Hả?"


 


Trì Vọng hào hứng nói: "Dì nấu ăn ngon như vậy, thu nhận con làm đệ tử đi! Con gọi dì một tiếng sư phụ trước nhé, sư phụ!"


 


Dì giúp việc: "..."


 


Trì Vọng tiếp tục: "Sư phụ định thu học phí bao nhiêu thì hợp lý ạ?"


 


Dì giúp việc sững người, chưa từng thấy cậu con trai nào chủ động đòi học nấu ăn như vậy. Dì tò mò hỏi: "Tự nhiên lại muốn học cái này làm gì?"


 


Trì Vọng cười: "Biết nhiều cũng đâu có thiệt thòi gì, đúng không ạ? Đây cũng là một kỹ năng mà! Hơn nữa, dì nấu ăn ngon thế, tay nghề này không thể để thất truyền được! Dạy cháu đi mà!"


 


Dạo này Trì Vọng đang học tiếng Pháp, nhưng tiến độ khá chậm. Dù sao thì giờ cũng có tiền rồi, cậu quyết định bỏ tiền đăng ký một khóa học – có tiền đúng là tốt thật, ngay cả kỹ năng cũng có thể "mua" được.


 


Tuy nhiên, các khóa học online có nhịp độ riêng, không thể học nhanh ngay lập tức, nên Trì Vọng lại tiếp tục vung tiền đăng ký một lớp thư pháp. Chữ viết của cậu vốn đã rất đẹp. Hồi cấp hai, sau khi biết bài kiểm tra có điểm trình bày, có thể được cộng thêm 5 điểm, cậu đã luyện chữ rất nghiêm túc. Đến giờ, nét chữ của cậu đã thanh thoát, đẹp mắt.


 


Giờ có tiền, yêu cầu của cậu cũng cao hơn, vậy là cậu chọn học viết thư pháp bằng bút lông.


 


Lịch trình ngoài giờ học lại một lần nữa được sắp xếp kín mít.


 


Nhưng Trì Vọng vẫn thấy chưa đủ. Học tiếng Pháp, học thư pháp, tất cả đều phải ngồi. Cậu muốn tìm một thứ gì đó có thể học khi đứng.


 


Vẫn là ngồi tám chuyện với đàn em trong quán trà sữa mới khiến cậu nhớ ra: Dì nấu ăn ngon thế này, cậu có thể học nấu ăn mà!


 


Dì giúp việc thấy Trì Vọng muốn học thì tất nhiên cũng sẵn lòng dạy, miễn là cậu vui là được.


 


Vậy là đến chiều, dì giúp việc bắt đầu hướng dẫn cậu cách nấu ăn.


 


Ở một diễn biến khác, Tạ Tư Hành đã sắp xếp xong mọi công việc, sau khi bàn giao xong xuôi thì nhận được cuộc gọi từ Sở Thanh.


 


Anh biết chắc chắn là thư ký Lý đã báo cáo lại, nhưng cũng chẳng nói gì thêm, chỉ nhận máy và giải thích lý do vì sao mình tạm gác công việc qua một bên.


 


Nghe xong lý do, Sở Thanh cảm thấy đau cả đầu: "Cả kỳ nghỉ đông rồi mà con vẫn chưa theo đuổi được à?"


 


Tạ Tư Hành cụp mắt, khóe môi hơi cong lên: "Theo đuổi được rồi."


 


Sở Thanh hít sâu một hơi: "Rốt cuộc con theo đuổi kiểu gì vậy?"


 


Tạ Tư Hành hời hợt đáp: "Dùng cách ba dạy."


 



 


Bà không khỏi nghĩ, Trì Vọng vẫn còn quá trẻ. Con trai vốn trưởng thành muộn, ngay cả khi đã đủ tuổi, chưa chắc đã thực sự chín chắn. Nói cậu là trẻ con thì cũng không đúng, nhưng mới vừa trưởng thành không lâu, thì có thể suy nghĩ sâu xa được bao nhiêu chứ?


 


Cảm giác hơi khó chịu, cứ thấy như Thanh Thanh đã "dụ dỗ" người ta vậy.


 


Dĩ nhiên, bà hiểu rõ con trai mình. Nó làm việc rất cẩn trọng, có trách nhiệm, chắc chắn không đến mức lừa gạt ai. Nhưng khoảng cách tuổi tác này, thực sự khiến bà cảm thấy có chút chênh lệch.


 


Trong lúc Sở Thanh còn đang suy nghĩ lung tung, thì Tạ Tư Hành bỗng dưng lên tiếng: "Mẹ, mẹ sắp lên chức bà nội rồi."


 


Sở Thanh: "??"


 


Cô sững sờ: "Ý con là gì?"


 


Tạ Tư Hành vốn không định nói ngay lúc này, nhưng dù gì cũng phải nói, vậy chi bằng nói luôn bây giờ.


 


Anh bình tĩnh đáp: "Đúng nghĩa đen, mẹ sắp làm bà nội rồi."


 


Sở Thanh: "..."


 


Bà không dám tin, hỏi dồn dập: "Con có con riêng bên ngoài sao?? Vậy còn Trì Vọng thì sao? Hai đứa không phải đang hẹn hò à? Hay con tìm người mang thai hộ??"


 


Bà cảm thấy như trời sập xuống. Bà hoàn toàn không ngờ con trai mình lại đi nước cờ này. Giọng bà lạnh hẳn đi: "Con thích con trai, mẹ chưa từng phản đối. Mẹ có thể không cần cháu nội, nhưng con không thể học thói xấu đó, lừa phụ nữ mang thai hộ! Mẹ với ba con đã dạy con thế nào hả??"


 


Tạ Tư Hành: "..."


 


Mẹ không có chút niềm tin nào vào con trai mình sao?


 


Tạ Tư Hành nói: "... Không phải mang thai hộ."


 


Sở Thanh nghe vậy càng thêm kích động: "Không phải mang thai hộ? Vậy là con lừa một cô gái mang thai ngoài hôn nhân sao? Sao con lại làm như vậy?"


 


Giọng nói chói tai của bà khiến Tạ Vân Đình cũng bị thu hút. Nghe thấy ý tứ trong lời nói của vợ, gương mặt vốn lạnh như băng của ông cũng biến sắc.


 


Ông giật lấy điện thoại từ tay Sở Thanh, nghiêm giọng quát Tạ Tư Hành: "Ngoài hôn nhân có con, rồi quay sang yêu đồng giới, con học thói gì vậy? Nhà này dạy con như vậy à? Lập tức quay về ngay!"


 


Tạ Tư Hành: "..."


 


Anh bình tĩnh đáp: "Ý con là, Trì Vọng mang thai rồi."


 


Giọng nói của Tạ Vân Đình đầy giận dữ: "Trì Vọng mang thai? Cô gái đó tên là Trì Vọng à? Nếu đã mang thai thì cưới ngay đi, đừng làm lỡ dở người ta! Còn cái cậu con trai kia, chia tay ngay lập tức!"


 


Tạ Tư Hành: "..."


 


Sở Thanh ngơ ngác: "Khoan đã, Trì Vọng??"


Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền Truyện Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền Story Chương 84: Trì Vọng có thai rồi
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...