Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền

Chương 64: Sao bụng em to vậy?

244@-

Cuối cùng, Trì Vọng vẫn từ chối đề nghị của Tạ Tư Hành.


 


Tuy nhiên, Tạ Tư Hành lại yêu cầu được đưa cậu đến cổng trường. Sau khi xác nhận Tiêu Phục vẫn còn trên đường, Trì Vọng mới miễn cưỡng đồng ý.


 


Trên suốt quãng đường đi, ánh mắt của Tạ Tư Hành cụp xuống, gương mặt không có nhiều biểu cảm, nhưng Trì Vọng mơ hồ cảm nhận được dường như anh đang có chút không vui.


 


Trì Vọng lý lẽ rõ ràng, nghiêm túc nói với anh: "Em thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nếu bị phát hiện, lỡ hai người đánh nhau, em không phải đứng ra can ngăn sao? Nhỡ đâu lúc khuyên can lại bị thương thì sao?"


 


Tạ Tư Hành khẽ "ừ" một tiếng, rồi hỏi: "Em khi nào về? Anh đến đón."


 


Trì Vọng trả lời qua loa: "Chưa chắc nữa, có thể sẽ về muộn một chút."


 


Tạ Tư Hành hiểu rõ tính cách của Trì Vọng, một khi cậu đã quyết định điều gì thì rất khó thay đổi, mà anh cũng vậy. Ở điểm này, hai người họ thực ra khá giống nhau.


 


Xem như là có tướng phu thê đi.


 


Tạ Tư Hành bỗng chốc tâm trạng thoải mái hơn, hàng lông mày hơi nhíu lại cũng giãn ra. Anh nhìn Trì Vọng, giọng lạnh lùng mà chắc nịch: "Anh đợi em về."


 


Trì Vọng định nói không cần đợi, vì Tiêu Phục chắc chắn sẽ giữ cậu lại đến tận chiều.


 


Nhưng khi ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Tạ Tư Hành, cậu như bị bỏng nhẹ, vội vàng dời mắt đi. Những lời vốn đã đến bên miệng bỗng trở nên nóng rẫy, cuối cùng cậu nuốt lại, có chút miễn cưỡng nói: "... Em sẽ về sớm."


 


Vừa dứt lời, cậu đã hơi hối hận—cảm thấy bản thân nhượng bộ quá nhanh.


 


Khi cả hai đến cổng H đại, Tạ Tư Hành đứng trước mặt cậu, vươn tay chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ, rồi nhẹ nhàng đặt lại chiếc mũ len mà Trì Vọng đội lệch. Sau đó, anh mới xoay người rời đi.


 


Trì Vọng nhìn theo bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của Tạ Tư Hành, khẽ thở ra một làn hơi trắng trong không khí lạnh, siết chặt chiếc túi giữ ấm trong túi áo, đứng dưới mái hiên bên ngoài phòng bảo vệ chờ Tiêu Phục.


 


Dù là kỳ nghỉ đông, trường học vẫn không đóng cửa, người ra vào không ít, nhiều sinh viên vẫn đi lại tấp nập.


 


H Đại có quy định dù nghỉ đông cũng không đóng cửa. Năm ngoái, cậu làm việc bên ngoài cả năm, vẫn ở ký túc xá, tiết kiệm được không ít tiền.


 


Năm nay thì không cần phải đón Tết trong ký túc xá nữa rồi, Trì Vọng thầm nghĩ.


 


Không lâu sau, Tiêu Phục lái xe đến. Lần này hắn không lái chiếc Ferrari mà là một chiếc McLaren, trông còn rất mới.


 


Trì Vọng vừa lên xe liền thuận miệng hỏi: "Anh mới mua xe à?"


 


Tiêu Phục cười híp cả mắt: "Làm gì có, anh mượn đó."


 


Trì Vọng: "..."


 


Đúng là một câu trả lời không hề bất ngờ chút nào.


 


Tiêu Phục biết Trì Vọng dễ say xe, nên cố ý chạy chậm lại. Nhưng xe phía sau liên tục bấm còi inh ỏi, hắn liền hạ kính xe, thò đầu ra chửi: "Đồ ngu, bấm thêm phát nữa xem?"


 


Mắng xong, anh thu đầu về, quay sang hỏi Trì Vọng: "Có bị dọa không?"



 


Trì Vọng đặt tay lên đầu gối, ngoan ngoãn đáp: "... Cũng không hẳn."


 


Chiếc xe phía sau im bặt, lặng lẽ chuyển làn vượt qua họ. Tiêu Phục hừ lạnh một tiếng, mỉa mai: "Chạy nhanh thế, định đi đầu thai à?"


 


Trì Vọng: Nếu nhớ không lầm, trước đây anh cũng là tay lái hung thần, phóng xe như sấm chớp đấy nhỉ?


 


Bất kể còi phía sau có kêu thế nào, Tiêu Phục vẫn cứ nhàn nhã lái chậm như rùa bò. Quãng đường một tiếng lái xe mà anh kéo dài thành một tiếng rưỡi, cuối cùng cũng về đến nhà.


 


Mùa đông lạnh giá, mặt hồ đóng băng, lá cỏ úa vàng khô héo. May mà bãi cỏ trong sân là loại cỏ cảnh thường xanh, nên vẫn giữ được sắc xanh tươi tắn.


 


Lạp xưởng vẫn đang treo phơi ngoài sân, Trì Vọng vừa nhìn thấy đã cảm thấy buồn nôn, vội vàng dời mắt đi.


 


Tiêu Phục dẫn Trì Vọng vào nhà. Khác với cái lạnh cắt da cắt thịt bên ngoài dù mặt trời vẫn treo cao, bên trong ấm áp hơn nhiều, hệ thống sưởi được lắp đặt giúp nhiệt độ dễ chịu hơn so với điều hòa trung tâm.


 


Vừa bước vào, Tiêu Phục lập tức cởi áo. Hắn tháo chiếc áo khoác gió màu đen, lộ ra chiếc áo len cổ cao màu xám nhạt dệt sợi thô bên trong, rồi tiện tay kéo luôn áo len ra, chỉ còn lại lớp áo sơ mi trắng tay dài.


 


Trì Vọng cũng cởi áo khoác phao dài và mũ len. Còn chưa kịp cởi xong, Tiêu Phục đã nhanh tay lấy luôn, treo gọn vào tủ áo ở cửa ra vào.


 


Tiêu Phục nhìn chằm chằm vào chiếc áo len của Trì Vọng, bất giác bật cười: "Lớn tướng rồi mà còn mặc cái áo trẻ con thế này."


 


Hôm nay Trì Vọng mặc chiếc áo len dày có hình SpongeBob do chính tay mình đan. Cậu không thấy nó trẻ con chút nào, nhưng cũng không phản bác lời của Tiêu Phục.


 


Tiêu Phục đợi Trì Vọng cởi áo len, nhưng cậu chỉ cúi xuống thay giày mà không có ý định cởi ra.


 


Tiêu Phục hỏi: "Không cởi à? Không nóng hả?"


 


Trì Vọng thay giày xong mới quay lưng về phía Tiêu Phục, lặng lẽ kéo áo len ra rồi đưa cho hắn. Bên trong, cậu chỉ mặc một chiếc áo phông rộng rãi.


 


Tiêu Phục cũng không nhìn kỹ, chỉ tiện tay gấp gọn áo len rồi treo lên.


 


Trì Vọng bước vào phòng khách, vừa nhìn liền thấy con mèo mướp ú nu của Tiêu Phục đang nằm ườn trên sofa màu vàng nhạt. Nó béo đến mức ngũ quan trên mặt đều bị đè bẹp thành một cục, lười biếng như một chiếc bánh nướng vàng óng.


 


Trì Vọng đi tới xoa một cái, con mèo ú kia liền không chút liêm sỉ mà lật ngửa phơi bụng. Thấy nó như vậy, Trì Vọng lại cố tình không xoa, chỉ nhếch môi cười xấu xa rồi rụt tay về.


 


Mèo béo có vẻ hụt hẫng, lăn một vòng rồi ngồi dậy, dùng đôi mắt hạt đậu nhỏ xíu tội nghiệp nhìn cậu.


 


Trì Vọng thấy vậy mới vươn tay ra v**t v*, khiến con mèo sung sướng đến mức cả người mềm oặt.


 


Lúc này, Tiêu Phục khiêng từ trong tủ ra một thùng đầy đồ ăn vặt, đặt trước mặt Trì Vọng rồi nói: "Toàn là mua cho em đấy."


 


Trì Vọng cúi đầu nhìn, thấy bên trong có đủ loại đồ ăn: từ bình dân như chân gà dầm ớt, đùi gà mật ong, cá nhỏ cay, trứng cút, xúc xích, lưỡi vịt, thịt bò khô, kẹo que trái cây... cho đến các món ăn vặt cao cấp như bánh quy sữa hạt dẻ, macaron phủ vàng Marni, Ferrero Rocher, bánh sữa hạt thông trứng muối...


 


Tiêu Phục đổ cả thùng lên bàn trà, lấp đầy một bàn lớn toàn là đồ ăn.


 


Trì Vọng toát mồ hôi lạnh, cảm nhận được tình anh em nặng trĩu, "...Anh mua nhiều thế làm gì? Chắc phải ăn đến tận năm khỉ tháng ngựa mới hết mất."


 


Tiêu Phục nhún vai, nói: "Ăn không hết thì vứt đi, hoặc em mang đi tặng. Chẳng phải em có nhiều bạn bè sao? Mỗi người một ít, chắc cũng hết nhanh thôi."



"..." Trì Vọng im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng mà cũng không thể đem đồ ăn thừa của mình đi tặng bạn bè được chứ?"


 


Tiêu Phục thản nhiên đáp: "Em không nói thì ai mà biết."


 


Trì Vọng không tranh luận với hắn nữa, chỉ cười toe toét: "Cảm ơn anh."


 


Cậu không hề nói rằng mình sẽ ăn hết đống đồ này—bởi vì lời hứa đó căn bản không thể thực hiện nổi.


 


Dạo gần đây, cậu rất cẩn thận trong chuyện ăn uống, sợ ảnh hưởng không tốt đến bảo bảo trong bụng.


 


Phần lớn trong đống này toàn là thực phẩm chế biến công nghệ cao, chắc chắn không thể ăn nhiều.


 


Nhưng để làm Tiêu Phục yên lòng, Trì Vọng vẫn bóc một chiếc kẹo m*t, cho vào miệng ngậm.


 


Tiêu Phục nhìn Trì Vọng với ánh mắt đầy vui vẻ.


 


Đã lâu lắm rồi họ không gặp nhau, hắn bận, Trì Vọng cũng bận, giờ có thể dành được nửa ngày gặp mặt thế này, hắn đã rất vui rồi.


 


Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, Tiêu Phục nhận ra có gì đó không ổn.


 


Trì Vọng cao như vậy, sao lại co người lại thế kia? Trước đây dáng người thẳng tắp như cây trúc, bây giờ lại có chút khom lưng, cứ như đang né tránh điều gì đó.


 


Tiêu Phục không nhịn được mà phát huy bản năng làm "ông bố", giơ tay vỗ một cái lên lưng dưới của Trì Vọng, nghiêm giọng nhắc: "Lưng thẳng lên, đừng có gù lưng!"


 


Trì Vọng: "Auuu—"


 


Bị vỗ bất ngờ, giọng cậu không kịp giữ lại, bật ra một tiếng rên đầy ai oán.


 


Tiêu Phục giật mình, theo phản xạ nhìn xuống lòng bàn tay của mình. Hắn có dùng sức đâu?


 


Trì Vọng vội vã lùi sang một bên, tay ôm lấy thắt lưng, đôi mày hơi cau lại, không vui nói: "Anh đừng có chạm linh tinh."


 


Tiêu Phục hơi bối rối, nhưng ngoài mặt vẫn cứng rắn: "Anh chỉ vỗ nhẹ một cái thôi mà..."


 


Nhưng rất nhanh, hắn đổi giọng quan tâm: "Anh vỗ em đau à? Để anh xem nào, sao mà yếu ớt vậy?"


 


Trì Vọng vội vàng xua tay: "Đừng, đừng mà. Gần đây đi làm thêm toàn ngồi cả ngày, đau lưng."


 


Trì Vọng không quá nhạy cảm với cơn đau, nhưng cảm giác đau bên trong luôn rõ ràng hơn nhiều so với bên ngoài, vì vậy cậu hoàn toàn nhận ra lưng mình đang nhức mỏi.


 


Cảm giác ê ẩm này thật khó diễn tả, không biết phải nói thế nào. Ban đầu, Tạ Tư Hành vẫn thường giúp cậu xoa bóp, nhưng về sau Trì Vọng không còn muốn anh chạm vào nữa, sợ anh sẽ lén nhìn bụng mình.


 


Tiêu Phục không khỏi lo lắng: "Làm việc đến mức tàn tạ thế này, hay là em đến công ty anh nhận một vị trí nhàn nhã đi, anh trả lương cho em."


 


Trì Vọng nghiêm túc đáp: "Làm vậy không có ý nghĩa gì cả."


 


Tiêu Phục hỏi: "Thế nào mới tính là có ý nghĩa?"


 



 


Tiêu Phục gật gù: "Được, vậy anh cho em một công ty nhỏ, để em làm ông chủ, chắc chắn sẽ học được nhiều thứ."


 


Trì Vọng trợn tròn mắt: "Hả? Em làm luôn ông chủ á? Anh không sợ em làm công ty phá sản à?"


 


Tiêu Phục cười rạng rỡ: "Sợ gì chứ, anh còn làm sập mấy công ty rồi đây này."


 


Trì Vọng: "..."


 


Không phải chứ...


 


Tiêu Phục nói: "Chuyện này rèn luyện con người nhất đó. Em học được cách làm ông chủ thì công ty sẽ tồn tại, học không được thì phá sản, đơn giản mà. Anh làm được, em cũng làm được, em còn là sinh viên ưu tú nữa cơ mà."


 


Trì Vọng có chút dao động. Cậu thực sự muốn học hỏi, nhưng hiện tại một phần vẫn đang đi học, hơn nữa còn đang mang thai, sức lực không đủ để làm nhiều việc cùng lúc. Một phần khác, nếu thật sự nhận lời thì áp lực cũng sẽ rất lớn.


 


Cuối cùng, cậu đành từ chối.


 


Tiêu Phục không ngạc nhiên khi bị từ chối. Trì Vọng lúc nào cũng từ chối hắn, nhưng dù sao cũng là em trai. Nếu là người khác, hắn đã sớm nổi giận, mắng kẻ đó không biết điều rồi.


 


Chỉ có Trì Vọng mới có thể khiến hắn không cảm thấy gì cả.


 


Đúng lúc này, điện thoại Trì Vọng vang lên. Cậu lấy ra nhìn, theo phản xạ liếc Tiêu Phục một cái. Tiêu Phục thấy vậy, hỏi: "Ai đó?"


 


Trì Vọng đáp: "Đàn anh."


 


Tiêu Phục sắc mặt trầm xuống đôi chút. Trì Vọng không trả lời tin nhắn của Tạ Tư Hành, mà tắt điện thoại rồi bỏ vào túi. Thấy vậy, sắc mặt Tiêu Phục mới dịu lại.


 


Tiêu Phục rất muốn thăm dò tiến triển mối quan hệ giữa Trì Vọng và Tạ Tư Hành, chỉ sợ hai người thật sự trở thành tri kỷ, khi đó hắn chắc tức đến phát điên mất.


 


Tức giận với Trì Vọng là chuyện không thể, nên hắn chỉ có thể giận Tạ Tư Hành thôi.


 


Nhưng đến khi định mở miệng, hắn lại bỗng thấy mất hứng. Cảm giác như có nói gì đi nữa cũng chỉ tự chuốc bực vào người.


 


Kẻ thù không đội trời chung lại làm bạn với em trai ruột—chuyện này rốt cuộc phải xử lý thế nào đây?


 


Đúng là khó xử thật.


 


Tiêu Phục quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa. Chỉ có nửa ngày ở bên nhau, đương nhiên phải tận dụng triệt để.


 


Hắn bảo Trì Vọng đứng dậy, đi cùng mình đến phòng chiếu phim để xem một bộ phim.


 


Phim đã được chọn sẵn—Heidi và ông ngoại.


 


Phòng chiếu phim nhà Tiêu Phục nằm ở khu vực tầng hầm, có một bậc thang khá cao. Bậc thang trơn bóng, mà đôi dép Trì Vọng đang mang lại không phù hợp, cậu vừa bước xuống thì lập tức trượt chân.


 


Tiêu Phục đi phía trước cậu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Trì Vọng theo phản xạ nhanh chóng túm lấy tấm lưng rộng của hắn để giữ thăng bằng.


 


Nhưng dù giữ được người, chân cậu thì không may mắn như vậy—bị trẹo rồi.



Tiêu Phục giật mình, chân vừa bước xuống lập tức rụt lại, xoay người đỡ lấy Trì Vọng: "Sao lại bất cẩn vậy?"


 


Dù không quá nhạy cảm với cơn đau, nhưng trật chân là chấn thương liên quan đến xương, lần này Trì Vọng cũng cảm thấy đau thật, cậu nhíu mày nói: "Em trật chân rồi."


 


Xem phim gì nữa chứ, không xem nữa.


 


Đúng là suốt ngày nghĩ ra mấy ý tưởng tệ hại.


 


Tiêu Phục vội vàng đưa tay ôm lấy eo Trì Vọng định dìu cậu lên trên, nhưng tay vừa chạm vào eo thì lập tức bị Trì Vọng chộp lại, phản ứng khá mạnh: "Anh, anh đỡ tay em đi."


 


Tiêu Phục hơi nhíu mày nhưng cũng không nghĩ nhiều, chuyển sang đỡ tay cậu rồi dìu về phòng khách.


 


Trì Vọng ngồi xuống, Tiêu Phục quỳ một gối, cẩn thận cởi tất cho cậu. Quả nhiên, mắt cá chân đã sưng lên.


 


Tiêu Phục không nhìn ra mức độ nghiêm trọng của chấn thương, nhưng trông có vẻ không nhẹ, nên định gọi bác sĩ gia đình.


 


Trì Vọng vội vàng nói: "Hay là anh đưa em về đi, em về nghỉ ngơi một chút là được."


 


Cậu còn chưa nói hết câu, Tiêu Phục đã ngắt lời, không vui mà nói: "Gấp gáp về làm gì? Em không muốn ở lại qua đêm, chẳng lẽ vì thế mà anh nhất định phải giữ em lại sao?"


 


Trì Vọng hơi hối hận, bèn nói: "Xin lỗi, em nói linh tinh rồi."


 


Tiêu Phục nhìn cậu: "Là đau quá chứ gì? Để anh lấy thuốc bôi cho em trước."


 


Nói xong, hắn gọi người giúp việc tới, bảo lấy hộp thuốc mang qua.


 


Hộp thuốc được mang đến, Tiêu Phục lấy ra một chai dầu xoa bóp hồng hoa, định thoa cho Trì Vọng.


 


Trì Vọng giật nảy mình, lập tức nói: "Anh, em không dùng được dầu hồng hoa đâu!"


 


Tiêu Phục cau mày: "Tại sao?"


 


Trì Vọng ậm ờ: "Chắc là dị ứng hay gì đó... Nếu em dùng thì sẽ có phản ứng không tốt."


 


Lời giải thích này khiến Tiêu Phục nửa tin nửa ngờ, anh hơi nheo mắt, chăm chú quan sát sắc mặt Trì Vọng.


 


Trì Vọng đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt hơi dao động một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, thản nhiên đối diện với anh, tỏ vẻ quang minh chính đại.


 


Tiêu Phục đặt chai dầu xuống, bảo người giúp việc lấy túi đá đến.


 


Trì Vọng âm thầm thở phào một hơi.


 


Tiêu Phục ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, kéo chân Trì Vọng đặt lên đầu gối mình, rồi cầm túi đá chườm lên mắt cá chân cậu.


 


Lúc này, tiểu cẩu trông như một chiếc bánh ngọt tám inch cắm bốn chiếc đũa, lảo đảo đứng dậy, rúc vào bên cạnh Trì Vọng, thân mật cọ cọ vào cậu. Bộ đồ rộng thùng thình bị đầu nó đẩy lên, làm lộ ra đường nét tròn trịa của vòng eo và bụng dưới.


 


Nhưng Trì Vọng hoàn toàn không để ý, cậu chỉ chăm chú nhìn Tiêu Phục chườm đá cho mình, một tay thì lơ đãng xoa xoa đầu chú cún, thỉnh thoảng lại gãi cằm cho nó, khiến nó khoái chí kêu gừ gừ trong cổ họng.


 


Tiêu Phục vô tình liếc qua người cậu qua khóe mắt, bỗng dưng ngẩng đầu lên, bất thình lình hỏi: "...Bụng em sao lại to vậy?"


Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền Truyện Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền Story Chương 64: Sao bụng em to vậy?
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...