Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền

Chương 108: Hoàn chính văn

556@-

Trì Vọng không nói nhiều với Tiêu Phục.


 


Định kiến trong lòng người là một ngọn núi lớn (x)


 


Bọn họ đến sân bay, đón ba người bạn học cấp ba của Trì Vọng. Cả ba ngồi dồn vào hàng ghế sau, chen chúc một chút nhưng vẫn đủ chỗ.


 


Vừa lên xe, một người bạn đã hỏi: "Trì Vọng, đây là người yêu cậu à?"


 


Trì Vọng đáp: "Đây là anh ruột tớ."


 


"Hả? Cậu có anh trai á? Sao tớ không biết?"


 


Bình thường Trì Vọng không thích nói về chuyện gia đình, nhưng tình huống này không thể không giải thích: "Tớ và anh ấy là anh em ruột bị thất lạc từ nhỏ, mới nhận lại nhau chưa bao lâu."


 


Nghe qua cứ như tình tiết trong tiểu thuyết, nhưng lại là sự thật. Bạn học của cậu ai nấy đều kinh ngạc.


 


Tiêu Phục niềm nở hỏi: "Mấy em là bạn cùng lớp với Trì Vọng à?"


 


Một nam sinh cười hì hì: "Đâu có, em học cùng khối với cậu ấy, còn hai người này là đàn em khóa dưới. Ban đầu bọn em là khách hàng của Trì Vọng, sau đó mới thành bạn bè."


 


Tiêu Phục: "Khách hàng?"


 


Mấy nam sinh nhao nhao kể: "Trì Vọng hồi cấp ba siêu giỏi, làm đủ thứ việc. Cậu ấy từng cày game thuê cho em, lấy ba tệ để đánh lên một sao. Một tuần mà leo từ Kim Cương lên Vinh Quang Trăm Sao cho em luôn. Xong rồi còn chép bài hộ, kèm học nữa. Tiền tiêu vặt một tuần của em tầm bốn, năm trăm tệ, cuối cùng toàn chui vào túi cậu ấy hết."


 


"Không chỉ vậy đâu! Mẹ em nấu ăn ngon, Trì Vọng thỏa thuận với mẹ em là kèm học cho em, đổi lại cậu ấy được ăn cơm ở nhà em. Mẹ em coi cậu ấy như con ruột mà chăm, còn hay lì xì nữa. Nhờ cậu ấy mà điểm số năm lớp 12 của em tăng vọt, cuối cùng thi đậu vào một trường 211."


 


"Cậu ấy còn bán đủ loại đồ nhỏ trong lớp, từ bút, giấy ăn đến dụng cụ học tập. Chỉ cần có cách kiếm tiền, cậu ấy đều thử qua hết."


 


......


 


Trì Vọng bị khen đến mức hơi ngại, vội vàng cắt ngang: "Được rồi, được rồi, đừng khui chuyện cũ nữa."


 


"Mấy chuyện này sao gọi là khui chuyện cũ được? Bọn tớ đang khen cậu đấy chứ! Để anh cậu nghe xem hồi đó cậu giỏi thế nào, một mình kiêm bao nhiêu việc, vậy mà vẫn thi đậu vào H Đại."


 


"Trường mình tài nguyên hơi ít, không thì Trì Vọng hoàn toàn có thể giành thủ khoa tỉnh rồi. Chỉ kém có vài bậc thôi, đáng tiếc thật."


 


"Nếu Trì Vọng không phải đi làm thêm nhiều như vậy thì có khi đã đứng nhất rồi. Dù sao cậu ấy vẫn luôn rất thông minh."


 


Tiêu Phục ngồi nghe mà lòng ngổn ngang trăm mối. Trước đây, hắn đã điều tra cuộc sống trước kia của Trì Vọng, nhưng chưa bao giờ hiểu rõ tường tận như bây giờ. Nghe bạn bè Trì Vọng kể lại, hắn càng cảm thấy cậu đã vất vả biết bao. Gánh vác nhiều việc như vậy, làm thêm đủ kiểu, vậy mà vẫn có thể thi đỗ vào H Đại, quả thực quá giỏi giang.


 


Tiêu Phục lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, tâm trạng phức tạp vô cùng. Nhưng rất nhanh, hắn lại bình tâm trở lại. Dù sao, tất cả cũng đã là quá khứ. Ngày mai là ngày vui lớn nhất đời Trì Vọng.


 


Khổ tận cam lai, từ nay về sau, cuộc sống của Trì Vọng chỉ toàn những ngày tháng tốt đẹp.


 


Sau khi đưa mọi người đến khách sạn Kim Ngọc, coi như đã sắp xếp ổn thỏa cho đám bạn học.


 


Tiêu Phục đưa Trì Vọng về nhà xong cũng không rời đi ngay, mà đến xem An An một chút.


 


Trì Vọng quên mất không nhắc hắn, nên vừa bế An An lên, Tiêu Phục lập tức bị An An chộp lấy tóc. Bé con nắm chặt không buông, Tiêu Phục lại khá chịu đau, không hề kêu than, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy sau đầu An An, kiên nhẫn ôm bé vào lòng.


 


Trì Vọng thấy vậy, vội vàng bước tới dỗ An An buông tay. Tiêu Phục lại nói: "Không sao đâu, không đau lắm, cứ để thằng bé nắm đi. Chơi chán rồi tự nó sẽ buông."


 


Trì Vọng bật cười: "Anh coi thường An An rồi. Thằng bé lì lắm, đã nắm được thứ gì là nhất quyết phải giật xuống bằng được."


 


Vừa nói, cậu vừa lấy ra một cái lục lạc, lắc lư trước mặt An An. Đồ vật có thể chuyển động lúc nào cũng hấp dẫn hơn thứ bất động, nên An An nhanh chóng buông một tay ra, với lấy chiếc lục lạc. Nhưng tay còn lại vẫn túm chặt tóc Tiêu Phục không chịu thả.


 


Trì Vọng cười tít mắt: "An An thông minh quá, biết hai tay cùng nắm bắt cơ hội ngay từ bé. Sau này nhất định văn võ song toàn cho xem!"


 


Tiêu Phục: "..."


 


Một tay nắm tóc, một tay nắm lục lạc, từ đâu ra mà nhìn thành văn võ song toàn hả?


 


Trì Vọng chẳng hề bận tâm đến câu hỏi của Tiêu Phục. Cậu lấy thêm một món đồ chơi khác—một con gà cao su có thể phát ra tiếng kêu, nhưng đặc biệt là khi bóp bụng, nó sẽ thè ra một cái lưỡi đỏ dài.


 


Một tay cậu lắc lục lạc, một tay bóp cho con gà kêu "quác" một tiếng rồi thè lưỡi ra. Cuối cùng, toàn bộ sự chú ý của An An cũng bị phân tán, mái tóc của Tiêu Phục mới thoát khỏi kiếp nạn.


 


Vừa thấy An An buông tay, Trì Vọng liền nhanh chóng quăng cả lục lạc lẫn con gà cao su sang một bên, bế An An từ tay Tiêu Phục.


 


Dù vậy, cậu cũng không dám bế dựng thẳng mà ôm ngang bé trong lòng. Không có thứ gì để nắm, An An lập tức chuyển sang túm lấy áo Trì Vọng. Bàn tay nhỏ xíu nhưng sức mạnh lại không nhỏ, cổ áo tròn của Trì Vọng bị kéo thành hẳn một đường chữ V sâu, dù có kéo lại cũng vô ích. Cuối cùng, cậu đành mặc kệ.


 


Tiêu Phục bật cười. Gương mặt hắn vốn có vài phần sắc sảo, mang theo chút lạnh lùng, nhưng không hiểu sao dạo này nét sắc bén ấy càng lúc càng mờ đi. Giờ đây, khi cười, trông hắn ôn hòa hơn hẳn.


 


"Cái dáng vươn vuốt cào cấu này, ngày càng giống em đấy."


 


Trì Vọng biết Tiêu Phục hơi hiểu lầm, nên giải thích: "Trẻ con tháng này đứa nào cũng vậy, thích túm đồ, vớ được cái gì là nhét vào miệng cái đó, chẳng liên quan gì đến em đâu."


 


Tiêu Phục gật gù, nhưng vẫn nói: "Nói vậy thì cũng đúng, nhưng anh vẫn mong An An có thể giống em."


 


Trì Vọng hỏi: "Nếu An An giống Tạ Tư Hành, anh sẽ không thích thằng bé nữa sao?"


 


"..." Tiêu Phục miễn cưỡng đáp: "Cũng không phải... Haizz, thật ra tính cách của Tạ Tư Hành cũng khá dễ mến."


 


Tạ Tư Hành lặng lẽ bước đến cửa, nghe thấy lời Tiêu Phục thì khựng lại một chút, rồi giơ tay gõ nhẹ vào cửa—mà cửa vốn không đóng, nên khi Trì Vọng quay đầu liền nhìn thấy anh.


 


Tiêu Phục biết Tạ Tư Hành đã nghe thấy nhưng không nói gì, trong khi Trì Vọng lại cười, vẻ như chỉ mong có chuyện vui để hóng: "Anh có nghe thấy không, đàn anh? Anh trai nói anh tính cách dễ mến đấy, trong lòng anh ấy, hình tượng của anh cũng khá cao lớn đó."


 


Tiêu Phục: ? Không hề nhé.


 


Tạ Tư Hành bước đến trước mặt Tiêu Phục, nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh đã khen, thật ra anh cũng rất tốt."


 


Tiêu Phục: "..."


 


(Chó khen mèo hả trùi)


 


Tiêu Phục cảm giác cả người như có kiến bò, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như Tạ Tư Hành, gượng cười đáp: "Hahaha, vậy sao?"


 


Tạ Tư Hành: "Ừ."


 


An An trong lòng Tiêu Phục vung vẩy nắm tay nhỏ, cũng cười theo hắn.


 


Trì Vọng hỏi: "An An thích bác không nào?"


 


An An cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo và đáng yêu vô cùng.


 


Trì Vọng không nhịn được mà cúi xuống hôn lên má bé một cái. Kết quả, rất tốt—cậu lại bị An An túm chặt tóc không buông.


 


Trì Vọng: "..."


 


Tạ Tư Hành đưa tay gãi nhẹ lên ngực An An, khiến bé cười khanh khách, chẳng mấy chốc đã quên mất chuyện níu tóc, nhờ vậy Trì Vọng mới thoát nạn.


 



Dạo gần đây, thời gian An An thức ngày càng dài hơn. Bé đang tràn đầy năng lượng, chưa có dấu hiệu muốn ngủ, nên Trì Vọng ôm bé chơi một lúc.


 


Trong khi đó, Tạ Tư Hành và Tiêu Phục cùng vào thư phòng để xác nhận lại trình tự hôn lễ ngày mai.


 


Vì Trì Vọng và Tạ Tư Hành đều là nam, những nghi thức truyền thống như đón dâu không thể áp dụng nguyên bản, cũng không thể cưỡng ép làm theo. Sau khi bàn bạc, hai gia đình quyết định để cả hai thay phiên nhau đi đón đối phương, mỗi người một lượt, như vậy ai cũng được trân trọng.


 


Tiêu Phục không có ý kiến gì về việc này. Hắn vốn không rành mấy chuyện cưới xin, mọi thứ đều do hai vị trưởng bối là Sở Thanh và Tạ Vân Đình lo liệu.


 


Bên họ không có người lớn... Lễ cưới có lẽ sẽ hơi thiếu sót, nhưng Trì Vọng đã nói rồi, có trưởng bối hay không cũng không quá quan trọng. Nếu nhất định phải tính, thì hắn cũng xem như một người, vậy là đủ rồi.


 


Xác nhận xong quy trình hôn lễ, Trì Vọng mời Tiêu Phục ở lại ăn cơm, nhưng hắn chỉ lắc đầu, không nán lại. Hắn lái xe rời đi, nhìn chằm chằm đèn giao thông trên đường, lòng tràn đầy tâm trạng phức tạp—ngày mai, em trai sẽ kết hôn.


 


Dù có không nỡ, dù có bao nhiêu lưu luyến, ngày mai vẫn sẽ đến như lẽ tất yếu.


 


Ngày 2 tháng 10, trời quang đãng, mây dày che bớt phần nào tia UV, nhờ vậy thời tiết hôm nay dễ chịu bất ngờ—không quá nóng cũng chẳng oi bức, vừa vặn là một ngày rực rỡ mà dịu dàng, như thể cả ông trời cũng đang chúc phúc cho Trì Vọng.


 


Sáng sớm hôm đó, mới hơn bốn giờ, Trì Vọng đã tỉnh giấc.


 


Tạ Tư Hành còn dậy sớm hơn. Khi Trì Vọng mở mắt, bên cạnh đã chẳng còn ai. Bên ngoài trời vẫn còn tối, cậu đưa tay bật đèn ngủ nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khiến căn phòng sáng hơn đôi chút.


 


Cậu xuống giường, lần mò đến phòng tắm, vừa bước vào liền thấy Tạ Tư Hành đang chăm chú rửa mặt, từng động tác tỉ mỉ và cẩn thận.


 


Trì Vọng không nhịn được bật cười.


 


Tạ Tư Hành nghe thấy động tĩnh nhưng không quay đầu, chỉ nhìn cậu qua gương rồi nói: "Em có thể ngủ thêm một chút."


 


Trì Vọng nói: "Không ngủ được nữa. Anh dậy sớm vậy làm gì?"


 


Tạ Tư Hành rửa sạch mặt trước, sau đó lấy khăn lau khô nước, thản nhiên đáp: "Anh cũng không ngủ được."


 


Trì Vọng bước tới, một tay khoác lên vai anh, nhưng do chênh lệch chiều cao nên tư thế này có chút gượng gạo. Cậu đành hạ tay xuống một chút, thành ra ôm lấy eo anh, rồi lại dứt khoát vòng tay từ sau lưng, vùi mặt vào lưng anh, khẽ nói: "Vậy chúng ta ngủ thêm một lát nhé?"


 


Tạ Tư Hành khẽ "ừ" một tiếng.


 


Tạ Tư Hành lau khô tay, xoay người kéo Trì Vọng quay lại giường, ôm cậu cùng nằm xuống.


 


Trì Vọng khẽ ngửi thấy mùi nước dưỡng sau cạo râu trên người anh.


 


Cậu không hỏi Tạ Tư Hành có căng thẳng không—chuyện này có cần hỏi sao? Lần đầu kết hôn, ai mà chẳng hồi hộp?


 


Tạ Tư Hành chắc chắn cũng lo lắng, chỉ là không thể hiện ra ngoài mà thôi. Nếu không, sao lại nửa đêm lén lút vào phòng tắm cạo râu? Anh có râu từ bao giờ chứ, Trì Vọng chưa từng thấy anh mọc râu, thậm chí đến cả vết lởm chởm cũng chẳng có. Đương nhiên, cũng có khả năng là anh chăm chỉ dọn dẹp thường xuyên—mà còn là giấu cậu để dọn dẹp.


 


Trì Vọng vươn tay ôm lấy eo anh.


 


Tạ Tư Hành có dáng người rất đẹp—vai rộng, eo thon, đường nét bên hông cũng vô cùng mượt mà. Trì Vọng thỉnh thoảng thích chạm vào phần eo và bụng của anh. Vì bản thân cậu vẫn chưa tập luyện đủ để lấy lại cơ bụng như trước, nên tạm thời chỉ có thể sờ cơ bụng của Tạ Tư Hành để thỏa mãn một chút.


 


Những lúc thế này, không cần nói gì cả, chỉ yên lặng nằm bên nhau một lát cũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi.


 


Hai người cứ như vậy nằm yên đến khi trời dần sáng. Dưới lầu vang lên tiếng dì giúp việc mở cửa, Trì Vọng lúc này mới ngồi dậy, nói: "Phải dậy thôi."


 


Tạ Tư Hành khẽ "ừ" một tiếng.


 


Cả hai mò mẫm rời khỏi giường, Trì Vọng đi rửa mặt, còn Tạ Tư Hành thì thay quần áo.


 


Lúc họ xuống lầu, Trì Vọng thấy Sở Thanh và Tạ Vân Đình đã đến, phía sau còn dẫn theo một nhóm đông người—từ chuyên gia trang điểm đến nhiếp ảnh gia, ai nấy đều có mặt đầy đủ. Dù có cả nam lẫn nữ nhưng tất cả đều rất trật tự và chuyên nghiệp khi bước vào nhà Tạ Tư Hành.


 


Ngoài kia, một đoàn xe dài đã đỗ sẵn. Trời chưa sáng hẳn nên khó nhìn rõ, nhưng chỉ cần trời sáng lên một chút, sẽ thấy ngay từng chiếc đều là siêu xe giá hàng nghìn vạn, mang theo khí thế bức người.


 


Quy trình kết hôn có hơi rườm rà, nhưng Trì Vọng lại không thấy phiền, ngược lại còn cảm thấy khá thú vị mới mẻ.


 


Dù sao cũng là lần đầu tiên kết hôn, có được trải nghiệm này đã là điều vô cùng đáng quý.


 


Trì Vọng cảm thấy cứ như đang mơ vậy—cậu thật sự kết hôn rồi sao?


 


Hôm nay, mái tóc cậu được vuốt gọn gàng ra sau, để lộ vầng trán sáng ngời. Khi không còn những lọn tóc lòa xòa trước trán, trông cậu có vẻ trưởng thành hơn vài phần. Khuôn mặt vẫn xinh đẹp rạng ngời, nhưng đôi mắt sáng trong lấp lánh lại khiến cả người toát lên vẻ mạnh mẽ đầy sức sống.


 


Vốn dĩ họ muốn làm đám cưới theo phong cách truyền thống, nhưng thợ thêu không kịp hoàn thành áo cưới đúng hẹn, nên cuối cùng đành tổ chức hôn lễ theo phong cách phương Tây. Lễ phục hôm nay là vest, có vẻ bình thường và không quá mới mẻ, nhưng theo lời an ủi của Sở Thanh thì: "Hai đứa đẹp trai kết hôn với nhau đã là điểm nhấn lớn nhất rồi!"


 


Trì Vọng cảm thấy lời này rất có lý.


 


Chỉ tiếc là trong ngày vui trọng đại như hôm nay, An An lại không thể tham gia.


 


Không còn cách nào khác, bé vẫn còn quá nhỏ, mà những nơi đông người lại dễ có nhiều vi khuẩn.


 


So với sự tất bật của cặp đôi tân nhân, những vị khách đến dự lễ cưới lại thong dong hơn nhiều.


 


Họ có thể ngủ nướng đến bảy tám giờ sáng rồi mới từ từ lên đường đến địa điểm tổ chức.


 


Hôn lễ của Tạ Tư Hành được tổ chức tại khu trang viên lớn nhất H thị.


 


Vì thời tiết thuận lợi, tiệc cưới hôm nay cũng được tổ chức ngoài trời. Gần khu trang viên có một cánh đồng hoa bạt ngàn, khiến cho nơi đây lúc nào cũng tràn ngập sắc hoa rực rỡ. Nhờ đó, không gian lễ cưới trở nên lộng lẫy như tiên cảnh, bước vào một cái là như lạc vào chốn mộng mơ.


 


Với giới thượng lưu, một khung cảnh tráng lệ như này không phải chuyện hiếm gặp. Nhưng đối với những người bạn học của Trì Vọng, đây quả thực là một trải nghiệm hiếm có khó tìm.


 


Bọn họ không nhịn được mà thì thầm với nhau: "Trì Vọng rốt cuộc tìm được người yêu thế nào vậy? Giàu đến mức này sao?"


 


"Trì Vọng đâu có nói, nhưng chắc chắn là gia cảnh không tầm thường. Mà tao vẫn thấy khó tin đấy, cậu ấy kết hôn sớm thế này, rõ ràng hồi cấp ba còn chẳng mảy may để ý đến chuyện yêu đương."


 


"Giờ nói gì cũng muộn rồi, Trì Vọng thật sự quá rộng rãi. Thiệp mời còn được làm từ vàng nguyên chất, tao không nỡ đem đi nấu chảy, giữ lại làm kỷ niệm luôn rồi!"


 


Cả nhóm rì rầm trò chuyện, sau đó tìm một góc khuất để ngồi xuống.


 


Cũng không trách họ có phần gò bó, bởi những vị khách đến dự tiệc cưới liên tục kéo đến, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề trong những bộ vest đắt tiền, phong thái nghiêm túc, tạo cảm giác áp đảo không nhỏ. Nhìn là biết ngay toàn những nhân vật thành đạt.


 


Đàn ông thì đường hoàng, khí thế bức người, phụ nữ thì khoác lên mình những bộ lễ phục lộng lẫy, cổ đeo trang sức quý giá, toát lên vẻ thanh lịch và cao sang.


 


Với những sinh viên bình thường như họ, bữa tiệc hôm nay chẳng khác nào một sự kiện xa hoa bậc nhất.


 


Bất đắc dĩ, họ chỉ có thể chủ động nhường chỗ, tìm một góc ít người hơn để ngồi yên quan sát.


 


Hóa ra tấm thảm đỏ ở giữa cũng không phải để họ đi.


 


Mọi người đều không dám nói to, chỉ cầm điện thoại nhắn tin điên cuồng trong nhóm chat.


 


"Khoan đã, hình như tao vừa thấy một ngôi sao?"


 


"Ai cơ?"


 


"Cô gái bên chéo kia, trông giống như là Lưu Tuyết Nhạn ấy, đại minh tinh đó!"


 


"Chắc mày nhìn nhầm rồi."



 


"Ai đi xem thử đi?"


 


"Đúng là Lưu Tuyết Nhạn! Tao cũng thấy rồi! Còn có Hoa Sa nữa! Nữ doanh nhân cực kỳ nổi tiếng ở tỉnh H, từng lên phỏng vấn trên kênh tài chính mấy lần... Trời ơi, Trì Vọng đâu? Sao cậu ấy còn chưa tới? Cậu ấy cũng không nói trước với tao là đám cưới này có nhiều nhân vật tầm cỡ như vậy chứ?!"


 


"Mẹ nó, tao biết ngay mà! Vọng nhi nhà chúng ta gả vào hào môn rồi!"


 


"Không chắc đâu nhé, Trì Vọng có một ông anh ruột giàu nứt đố đổ vách, hôm trước lái hẳn Lamborghini đi đón cậu ấy đấy. Trì Vọng không phải lấy chồng hào môn đâu, cậu ấy vốn dĩ đã giàu sẵn rồi."


 


"Hả? Bọn mình tụt hậu thông tin rồi à? Trì Vọng lấy đâu ra anh trai ruột?"


 


"Là anh ruột thật đấy! Trì Vọng chính là đại thiếu gia thất lạc bao năm."


 


"Thật không? Thảo nào, tao đã bảo rồi, sao Trì Vọng lại giỏi giang thế chứ? Học cái gì cũng nhanh, đây rõ ràng là huyết thống trội mà!"


 


Cả nhóm chat sôi nổi bàn tán, bỗng nhiên, một chỗ ngồi còn trống bị một người chiếm lấy. Người này không ai khác chính là đàn em của Tiêu Phục—Lữ Khinh Chu.


 


Vừa bước vào tiệc cưới, Lữ Khinh Chu đã chú ý ngay đến nhóm bạn của Trì Vọng. So với đám nhân vật tầm cỡ trong hội trường, đám người này trông quá non nớt, dù cũng có không ít trai xinh gái đẹp, nhưng khí chất khác biệt hoàn toàn, chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.


 


Lữ Khinh Chu lập tức đánh giá được đẳng cấp của người kết hôn với Tạ Tư Hành.


 


Người ta thường nói, nhìn vào bạn bè của một người cũng có thể đoán được đẳng cấp của họ. Nếu bạn bè của đối phương chỉ ở mức này, vậy thì thân phận của người đó cũng đã quá rõ ràng.


 


Lữ Khinh Chu cười thầm—Tạ Tư Hành lại đi chọn một người như thế này làm bạn đời, vậy thì dù Tiêu Phục tùy tiện tìm ai cũng có thể đè bẹp Tạ Tư Hành.


 


Mặc dù đã bị dặn dò không gây chuyện trong đám cưới, nhưng nhìn tình huống này, nếu không châm chọc một chút, hắn thật sự thấy ngứa ngáy khó chịu.


 


Hắn ngồi xuống, bắt chuyện với một cô gái có vẻ ngoài ngoan ngoãn, đáng yêu: "Mấy em là người nhà của cô dâu à?"


 


Cụm từ "người nhà" ở đây mang ý nghĩa là bạn bè bên phía cô dâu hoặc phù dâu, nhưng cô gái không hiểu, có chút ngơ ngác trả lời: "Không đâu, bọn em là bạn học của cậu ấy."


 


Ngay lập tức, một cô gái khác có đường nét khuôn mặt sắc sảo, đầy khí chất mạnh mẽ lên tiếng: "Cô dâu cái gì? Hai người kết hôn đều là đàn ông, anh gọi ai là cô dâu đấy?"


 


Lữ Khinh Chu ngớ người: "Hả? Vợ của Tạ Tư Hành là đàn ông?"


 


"Vậy thì sao? Anh đi dự đám cưới mà còn không biết chủ nhân buổi tiệc là nam hay nữ à?" Cô gái có khí chất mạnh mẽ nhếch mép, giọng điệu đầy vẻ châm chọc.


 


Cô gái ngoan ngoãn bên cạnh khẽ kéo tay cô ấy, nhưng đối phương chẳng buồn để ý mà tiếp tục nói: "Còn nữa, chỗ này có người ngồi rồi, anh đừng chiếm chỗ."


 


Lữ Khinh Chu bị tin tức động trời này làm cho sốc đến mức suýt trợn tròn mắt, vô thức đứng dậy rời đi.


 


"Hạo Đình, sao cậu lại hung dữ với người ta vậy?"


 


"Hắn ta cười cợt nhả nhặn, nhìn qua đã biết không phải người tử tế."


 


Lữ Khinh Chu hoàn toàn không biết bản thân đã bị nhìn thấu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hắn thất thần quay lại chỗ ba mẹ, mãi đến lúc đó mới nhớ ra để hỏi: "Vợ của Tạ Tư Hành là nam hay nữ vậy ạ?"


 


Ba hắn đáp rất thản nhiên: "Nam chứ còn gì nữa, con không biết à? Thiệp mời chẳng phải đã đưa con xem rồi sao?"


 


Lữ Khinh Chu hít sâu một hơi, không thể tin nổi: "Là đàn ông? Thật sự là đàn ông?! Vậy sau này sản nghiệp nhà họ Tạ truyền cho ai?"


 


Mẹ hắn thong thả đáp: "Đúng là đàn ông, nhưng người ta có con rồi. Không biết con ở đâu ra."


 


Lữ Khinh Chu: "!!!"


 


Hắn bị chấn động, vội vàng cầm điện thoại lên nhắn vào nhóm chat, nào ngờ hóa ra mình lại là người biết cuối cùng—Tạ Tư Hành cưới một người đàn ông thật!


 


... Đây chẳng phải là tin mừng sao?!


 


Tạ Tư Hành tuyệt hậu rồi!


 


Lữ Khinh Chu hào hứng nắm lấy cơ hội này để báo tin vui cho Tiêu Phục.


 


Lữ Khinh Chu: "Anh Tiêu, anh Tiêu! Em đang ở tiệc cưới của Tạ Tư Hành, có thể anh chưa biết—vợ của cậu ta là đàn ông!"


 


Tiêu Phục trả lời rất nhanh: "Ừm hửm."


 


Lữ Khinh Chu không đoán được ý tứ trong câu trả lời của Tiêu Phục, nhưng trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh Tiêu Phục cười tủm tỉm. Nghĩ đến đó, hắn càng phấn khích hơn: "Anh Tiêu, chúc mừng anh nha, Tạ Tư Hành tuyệt hậu rồi!!!"


 


Tiêu Phục: "?"


 


Tiêu Phục: "... Ha."


 


Lữ Khinh Chu hơi bối rối: "Anh không vui sao? Đây chẳng phải là một tin mừng à?"


 


Tiêu Phục nói: "Cút, không rảnh nói chuyện với mày."


 


Lữ Khinh Chu: "??"


 


Hắn ngơ ngác vào nhóm chat xem thử, mới phát hiện có người đã nhanh chân hơn hắn báo tin vui trước, kết quả bị Tiêu Phục thẳng tay chặn luôn.


 


Ấy, tuy bị chửi nhưng hắn không bị chặn!


 


Cảm động quá!


 


Anh Tiêu đối xử với hắn đặc biệt nhất!


 


Vui ghê!


 


Lữ Khinh Chu cười ngốc một lúc rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.


 


Dù không bị chặn, nhưng hắn cũng không thể lơ là được.


 


Lữ Khinh Chu nhìn quanh một lượt, thấy Khuất Giai Thu liền chạy tới rủ rê.


 


Khuất Giai Thu nhát gan, nghe xong kế hoạch của Lữ Khinh Chu thì lắc đầu quầy quậy: "Không được đâu, anh Nghiêm nói không được gây chuyện, nếu liên lụy đến anh Tiêu thì không ổn đâu."


 


Lữ Khinh Chu nói: "Bọn mình làm lén, không để ai phát hiện là được mà?"


 


Khuất Giai Thu hỏi: "Mày định làm gì?"


 


Lữ Khinh Chu suy nghĩ một chút, không chắc chắn lắm: "Đổi video MV của tiệc cưới thành... phim khiêu dâm?"


 


Khuất Giai Thu sững sờ: "Mày độc ác thật đấy."


 


Lữ Khinh Chu đắc ý: "Học từ anh Tiêu đó."


 


Khuất Giai Thu: "..."


 


Nhưng nghĩ lại, hắn nhắc nhở: "Chắc không có MV đâu, đây là tiệc cưới ngoài trời mà!"


 



Lữ Khinh Chu: "..."


 


Đúng rồi nhỉ.


 


Hai người vẫn chưa nghĩ ra cách gì, liếc mắt nhìn quanh, lại túm thêm mấy đứa trong nhóm chat để cùng bàn bạc kế hoạch quậy phá.


 


"Cho thuốc xổ vào tháp rượu champagne?"


 


"Chưa chắc đã có tháp champagne đâu."


 


"Vậy chắc chắn có bánh cưới rồi nhỉ? Loại bánh nhiều tầng ấy, bỏ thuốc xổ vào đó đi? Sau đó đổ lỗi do nguyên liệu không sạch, tụi mình có thể phủi tay luôn."


 


"Không ổn đâu, ai mà ăn bánh cưới chứ? Toàn đứng xem cắt bánh cho vui thôi."


 


"Cô dâu... ặc, lộn, đối tượng của Tạ Tư Hành là đàn ông, dọa cậu ta một phen đi?"


 


"Dọa gì bây giờ? Đàn ông gan cũng lớn mà."


 


"Chậc, khó làm trò quá."


 


"Ê, anh Tiêu đến rồi kìa."


 


Mấy người cùng nhìn sang, quả nhiên Tiêu Phục đã đến.


 


Bọn họ lập tức chạy ra đón nhưng Tiêu Phục cũng chẳng có vẻ gì là vui vẻ với bọn họ, mặt không chút biểu cảm ngồi xuống bàn chính ngay dưới sân khấu.


 


Lữ Khinh Chu bọn họ khựng lại, thì thầm bàn tán: "Không hổ là anh Tiêu, vừa đến đã ngồi ngay bàn chính, khiêu khích Tạ Tư Hành đây mà."


 


"Vậy bọn mình cũng qua ngồi chung luôn?"


 


"Không được đâu, ba mẹ tao đang nhìn chằm chằm, không thể tự tiện ngồi bậy được, tụi mày cũng đừng làm liều. Anh Tiêu da dày máu nhiều, nhưng ba mẹ tụi mình thì không chịu nổi đâu."


 


"Sao sắc mặt anh Tiêu trông khó coi thế nhỉ? Tạ Tư Hành cưới đàn ông mà, đây chẳng phải tin vui lớn à? Tuyệt hậu rồi, lẽ ra anh ấy phải vui chứ?"


 


"Đừng nói anh Tiêu thầm thích Tạ Tư Hành nha? Không phải có cái từ 'tương ái tương sát'* sao?"


 


(*Yêu nhau mà đối đầu nhau, vừa yêu vừa hận.)


 


"Cái gì? Mày đọc ba cái thứ sách vớ vẩn nào vậy? Kẻ thù không thể có tình cảm gì khác được, hiểu chưa? Tao sẽ tố cáo mày, mày dám bôi nhọ anh Tiêu, tao sẽ bảo anh ấy chặn mày luôn."


 


"?? Mày bị dở à? Tao chỉ tiện miệng nói thôi. Nếu mày dám tố, tao cũng méc với anh Tiêu là mày nói xấu anh ấy trong nhóm chat."


 


Vẫn chưa nghĩ ra được cách nào để quậy phá, đám đàn em của Tiêu Phục suýt nữa thì đánh nhau chỉ vì tranh cãi loại bỏ đối thủ.


 


Lữ Khinh Chu không nhịn được đành ôm trán thở dài.


 


Nhưng mà ngay cả Tiêu Phục còn chẳng có động tĩnh gì, bọn họ làm đàn em cũng cảm thấy như rắn mất đầu, cuối cùng đành tiu nghỉu giải tán, mỗi người một ngả đi tìm ba mẹ mình.


 


Rất nhanh, khách khứa tham dự tiệc cưới đã đến gần đủ.


 


Nhạc nền êm dịu vang lên, MC đứng trên sân khấu khuấy động bầu không khí.


 


Vì hôn lễ này là của hai người đàn ông, không thể áp dụng nguyên xi theo khuôn mẫu truyền thống, nên MC cũng phải vắt óc suy nghĩ từng câu mở màn.


 


Chính vào lúc này, Trì Vọng bước ra.


 


Mấy người bạn học đã lâu không gặp Trì Vọng đều ngỡ ngàng.


 


"Cậu ấy lại cao lên nữa à? Sao trông cao thế này?"


 


"Hôm nay Trì Vọng đẹp trai quá đi mất!!!"


 


Những nữ sinh từng chụp ảnh cho Trì Vọng hồi cấp ba lập tức bật dậy, cầm điện thoại lên chụp lia lịa.


 


Còn đám con trai thì không nhịn được mà kích động, tiếc nuối đến mức đấm ngực giậm chân.


 


"Trời ạ, tốt nhất là đừng để tớ thấy cái tên kia trông kém sắc hơn Trì Vọng."


 


"U mê rồi đấy Vọng à! Với khuôn mặt này thì tìm vợ kiểu gì chẳng được, sao lại đi làm vợ người ta thế này?"


 


"Nói cái gì đấy, Trì Vọng man thế này chắc chắn là người ở trên, cậu ấy cưới một ông chồng thì có!"


 


Hôm nay, Trì Vọng quả thực rạng rỡ chói mắt, dung mạo xuất chúng, dáng người cao ráo, phong thái đĩnh đạc. Kể cả khi khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười, cũng toát lên vẻ chững chạc, chuẩn mực.


 


Những vị khách được Sở Thanh mời đến, dù thuộc tầng lớp nào, khi trông thấy Trì Vọng cũng không tìm ra điểm gì để chê trách.


 


Họ thầm nghĩ, chẳng trách Tạ Tư Hành lại công khai kết hôn với một người đàn ông, còn tổ chức hôn lễ hoành tráng đến vậy. Nhìn tổng thể, quả thật không có gì để chê cả, chỉ là không biết chàng trai này rốt cuộc là công tử nhà nào.


 


Những đàn em của Tiêu Phục thì hoàn toàn sững sờ, trí nhớ tốt một chút liền lập tức nhớ lại bức ảnh thằng nhóc nhặt bóng mà Tiêu Thừa Phong từng đăng trong nhóm mấy năm trước.


 


Bọn họ đã quen nhìn trai xinh gái đẹp, nhưng nhóc nhặt bóng kia có dung mạo vô cùng xuất chúng, dù đặt giữa đám mỹ nam mà họ từng gặp cũng là nổi bật nhất. Huống chi, đây lại là người được Tiêu Phục đặc biệt chú ý, dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng ít nhiều cũng để tâm.


 


Vì vậy, bọn họ đều ghi nhớ người này.


 


Giờ gặp được ngoài đời, mới phát hiện ra rằng—trong thực tế, cậu còn đẹp hơn trong ảnh nhiều!


 


Nhưng chuyện này không phải trọng điểm.


 


Trọng điểm là—thằng nhóc nhặt bóng từng được Tiêu Phục để mắt tới, vậy mà lại kết hôn với Tạ Tư Hành???


 


Đây là tình tiết phát triển kiểu gì thế này???


 


Đàn em của Tiêu Phục hoàn toàn chết lặng.


 


Sau khi Tạ Tư Hành xuất hiện, không khí trong hôn trường càng thêm sôi động, đặc biệt là đám bạn học của Trì Vọng, không nhịn được mà hò hét, reo hò đầy phấn khích.


 


Lữ Khinh Chu và đám đàn em hoàn toàn đơ người.


 


Họ há hốc miệng nhìn Tiêu Phục đứng trên sân khấu, cầm lấy micro từ tay MC, sau đó mở đầu bằng một câu đầy cảm xúc: "Hôm nay là ngày trọng đại khi đứa em trai thân yêu nhất của tôi kết hôn, tôi thật sự, thật sự rất không nỡ..."


 


Tiêu Phục nói rất nhiều, từng lời đều mang theo sự lưu luyến, tình cảm chất chứa đầy xúc động.


 


Rồi, ngay trước mặt tất cả mọi người, hốc mắt hắn đỏ lên, sau đó nước mắt trào ra, chảy dài trên gương mặt.


 


Khóc đến là bi thương!


 


Lữ Khinh Chu: "......"


 


Đám đàn em: "......"


 


Chuyện này... chuyện này là sao vậy?



 


Hôn lễ của Tạ Tư Hành cơ mà, Tiêu Phục ông khóc cái gì chứ?!


 


Nước mắt này vừa rơi xuống, cả đám đàn em đều chết lặng.


 


Tiếng khóc nghẹn ngào, nhưng giọng nói của Tiêu Phục vẫn cố gắng giữ bình tĩnh khi kết thúc: "Tóm lại, Tạ Tư Hành, cậu phải đối xử tốt với em trai tôi. Nếu dám phụ nó, tôi nhất định không tha cho cậu."


 


Nói mấy lời này ngay trong hôn lễ có vẻ không hợp thời lắm, nhưng kết hợp với đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt không nỡ rời xa, lại khiến người ta cảm nhận được sự chân thành vô cùng—đây hoàn toàn là tấm lòng yêu thương bảo vệ em trai của một người anh.


 


Đám đàn em thì đầu óc rối tung như ong vỡ tổ.


 


"Cái gì vậy? Anh Tiêu đang quậy à?"


 


"Là đi quậy thật hả?"


 


"Từ trước đến giờ có nghe nói anh Tiêu có em trai đâu?"


 


Bên cạnh có một người, là Tả Thiên Tinh, hắn thản nhiên buông một câu: "Chà, không ngờ anh Tiêu với Tạ Tư Hành lại thành thông gia rồi đấy."


 


Cả đám đàn em lập tức sụp đổ:


 


"Không thể nào! Sao lại có chuyện này được?!"


 


"Anh Tiêu lại quậy rồi kìa!"


 


Trong lúc bọn họ còn đang hoang mang xác nhận lại thông tin, Tiêu Phục đã từ sân khấu đi xuống, quay lại ngồi vào bàn chính. Không biết từ khi nào, Sở Thanh và Tạ Vân Đình cũng đã ngồi đó, thậm chí Sở Thanh còn rút một tờ khăn giấy đưa cho Tiêu Phục lau nước mắt.


 


Lữ Khinh Chu: "..."


 


Tả Thiên Tinh nhún vai, thản nhiên nói: "Thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ai mà ngờ được hai kẻ đối đầu sống chết này lại có ngày trở thành người một nhà."


 


Lữ Khinh Chu và đám còn lại: "..."


 


Không cam tâm, Khuất Giai Thu lén lút tiến lại gần, vỗ vai Tiêu Phục. Khi đối phương quay đầu nhìn, bỗng chột dạ, yếu ớt hỏi:


 


"Anh Tiêu... anh còn có em trai nữa á? Em trai anh có cần xe không? Em còn một chiếc, có thể tặng em ấy nè."


 


Tiêu Phục bật cười vì tức: "Ai thèm cái xe của mày? Biến đi, đừng có phiền tao. Không thấy hôm nay em trai tao cưới vợ, tao đang bực à?"


 


Khuất Giai Thu: "..."


 


Khuất Giai Thu lặng lẽ rút lui, nhưng vẫn nghe thấy tiếng Sở Thanh nhẹ giọng nhắc nhở Tiêu Phục: "Tiêu Phục, ngày vui đó, đừng có chửi bậy."


 


Tiêu Phục ngoan ngoãn nhận lỗi: "Biết rồi, lần này là lần cuối."


 


Hôm nay chắc chắn sẽ là một đêm mất ngủ của tất cả đàn em của Tiêu Phục.


 


Nhìn đám người như thể trời sập trước mắt, Tả Thiên Tinh không nhịn được mà đập đùi cười sảng khoái—đúng là sướng quá đi mất!


 


*


 


Sau một ngày dài với hôn lễ, người bình thường chắc chắn đã mệt lả.


 


Nhưng Trì Vọng là ai chứ? Trì Vọng—"ông hoàng làm việc"—sức lực và tinh thần dư dả, một cái đám cưới nhỏ nhoi sao có thể làm khó cậu được.


 


Dù vậy, hôn lễ cũng kết thúc khá muộn.


 


Những chuyện hậu kỳ như quà tặng cho khách mời đã có Sở Thanh sắp xếp, Trì Vọng và Tạ Tư Hành không cần bận tâm, chỉ đơn giản trở về nhà.


 


Tối nay, cuối cùng cũng có thể gọi là đêm tân hôn thực sự.


 


Giường đã được trải lại chăn ga mới, sắc đỏ rực rỡ. Một chữ "Hỷ" lớn dán ngay đầu giường, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.


 


Vừa về đến nhà, Trì Vọng trước tiên đi cho Tiểu Mễ ăn, sau đó ghé qua xem An An—được rồi, giờ này An An vẫn đang ngủ say.


 


Không còn việc gì khác, Trì Vọng đành đi tắm trước.


 


Tắm xong rồi lại gội đầu, tóc vẫn còn ướt sũng. Trì Vọng phải dùng máy sấy một lúc lâu mới làm khô hoàn toàn, sau đó mới bước ra khỏi phòng tắm.


 


Vừa ra ngoài, cậu liền thấy Tạ Tư Hành đã ngồi trên giường.


 


Thấy cậu xuất hiện, Tạ Tư Hành liền vươn tay kéo chăn, sau đó chui vào trong. Đồng thời, anh cũng vén một góc chăn bên cạnh lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ xuống giường. Không nói một lời, nhưng lại như đã nói hết tất cả.


 


Trì Vọng: "..."


 


Cậu không nhịn được bật cười, bước đến kéo cao chăn, sau đó như một dòng nước trượt vào trong ổ chăn ấm áp. Chỉ cần xoay người một cái, anh đã cuộn trọn vào lòng Tạ Tư Hành.


 


Tạ Tư Hành vươn tay tắt đèn, trong bóng tối, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Đêm tân hôn."


 


Trì Vọng tiếp lời một cách tự nhiên: "Kim bảng đề danh—Nếu năm nay em giành được học bổng thì tốt quá."


 


Tạ Tư Hành: "..."


 


Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này.


 


Tạ Tư Hành chậm rãi trượt tay vào trong lớp áo ngủ của Trì Vọng.


 


Trì Vọng vẫn chưa từ bỏ chủ đề vừa rồi, nghiêm túc hỏi: "Anh thấy năm nay em có giành được học bổng không?"


 


Tạ Tư Hành: "..."


 


Anh trầm mặc một lúc, rồi trả lời: "Có."


 


Trì Vọng tò mò: "Sao anh chắc chắn vậy?"


 


Giọng điệu Tạ Tư Hành rất nghiêm túc: "Vì em muốn có, nhất định sẽ có."


 


Trì Vọng bật cười: "Ha ha ha, vậy em mượn lời anh để gặp may nhé."


 


Tạ Tư Hành vừa tháo xong cúc áo ngủ của Trì Vọng thì bỗng nghe thấy tiếng thở đều đều.


 


Anh khựng lại: "?"


 


Nhíu mày, anh vươn tay bật đèn lên, kéo chăn xuống nhìn—Trì Vọng đang ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ngủ ngon lành không chút phòng bị.


 


Tạ Tư Hành: "..."


 


Tạ Tư Hành khẽ bật cười.


 


Anh cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi Trì Vọng, cẩn thận cài từng chiếc cúc áo ngủ cho cậu, tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh.


 


*******
Hoàn nha mn, mới ngày nào đọc chương 1 giờ hết rùi nè.
Phiên ngoại thì hơi khó edit nha anh em, vì tui tìm chưa ra chỗ free, phải VIP mới đọc được


Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền Truyện Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền Story Chương 108: Hoàn chính văn
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...