Xây Dựng Vương Tọa
Chương 80
211@-Tối hôm nay, đối với mọi người trên dưới trong thành Nam Tế mà nói thì chắc chắn là đã được khắc ghi sâu trong lòng vĩnh viễn.
Đầu tiên là sấm chớp mây giăng khắp trời, tựa như thiên thần đang phẫn nộ, rồi lại tới những tiếng nổ kỳ lạ làm sụp đổ tường thành.
Quần chúng nhân dân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ đang chìm trong mộng, bị những tiếng động ấy đánh thức nên vô thức mà cho rằng đấy là đại quân nhân thú lại tấn công đến nữa rồi!
Bọn họ run bần bật mà ghé đến trước cửa sổ, chờ đợi cái chết trong sự tuyệt vọng.
Thế nhưng chờ hoài chờ mãi, ngược lại, trong thành lại im lặng, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tựa như sự hỗn loạn lúc nãy đều là ác mộng của mọi người mà thôi.
Duy chỉ có các quý tộc cùng tham gia vào kế hoạch liên minh của ba ngôi thành với nhau mới biết, rằng thành Nam Tế---từ hôm nay trở đi, buộc phải đổi thành họ Trầm rồi!
Trong suy nghĩ từ trước đến nay của đám quý tộc ấy thì họ luôn cảm thấy rằng phủ thành chủ được bảo vệ nghiêm ngặt là nơi an toàn nhất, chính vì thế nên họ mới đồng loạt cùng quây lại chung một nơi với thành chủ của thành Nam Tế như vậy.
Thế nhưng ai mà ngờ được, chỉ một mình Trầm Khinh Trạch là đã có thể biến phủ thành chủ thành chiến trường, cả ngôi thành Nam Tế, chỉ có phủ thành chủ là tổn hại nghiêm trọng, ngoài việc tường thành bị đại bác của đội thuyền nả cho sụp mất một mảng lớn ra thì những nơi khác trong thành đều hoàn toàn không có hư hại gì, người dân chẳng có một vết thương.
Bọn họ hối hận đến xanh cả ruột, nếu như ngay từ đầu mà biết được rằng giả vờ đầu hàng lại sẽ biến thành đầu hàng thật thì bọn họ còn ghẹo thành Uyên Lưu để làm cái gì?
Cứ ngoan ngoãn mà làm bổn phận quý tộc của bản thân không tốt à? Sao lại đi mời một tên ôn thần bước vào cổng nhà rồi lấy đá tự đập vào chân mình chứ!
Tương tự như sự sợ hãi và tuyệt vọng của thành chủ thành Nam Tế, lão thầy pháp của thành Minh Châu đang ngồi dưới đất nghệch mặt ra, đối mặt với đống cháy sém khắp nơi, trong lòng lão chấn động tuyệt đỉnh.
Trông thấy thành chủ cũng đã đầu hàng rồi, một số quân lính còn sót lại ở vòng ngoài chẳng dám còn một chút lòng can đảm chống đối nào nữa, binh khí lần lượt rơi xuống đất kêu lên leng keng.
Sau khi tường thành sụp xuống, khói bụi bốc lên mù mịt cuốn theo gạch đá cùng với bùn đất chất thành một đống phế tích dưới chân thành, đám binh lính canh gác tại bến cảng càng giống mấy con kiến đang bò trong chảo nóng hơn, họ hoảng loạn đến chẳng biết phải làm sao.
Thẳng cho đến khi một nhóm các quý tộc nhếch nhác, mặt mày như đưa đám đi từ trong phủ thành chủ ra, ai nấy đều bị trói hai tay lại, ngoan ngoãn mà xếp hàng, ủ ê đi lên đội thuyền của thành Uyên Lưu.
Sau lưng họ chỉ có một người đàn ông mặc một chiếc áo trắng, tay cầm một cây pháp trượng bằng gỗ cao bằng nửa thân người, y thong thả đi cuối đoàn người, tựa như quản đốc áp giải phạm nhân vậy, lạnh lùng mà chỉ huy bọn họ lên thuyền.
Đám quý tộc thường ngày cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến bị dạy dỗ đến chẳng còn lại bất cứ sự hung hăng nào, có tức thì cũng chẳng dám ho, đám binh lính ngoài bến cảng đều trợn tròn cả mắt.
Thành chủ thành Nam Tế vẫn còn kéo dài được một hơi thở sau cùng, được cận vệ đỡ đi, đi một bước thì run hết ba cái, lúc lên thuyền, ông ta quay đầu lại mà hung hăng trừng mắt một cái với Trầm Khinh Trạch, bây giờ đã như vậy rồi, chỉ đành đặt hy vọng vào đại quân của thành Minh Châu thôi.
"Bây giờ thì cứ việc kiêu ngạo đi, đợi cho đến khi ngươi quay về, phát hiện ra thành Uyên Lưu đã bị đội kỵ binh của Lạc Đặc đại nhân giày xéo rồi, ngày hôm nay, những sự sỉ nhục mà bổn thành chủ phải chịu đều sẽ được trả lại trên người của ngươi!"
Kim Đại đi theo đội thuyền, làm công việc sắp xếp, trong lúc vô tình nghe thấy được lời chửi mắng của ông ta, hắn không nhịn được mà cười lạnh một tiếng:
"Lão thành chủ này, ông không cần cảm thấy trong lòng bất công đâu, dù sao thì thành Minh Châu cũng sẽ tiếp bước theo sau mấy người nhanh thôi, họ cũng sẽ được hưởng thụ lễ rửa tội đại bác này."
"Vị thiếu thành chủ Lạc Đặc kia, nếu như hắn may mắn sống sót mà quay về được thành Minh Châu thì nói không chừng, hắn còn có thể trải nghiệm được những lời nguyền rủa mà ngài đã nói thầm trong lòng kia đấy!"
Khóe mắt sụp xuống thành chủ của thành Nam Tế co giật, nghĩ đến việc niềm hy vọng cuối cùng cũng đang tràn ngập nguy cơ thì bỗng trước mắt ông ta tối đen, lồng ngực không thở được, cuối cùng, ông ta tức đến hôn mê luôn.
Nếu biết được ngay từ đầu...thì thà là đầu hàng sớm, nói không chừng là còn có thể giữ lại được cái ghế thành chủ... Trước khi mất đi ý thức, khắp đầu ông ta hiện lên một ý niệm cuối cùng như vậy, rồi ngay sau đó là hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.
Lão thầy pháp của thành Minh Châu là người cuối cùng lên thuyền, pháp trượng của lão bị Trầm Khinh Trạch cướp mất, cơ thể và tâm hồn lão đều bị nghiền bởi thứ sức mạnh không gì sánh bằng, ngay cả bóng lưng của lão cũng khòm xuống rất nhiều.
Trầm Khinh Trạch gọi lão dừng lại:
"Thầy pháp các hạ, tôi còn chưa thỉnh giáo tên gọi của ngài?"
"Tháp Cách."
Lão uể oải mà liếc về phía y một cái, tuy rằng không ưa gì đối phương, thế nhưng lão cũng chẳng giữ được chút gì là xuất thân là thầy pháp của thành Minh Châu nữa, những thứ còn dư lại thì duy chỉ có sự mệt mỏi cùng với tự giễu mà thôi.
"Tháp Cách, thầy pháp, tinh thông việc bói toán và pháp thuật, giỏi về thuật luyện kim, ngộ tính 430"
Trầm Khinh Trạch quét một kết quả tra xét, dừng lại tại ngộ tính hồi lâu, chớp mắt có một loại cảm giác không chân thực khi nhặt được bảo bối như vậy.
Y hơi hơi gật đầu với đối phương:
"Tháp Cách đại sư, sự việc cấp bách, lúc nãy đắc tội với ông rồi."
Tháp Cách cũng chẳng vì thái độ của y thay đổi mà hòa hoãn với y, lão chỉ lạnh lùng nói:
"Thua thì là thua, lão phu chịu cược, thua cuộc trong khâm phục, đi theo cậu về thành Uyên Lưu là đúng. Thế nhưng đừng có hy vọng lão phu sẽ ra tay vì cậu."
Sắc mặt của lão có hơi khó chịu, lão quay đầu sang hướng khác, nhanh chóng nói thêm một câu:
"Từ trước đến nay, lão phu chưa từng thiếu nợ ân tình của người khác, lúc nãy, tuy là cậu cứu ta một lần, nhưng cũng đừng mong là ta sẽ trả ơn cho cậu!"
Trầm Khinh Trạch sững sờ.
Dường như Tháp Cách không muốn nói nhiều với y nữa, ngay cả pháp trượng cũng không thèm đòi lại, quay đầu là đi ngay.
Trầm Khinh Trạch chẳng nói được gì trong chốc lát:
"Cái ông già này...tới chết cũng phải sĩ diện."
"Hệ thống: cảnh báo! Thành chủ của bạn đang gặp phải sự tấn công! Kỹ năng hồi thành có thể sử dụng, có muốn sử dụng nó không?"
Giao diện chính hệ thống của Trầm Khinh Trạch vang lên biểu thị cảnh cáo màu đỏ của hệ thống, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm bốn phía, trên đó dày đặc ánh sao lập lòe, chiếu sáng trong tầng mây trôi lững lờ trên không trung.
"Không biết Nhan Túy bên đó ra sao rồi..."
※ ※ ※
Tầng mây thưa thớt bị ánh trăng tựa như một cây đao cắt thành hai đoạn, chầm chậm tản ra từ chính giữa, ánh trăng trắng bệch chiếu ra chiếc bóng sừng sững của thành Uyên Lưu, lẳng lặng vắt ngang khoảng không giữa bầu trời và mặt đất đen như mực.
Đại quân của thành Minh Châu đến nơi vào lúc chạng vạng, trong đám tùy tùng có có một vạn quân không thuộc về thành Minh Châu, phân biệt là đến từ thành Nam Tế và thành Bắc Tế, áo giáp trên người bọn họ cọc cạch không đồng đều, có binh sĩ thậm chí còn mặc giáp bằng vải.
Giữa quân chính quy và quân không chính quy phân biệt rõ ràng với nhau, trên mặt của binh lính của thành Minh Châu là loại biểu cảm khinh thường và trào phúng, hoàn toàn chẳng thèm che giấu gì, còn binh lính của thành Nam Tế và thành Bắc Tế thì chẳng qua chỉ là đi theo cho đủ quân số, hò hét cổ động thêm, khi lên chiến trường rồi thì e rằng họ sẽ là những kẻ chạy trốn đầu tiên, chẳng có chút hữu dụng nào cả.
Liên quân của ba ngôi thành hạ trại, dùng cơm tối tại chỗ, nghỉ ngơi cho đến lúc này, thể lực đã đồi phục lại được đến 7, 8 phần.
Lạc Đặc đứng trên một cái đồi đất nhỏ, một tay cầm một chiếc kính viễn vọng đơn giản, trông về phía tường thành của thành Uyên Lưu ở phía xa xa.
Cái thứ đồ vật này là bị cướp từ tay của một tay lính tình báo của thành Uyên Lưu về---lúc đối phương đang mai phục trên ngọn cây mà bí mật nghe ngóng thì vừa khéo bị cung thủ bắn trúng, hắn ngã từ trên cây xuống rồi rơi vào trong tay của Lạc Đặc.
Tay lính tình báo không chịu được sự tra khảo của Lạc Đặc nên giao ra không ít đồ đạc, thế nhưng những gì mà hắn biết được thì có hạn, hắn càng nói càng mơ hồ, tin tức thật sự có giá trị gần như bằng không.
Lạc Đặc tuy ngoài miệng thì cực kỳ xem thường đối với thành Uyên Lưu, thế nhưng từ lần đại bại mà quay về khi đối mặt với đại quân nô thú lúc trước thì hắn đã thận trọng hơn rất nhiều, lần này nghìn dặm đường xa đến để tập kích bất ngờ ngôi thành Uyên Lưu mà từng chiến thắng tộc nhân thú này, hắn dựa vào những tin tức mà hắn thăm dò được trong tay, chuẩn bị rất nhiều thứ.
Vốn cho rằng đã xem trọng thành Uyên Lưu đến thế là đủ, nào ngờ đợi cho đến khi hắn tận mắt trông thấy được ngôi thành mới sau khi được tu sửa và mở rộng này rồi, sự chấn động trong lòng hắn chẳng nhỏ chút nào.
Bức tường ngoại thành cao lớn và kiên cố kia đã chẳng thua kém chút nào so với thành Minh Châu, bên trên còn có lô cốt dày đặc, tựa như một con thú to lớn đang cõng trên lưng những chiếc gai nhọn nhô ra ngoài, chỉ ngắm nhìn thông qua kính viễn vọng thôi thì cũng đã cảm thấy rợn người rồi.
Nhưng mà dù sao thì chuyện ngoài ý muốn nhỏ xíu này tóm lại thì cũng chỉ là chuyện bất ngờ mà thôi, Lạc Đặc vẫn luôn rất có tự tin đối với việc đội kỵ binh được võ trang đến tận răng của thành Minh Châu của mình.
"Lạc Đặc đại nhân, chúng ta có nên thừa lúc đêm tối mà tấn công thành không ạ?"
Sĩ quan phụ tá đứng phía sau Lạc Đặc, bộ giáp màu xám sậm phản chiếu ra ánh sáng bóng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Lạc Đặc gật gật đầu:
"Ngôi thành nhỏ quê mùa Uyên Lưu này, đám binh sĩ của chúng hầu như ai cũng mắc chứng quáng gà trong đêm cả, buổi tối tấn công thành càng có lợi cho chúng ta hơn."
Viên sĩ quan nhận mệnh rồi rời đi, chẳng bao lâu sau, đại quân tám nghìn người của thành Minh Châu đã chỉnh trang gọn gàng chờ xuất phát.
Lạc Đặc cưỡi trên lưng con ngựa màu đen, rút trường kiếm ra chĩa về hướng tường thành của thành Uyên Lưu:
"Xung phong!"
Tám nghìn quân kỵ binh của thành Minh Châu xông lên ở phía trước, còn những binh lính không chuyên của thành nam và Bắc Tế thì chậm chạp lê lết ở phía sau đuôi mà ngửi khói.
Đội quân liên hợp của ba ngôi thành với cái khí thế ngất trời này rất nhanh đã làm kinh động đến vệ binh trên tường thành của thành Uyên Lưu.
Sau khoảnh khắc hoảng loạn trong một chốc ngắn ngủi, đám binh lính dưới sự chỉ huy của các đội trưởng đã khôi phục lại được trật tự, trên đầu thành, các cung thủ di chuyển đến vị trí của mỗi lỗ châu mai, tựa như đã chờ đợi sẵn ngay bên cạnh đó từ trước vậy, phản ứng của họ cực kỳ nhanh chóng.
Làn mưa tên dày đặc tựa như thác nước mà bao phủ lên kẻ địch!
Lạc Đặc nâng kính viễn vọng lên, trông thấy tình hình này, hắn xem thường mà nhếch khóe miệng.
Âm thanh va chạm lốp đốp vang lên liên tục không ngừng, đầu tên bằng thép cắm lên khiên sắt, tạo thành vô số những vết xước nông, dày đặc mơ hồ, chúng ngay lập tức bị bật trở lại, với khoảng cách xa đến như vậy, chúng vốn không thể tạo thành vết thương chí mạng được, nhiều nhất cũng chỉ là khiến cho cánh tay của các binh sĩ bị chấn động mà rung lên mà thôi.
Đội quân liên hợp của ba ngôi thành ấy giơ khiên sắt lên, đối với làn mưa tên đó làm như không thấy mà tiếp tục nghênh ngang áp sát đến tường thành của thành Uyên Lưu!
※ ※ ※
Trên đầu tường, Tiêu Mông đè lên chuôi kiếm đeo bên hông, hắn đứng lặng dưới lá cờ, sống lưng thẳng tắp tựa như một cây thương vậy.
Bên cạnh hắn, Nhan Túy với một thân quân trang màu đen vàng phẳng phiu, mái tóc dài đen như mực của cậu được cột lên sau đầu đang tung bay theo gió.
Đối mặt với đội liên quân được trang bị đầy đủ ấy, cậu ung dung mà hạ lệnh:
"Gọi cung thủ về."
Nhan Túy đưa kính viễn vọng cho Tiêu Mông, nhận lấy một cây nỏ tay thần thánh do nhân thú địa tinh chế tạo ra, một tay cậu nâng nỏ, một tay đặt lên dây cung, cậu nghiêng đầu, yên lặng nhắm chuẩn vào đại quân kẻ địch đang ngày càng tiến đến gần.
Hai tay cậu cực kỳ ổn định, trong khoảng khắc hết sức chăm chú, có một loại năng lực trầm tĩnh và kiên định truyền đến từ ánh mắt của cậu, theo mũi tên bay vút ra, một khí thế chưa từng có từ trước đến nay cũng được bộc lộ ra ngoài!
Tầm bắn của nỏ tay thần thánh rất xa, vậy mà lại một hơi mà hất bay khiên chắn của đại quân lên trời, trực tiếp xuyên thẳng ra phía đám binh lính không chuyên ở phía sau!
Đám binh lính không chuyên vốn không có vật gì để phòng ngự, thoáng cái đã bị mũi tên cực mạnh phóng ra từ cây nỏ ấy xuyên ba trong một lượt, trở thành một một xiên hồ lô ngay lập tức!
Trong tiếng thét tràn ngập sợ hãi, phần đuôi phía sau của đại quân trong nhất thời trở nên rối loạn.
Tại tường thành của thành Uyên Lưu, sĩ khí của đám binh lính xao động dữ dội!
Lạc Đặc nặng nề hừ một tiếng, trông thấy đối phương thu hồi lại cung thủ, hắn trầm giọng quát lớn với binh sĩ truyền lệnh:
"Còn đang đợi cái gì nữa? Xông hết lên!"
"Vâng!"
Theo sau một tiếng hạ lệnh của Lạc Đặc, đại quân thu hồi lại những tấm khiên cồng kềnh, tấn công lên với tốc độ nhanh nhất!
Đám kỵ binh trùng trùng điệp điệp lao nhanh đến như sấm, cả một vùng đất lớn đều bị chấn động. Đám binh lính trên tường thành căng thẳng mà nuốt nước bọt, tuy rằng đối phương chẳng phải là tộc nhân thú, thế nhưng uy danh hiển hách của thành Minh Châu cũng chẳng tốt lành là bao so với làn sóng nô thú đâu.
Chẳng biết từ nơi nào phát ra một tiếng kêu cót két của cơ quan mà không ai trông thấy được, vó ngựa lao nhanh đã hoàn toàn khuất lấp nó.
Trong phút chốc, từng đốm lửa màu vàng kim nổ ra trước mắt của đội liên quân phía trước, sáng đến chói lòa trong đêm tối!
Âm thanh cháy nổ đinh tai nhức óc, những luồng khí nóng bỏng, những mảnh sắt thép bắn tung tóe khắp nơi, những quả mìn điên cuồng phát nổ trong chớp mắt khiến cho kẻ địch đang xâm phạm lãnh thỗ này người chết ngựa đổ!
Những con ngựa bị giật mình, hoảng sợ mà chạy tán loạn khắp nơi, chúng không nghe theo sự sai khiến của con người nữa, hàng phía trước, hàng phía sau dồn lại thành một nồi cháo (lộn xộn hỗn loạn), có không ít binh lính thậm chí còn bị giẫm chết dưới vó ngựa.
Trên đỉnh đồi, Lạc Đặc kinh ngạc:
"Đó là thứ gì? Nhanh lên! Gọi chúng quay về đây!"
Gương mặt tái xanh của Lạc Đặc bị lô địa lôi liên hoàn phát nổ liên tục đó nổ cho đến mức sắc mặt thay đổi liên tục, hắn hung dữ cắn chặt răng:
"Cho truyền lệnh, cho đám ô quân của thành Nam Tế và thành Bắc Tế đó lên trước! Ai dám lùi, chém đầu tại chỗ!"
"Vâng!"
※ ※ ※
Thành Nam Tế, sông Xích Uyên.
Đội thuyền chở đầy những quý tộc của thượng tầng của thành Nam Tế lại lần nữa xuất phát, ngay trong đêm bắt đầu hành trình quay về thành.
"Chủ tế đại nhân!"
Tấm áo bào trắng bạc của Trầm Khinh Trạch đặc biệt bắt mắt dưới ánh trăng, Kim Đại bận rộn một hồi rồi vui vẻ mà chạy đến, hắn trông thấy đối phương đang thẫn thờ, nhìn về nơi tối tăm nào đó mà ngẩn người nên không nhịn được mà gọi y một tiếng.
Trầm Khinh Trạch hồi thần trở lại, vỗ nhẹ lên vai hắn:
"Chỗ này tôi giao lại cho cậu, tôi phải đi trước một bước đây."
Kim Đại gãi gãi đầu, hoang mang mà nhìn mặt nước đen ngòm không một cánh chim xung quanh:
"Đại nhân muốn đi đâu ạ?"
Đợi cho đến khi hắn quay đầu lại thì trước mặt đã không một bóng người.
Kim Đại chết lặng:
"...Thần tiên ơi..."
Xây Dựng Vương Tọa
Đầu tiên là sấm chớp mây giăng khắp trời, tựa như thiên thần đang phẫn nộ, rồi lại tới những tiếng nổ kỳ lạ làm sụp đổ tường thành.
Quần chúng nhân dân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ đang chìm trong mộng, bị những tiếng động ấy đánh thức nên vô thức mà cho rằng đấy là đại quân nhân thú lại tấn công đến nữa rồi!
Bọn họ run bần bật mà ghé đến trước cửa sổ, chờ đợi cái chết trong sự tuyệt vọng.
Thế nhưng chờ hoài chờ mãi, ngược lại, trong thành lại im lặng, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tựa như sự hỗn loạn lúc nãy đều là ác mộng của mọi người mà thôi.
Duy chỉ có các quý tộc cùng tham gia vào kế hoạch liên minh của ba ngôi thành với nhau mới biết, rằng thành Nam Tế---từ hôm nay trở đi, buộc phải đổi thành họ Trầm rồi!
Trong suy nghĩ từ trước đến nay của đám quý tộc ấy thì họ luôn cảm thấy rằng phủ thành chủ được bảo vệ nghiêm ngặt là nơi an toàn nhất, chính vì thế nên họ mới đồng loạt cùng quây lại chung một nơi với thành chủ của thành Nam Tế như vậy.
Thế nhưng ai mà ngờ được, chỉ một mình Trầm Khinh Trạch là đã có thể biến phủ thành chủ thành chiến trường, cả ngôi thành Nam Tế, chỉ có phủ thành chủ là tổn hại nghiêm trọng, ngoài việc tường thành bị đại bác của đội thuyền nả cho sụp mất một mảng lớn ra thì những nơi khác trong thành đều hoàn toàn không có hư hại gì, người dân chẳng có một vết thương.
Bọn họ hối hận đến xanh cả ruột, nếu như ngay từ đầu mà biết được rằng giả vờ đầu hàng lại sẽ biến thành đầu hàng thật thì bọn họ còn ghẹo thành Uyên Lưu để làm cái gì?
Cứ ngoan ngoãn mà làm bổn phận quý tộc của bản thân không tốt à? Sao lại đi mời một tên ôn thần bước vào cổng nhà rồi lấy đá tự đập vào chân mình chứ!
Tương tự như sự sợ hãi và tuyệt vọng của thành chủ thành Nam Tế, lão thầy pháp của thành Minh Châu đang ngồi dưới đất nghệch mặt ra, đối mặt với đống cháy sém khắp nơi, trong lòng lão chấn động tuyệt đỉnh.
Trông thấy thành chủ cũng đã đầu hàng rồi, một số quân lính còn sót lại ở vòng ngoài chẳng dám còn một chút lòng can đảm chống đối nào nữa, binh khí lần lượt rơi xuống đất kêu lên leng keng.
Sau khi tường thành sụp xuống, khói bụi bốc lên mù mịt cuốn theo gạch đá cùng với bùn đất chất thành một đống phế tích dưới chân thành, đám binh lính canh gác tại bến cảng càng giống mấy con kiến đang bò trong chảo nóng hơn, họ hoảng loạn đến chẳng biết phải làm sao.
Thẳng cho đến khi một nhóm các quý tộc nhếch nhác, mặt mày như đưa đám đi từ trong phủ thành chủ ra, ai nấy đều bị trói hai tay lại, ngoan ngoãn mà xếp hàng, ủ ê đi lên đội thuyền của thành Uyên Lưu.
Sau lưng họ chỉ có một người đàn ông mặc một chiếc áo trắng, tay cầm một cây pháp trượng bằng gỗ cao bằng nửa thân người, y thong thả đi cuối đoàn người, tựa như quản đốc áp giải phạm nhân vậy, lạnh lùng mà chỉ huy bọn họ lên thuyền.
Đám quý tộc thường ngày cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến bị dạy dỗ đến chẳng còn lại bất cứ sự hung hăng nào, có tức thì cũng chẳng dám ho, đám binh lính ngoài bến cảng đều trợn tròn cả mắt.
Thành chủ thành Nam Tế vẫn còn kéo dài được một hơi thở sau cùng, được cận vệ đỡ đi, đi một bước thì run hết ba cái, lúc lên thuyền, ông ta quay đầu lại mà hung hăng trừng mắt một cái với Trầm Khinh Trạch, bây giờ đã như vậy rồi, chỉ đành đặt hy vọng vào đại quân của thành Minh Châu thôi.
"Bây giờ thì cứ việc kiêu ngạo đi, đợi cho đến khi ngươi quay về, phát hiện ra thành Uyên Lưu đã bị đội kỵ binh của Lạc Đặc đại nhân giày xéo rồi, ngày hôm nay, những sự sỉ nhục mà bổn thành chủ phải chịu đều sẽ được trả lại trên người của ngươi!"
Kim Đại đi theo đội thuyền, làm công việc sắp xếp, trong lúc vô tình nghe thấy được lời chửi mắng của ông ta, hắn không nhịn được mà cười lạnh một tiếng:
"Lão thành chủ này, ông không cần cảm thấy trong lòng bất công đâu, dù sao thì thành Minh Châu cũng sẽ tiếp bước theo sau mấy người nhanh thôi, họ cũng sẽ được hưởng thụ lễ rửa tội đại bác này."
"Vị thiếu thành chủ Lạc Đặc kia, nếu như hắn may mắn sống sót mà quay về được thành Minh Châu thì nói không chừng, hắn còn có thể trải nghiệm được những lời nguyền rủa mà ngài đã nói thầm trong lòng kia đấy!"
Khóe mắt sụp xuống thành chủ của thành Nam Tế co giật, nghĩ đến việc niềm hy vọng cuối cùng cũng đang tràn ngập nguy cơ thì bỗng trước mắt ông ta tối đen, lồng ngực không thở được, cuối cùng, ông ta tức đến hôn mê luôn.
Nếu biết được ngay từ đầu...thì thà là đầu hàng sớm, nói không chừng là còn có thể giữ lại được cái ghế thành chủ... Trước khi mất đi ý thức, khắp đầu ông ta hiện lên một ý niệm cuối cùng như vậy, rồi ngay sau đó là hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.
Lão thầy pháp của thành Minh Châu là người cuối cùng lên thuyền, pháp trượng của lão bị Trầm Khinh Trạch cướp mất, cơ thể và tâm hồn lão đều bị nghiền bởi thứ sức mạnh không gì sánh bằng, ngay cả bóng lưng của lão cũng khòm xuống rất nhiều.
Trầm Khinh Trạch gọi lão dừng lại:
"Thầy pháp các hạ, tôi còn chưa thỉnh giáo tên gọi của ngài?"
"Tháp Cách."
Lão uể oải mà liếc về phía y một cái, tuy rằng không ưa gì đối phương, thế nhưng lão cũng chẳng giữ được chút gì là xuất thân là thầy pháp của thành Minh Châu nữa, những thứ còn dư lại thì duy chỉ có sự mệt mỏi cùng với tự giễu mà thôi.
"Tháp Cách, thầy pháp, tinh thông việc bói toán và pháp thuật, giỏi về thuật luyện kim, ngộ tính 430"
Trầm Khinh Trạch quét một kết quả tra xét, dừng lại tại ngộ tính hồi lâu, chớp mắt có một loại cảm giác không chân thực khi nhặt được bảo bối như vậy.
Y hơi hơi gật đầu với đối phương:
"Tháp Cách đại sư, sự việc cấp bách, lúc nãy đắc tội với ông rồi."
Tháp Cách cũng chẳng vì thái độ của y thay đổi mà hòa hoãn với y, lão chỉ lạnh lùng nói:
"Thua thì là thua, lão phu chịu cược, thua cuộc trong khâm phục, đi theo cậu về thành Uyên Lưu là đúng. Thế nhưng đừng có hy vọng lão phu sẽ ra tay vì cậu."
Sắc mặt của lão có hơi khó chịu, lão quay đầu sang hướng khác, nhanh chóng nói thêm một câu:
"Từ trước đến nay, lão phu chưa từng thiếu nợ ân tình của người khác, lúc nãy, tuy là cậu cứu ta một lần, nhưng cũng đừng mong là ta sẽ trả ơn cho cậu!"
Trầm Khinh Trạch sững sờ.
Dường như Tháp Cách không muốn nói nhiều với y nữa, ngay cả pháp trượng cũng không thèm đòi lại, quay đầu là đi ngay.
Trầm Khinh Trạch chẳng nói được gì trong chốc lát:
"Cái ông già này...tới chết cũng phải sĩ diện."
"Hệ thống: cảnh báo! Thành chủ của bạn đang gặp phải sự tấn công! Kỹ năng hồi thành có thể sử dụng, có muốn sử dụng nó không?"
Giao diện chính hệ thống của Trầm Khinh Trạch vang lên biểu thị cảnh cáo màu đỏ của hệ thống, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm bốn phía, trên đó dày đặc ánh sao lập lòe, chiếu sáng trong tầng mây trôi lững lờ trên không trung.
"Không biết Nhan Túy bên đó ra sao rồi..."
※ ※ ※
Tầng mây thưa thớt bị ánh trăng tựa như một cây đao cắt thành hai đoạn, chầm chậm tản ra từ chính giữa, ánh trăng trắng bệch chiếu ra chiếc bóng sừng sững của thành Uyên Lưu, lẳng lặng vắt ngang khoảng không giữa bầu trời và mặt đất đen như mực.
Đại quân của thành Minh Châu đến nơi vào lúc chạng vạng, trong đám tùy tùng có có một vạn quân không thuộc về thành Minh Châu, phân biệt là đến từ thành Nam Tế và thành Bắc Tế, áo giáp trên người bọn họ cọc cạch không đồng đều, có binh sĩ thậm chí còn mặc giáp bằng vải.
Giữa quân chính quy và quân không chính quy phân biệt rõ ràng với nhau, trên mặt của binh lính của thành Minh Châu là loại biểu cảm khinh thường và trào phúng, hoàn toàn chẳng thèm che giấu gì, còn binh lính của thành Nam Tế và thành Bắc Tế thì chẳng qua chỉ là đi theo cho đủ quân số, hò hét cổ động thêm, khi lên chiến trường rồi thì e rằng họ sẽ là những kẻ chạy trốn đầu tiên, chẳng có chút hữu dụng nào cả.
Liên quân của ba ngôi thành hạ trại, dùng cơm tối tại chỗ, nghỉ ngơi cho đến lúc này, thể lực đã đồi phục lại được đến 7, 8 phần.
Lạc Đặc đứng trên một cái đồi đất nhỏ, một tay cầm một chiếc kính viễn vọng đơn giản, trông về phía tường thành của thành Uyên Lưu ở phía xa xa.
Cái thứ đồ vật này là bị cướp từ tay của một tay lính tình báo của thành Uyên Lưu về---lúc đối phương đang mai phục trên ngọn cây mà bí mật nghe ngóng thì vừa khéo bị cung thủ bắn trúng, hắn ngã từ trên cây xuống rồi rơi vào trong tay của Lạc Đặc.
Tay lính tình báo không chịu được sự tra khảo của Lạc Đặc nên giao ra không ít đồ đạc, thế nhưng những gì mà hắn biết được thì có hạn, hắn càng nói càng mơ hồ, tin tức thật sự có giá trị gần như bằng không.
Lạc Đặc tuy ngoài miệng thì cực kỳ xem thường đối với thành Uyên Lưu, thế nhưng từ lần đại bại mà quay về khi đối mặt với đại quân nô thú lúc trước thì hắn đã thận trọng hơn rất nhiều, lần này nghìn dặm đường xa đến để tập kích bất ngờ ngôi thành Uyên Lưu mà từng chiến thắng tộc nhân thú này, hắn dựa vào những tin tức mà hắn thăm dò được trong tay, chuẩn bị rất nhiều thứ.
Vốn cho rằng đã xem trọng thành Uyên Lưu đến thế là đủ, nào ngờ đợi cho đến khi hắn tận mắt trông thấy được ngôi thành mới sau khi được tu sửa và mở rộng này rồi, sự chấn động trong lòng hắn chẳng nhỏ chút nào.
Bức tường ngoại thành cao lớn và kiên cố kia đã chẳng thua kém chút nào so với thành Minh Châu, bên trên còn có lô cốt dày đặc, tựa như một con thú to lớn đang cõng trên lưng những chiếc gai nhọn nhô ra ngoài, chỉ ngắm nhìn thông qua kính viễn vọng thôi thì cũng đã cảm thấy rợn người rồi.
Nhưng mà dù sao thì chuyện ngoài ý muốn nhỏ xíu này tóm lại thì cũng chỉ là chuyện bất ngờ mà thôi, Lạc Đặc vẫn luôn rất có tự tin đối với việc đội kỵ binh được võ trang đến tận răng của thành Minh Châu của mình.
"Lạc Đặc đại nhân, chúng ta có nên thừa lúc đêm tối mà tấn công thành không ạ?"
Sĩ quan phụ tá đứng phía sau Lạc Đặc, bộ giáp màu xám sậm phản chiếu ra ánh sáng bóng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Lạc Đặc gật gật đầu:
"Ngôi thành nhỏ quê mùa Uyên Lưu này, đám binh sĩ của chúng hầu như ai cũng mắc chứng quáng gà trong đêm cả, buổi tối tấn công thành càng có lợi cho chúng ta hơn."
Viên sĩ quan nhận mệnh rồi rời đi, chẳng bao lâu sau, đại quân tám nghìn người của thành Minh Châu đã chỉnh trang gọn gàng chờ xuất phát.
Lạc Đặc cưỡi trên lưng con ngựa màu đen, rút trường kiếm ra chĩa về hướng tường thành của thành Uyên Lưu:
"Xung phong!"
Tám nghìn quân kỵ binh của thành Minh Châu xông lên ở phía trước, còn những binh lính không chuyên của thành nam và Bắc Tế thì chậm chạp lê lết ở phía sau đuôi mà ngửi khói.
Đội quân liên hợp của ba ngôi thành với cái khí thế ngất trời này rất nhanh đã làm kinh động đến vệ binh trên tường thành của thành Uyên Lưu.
Sau khoảnh khắc hoảng loạn trong một chốc ngắn ngủi, đám binh lính dưới sự chỉ huy của các đội trưởng đã khôi phục lại được trật tự, trên đầu thành, các cung thủ di chuyển đến vị trí của mỗi lỗ châu mai, tựa như đã chờ đợi sẵn ngay bên cạnh đó từ trước vậy, phản ứng của họ cực kỳ nhanh chóng.
Làn mưa tên dày đặc tựa như thác nước mà bao phủ lên kẻ địch!
Lạc Đặc nâng kính viễn vọng lên, trông thấy tình hình này, hắn xem thường mà nhếch khóe miệng.
Âm thanh va chạm lốp đốp vang lên liên tục không ngừng, đầu tên bằng thép cắm lên khiên sắt, tạo thành vô số những vết xước nông, dày đặc mơ hồ, chúng ngay lập tức bị bật trở lại, với khoảng cách xa đến như vậy, chúng vốn không thể tạo thành vết thương chí mạng được, nhiều nhất cũng chỉ là khiến cho cánh tay của các binh sĩ bị chấn động mà rung lên mà thôi.
Đội quân liên hợp của ba ngôi thành ấy giơ khiên sắt lên, đối với làn mưa tên đó làm như không thấy mà tiếp tục nghênh ngang áp sát đến tường thành của thành Uyên Lưu!
※ ※ ※
Trên đầu tường, Tiêu Mông đè lên chuôi kiếm đeo bên hông, hắn đứng lặng dưới lá cờ, sống lưng thẳng tắp tựa như một cây thương vậy.
Bên cạnh hắn, Nhan Túy với một thân quân trang màu đen vàng phẳng phiu, mái tóc dài đen như mực của cậu được cột lên sau đầu đang tung bay theo gió.
Đối mặt với đội liên quân được trang bị đầy đủ ấy, cậu ung dung mà hạ lệnh:
"Gọi cung thủ về."
Nhan Túy đưa kính viễn vọng cho Tiêu Mông, nhận lấy một cây nỏ tay thần thánh do nhân thú địa tinh chế tạo ra, một tay cậu nâng nỏ, một tay đặt lên dây cung, cậu nghiêng đầu, yên lặng nhắm chuẩn vào đại quân kẻ địch đang ngày càng tiến đến gần.
Hai tay cậu cực kỳ ổn định, trong khoảng khắc hết sức chăm chú, có một loại năng lực trầm tĩnh và kiên định truyền đến từ ánh mắt của cậu, theo mũi tên bay vút ra, một khí thế chưa từng có từ trước đến nay cũng được bộc lộ ra ngoài!
Tầm bắn của nỏ tay thần thánh rất xa, vậy mà lại một hơi mà hất bay khiên chắn của đại quân lên trời, trực tiếp xuyên thẳng ra phía đám binh lính không chuyên ở phía sau!
Đám binh lính không chuyên vốn không có vật gì để phòng ngự, thoáng cái đã bị mũi tên cực mạnh phóng ra từ cây nỏ ấy xuyên ba trong một lượt, trở thành một một xiên hồ lô ngay lập tức!
Trong tiếng thét tràn ngập sợ hãi, phần đuôi phía sau của đại quân trong nhất thời trở nên rối loạn.
Tại tường thành của thành Uyên Lưu, sĩ khí của đám binh lính xao động dữ dội!
Lạc Đặc nặng nề hừ một tiếng, trông thấy đối phương thu hồi lại cung thủ, hắn trầm giọng quát lớn với binh sĩ truyền lệnh:
"Còn đang đợi cái gì nữa? Xông hết lên!"
"Vâng!"
Theo sau một tiếng hạ lệnh của Lạc Đặc, đại quân thu hồi lại những tấm khiên cồng kềnh, tấn công lên với tốc độ nhanh nhất!
Đám kỵ binh trùng trùng điệp điệp lao nhanh đến như sấm, cả một vùng đất lớn đều bị chấn động. Đám binh lính trên tường thành căng thẳng mà nuốt nước bọt, tuy rằng đối phương chẳng phải là tộc nhân thú, thế nhưng uy danh hiển hách của thành Minh Châu cũng chẳng tốt lành là bao so với làn sóng nô thú đâu.
Chẳng biết từ nơi nào phát ra một tiếng kêu cót két của cơ quan mà không ai trông thấy được, vó ngựa lao nhanh đã hoàn toàn khuất lấp nó.
Trong phút chốc, từng đốm lửa màu vàng kim nổ ra trước mắt của đội liên quân phía trước, sáng đến chói lòa trong đêm tối!
Âm thanh cháy nổ đinh tai nhức óc, những luồng khí nóng bỏng, những mảnh sắt thép bắn tung tóe khắp nơi, những quả mìn điên cuồng phát nổ trong chớp mắt khiến cho kẻ địch đang xâm phạm lãnh thỗ này người chết ngựa đổ!
Những con ngựa bị giật mình, hoảng sợ mà chạy tán loạn khắp nơi, chúng không nghe theo sự sai khiến của con người nữa, hàng phía trước, hàng phía sau dồn lại thành một nồi cháo (lộn xộn hỗn loạn), có không ít binh lính thậm chí còn bị giẫm chết dưới vó ngựa.
Trên đỉnh đồi, Lạc Đặc kinh ngạc:
"Đó là thứ gì? Nhanh lên! Gọi chúng quay về đây!"
Gương mặt tái xanh của Lạc Đặc bị lô địa lôi liên hoàn phát nổ liên tục đó nổ cho đến mức sắc mặt thay đổi liên tục, hắn hung dữ cắn chặt răng:
"Cho truyền lệnh, cho đám ô quân của thành Nam Tế và thành Bắc Tế đó lên trước! Ai dám lùi, chém đầu tại chỗ!"
"Vâng!"
※ ※ ※
Thành Nam Tế, sông Xích Uyên.
Đội thuyền chở đầy những quý tộc của thượng tầng của thành Nam Tế lại lần nữa xuất phát, ngay trong đêm bắt đầu hành trình quay về thành.
"Chủ tế đại nhân!"
Tấm áo bào trắng bạc của Trầm Khinh Trạch đặc biệt bắt mắt dưới ánh trăng, Kim Đại bận rộn một hồi rồi vui vẻ mà chạy đến, hắn trông thấy đối phương đang thẫn thờ, nhìn về nơi tối tăm nào đó mà ngẩn người nên không nhịn được mà gọi y một tiếng.
Trầm Khinh Trạch hồi thần trở lại, vỗ nhẹ lên vai hắn:
"Chỗ này tôi giao lại cho cậu, tôi phải đi trước một bước đây."
Kim Đại gãi gãi đầu, hoang mang mà nhìn mặt nước đen ngòm không một cánh chim xung quanh:
"Đại nhân muốn đi đâu ạ?"
Đợi cho đến khi hắn quay đầu lại thì trước mặt đã không một bóng người.
Kim Đại chết lặng:
"...Thần tiên ơi..."
Xây Dựng Vương Tọa
Đánh giá:
Truyện Xây Dựng Vương Tọa
Story
Chương 80
10.0/10 từ 50 lượt.