Xây Dựng Vương Tọa
Chương 60
227@-Ánh nắng ấm ấp của ngày đông chiếu sáng trong không trung, ánh sáng mặt trời màu vàng trắng rơi lên song cửa sổ, chiếu thành một mạt màu sắc sáng ngời trên tấm thảm trải sàn đỏ thẫm.
Thế nhưng chẳng có ai cảm nhận được sự ấm áp của nó nữa.
Kiến trúc trên mặt tường có lò sưởi trong phòng được xây bằng đá trắng xám, ngọn lửa cháy sáng màu đỏ vàng phát ra vài âm thanh nổ tung đôm đốp nho nhỏ, ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối khiến những khuôn mặt trong phòng trở nên u ám.
Mi mắt Trầm Khinh Trạch hơi rũ xuống, ngón trỏ gấp lại gõ nhẹ lên cái bàn dài bằng gỗ đỏ:
"Phát hiện ra nhiều dấu vết không?"
Phạm Di Châu cau chặt mày, hay tay đan chặt vào nhau, đặt dưới bụng:
"Rất nhiều, tuyệt đối không chỉ có một nơi thôi. Từ sâu trong rừng sương mù ra đến biên giới đều có."
"Nơi gần những dấu vết đó đều có thể tìm thấy được máu và thịt còn sót lại của dã thú. Vì là mùa đông nên rất nhiều thịt máu còn chưa bị thối rữa, mùi vẫn còn rõ, chính vì thế nên mới thu hút được sự cảnh giác của trạm canh gác."
"Hơn nữa..."
Ngón tay của Phạm Di Châu niết lại đến trắng bệch, tựa như rất khó để mở miệng,
"Còn có chứng cứ chỉ ra rằng, nô thú tìm thức ăn tại biên giới của rừng sương mù e là đến từ các bộ lạc không giống nhau."
Chuyện xấu nhất đã xảy ra rồi. Trầm Khinh Trạch nặng nề nhắm mắt lại, y niết mi tâm.
Kim Đại không hiểu gì mà gãi gãi ót, nắm tay bao lấy nắm đấm, không ngừng chà xát nó tỏ rõ hắn có hơi căng thẳng:
"Thì sao? Có nghĩa là nô thú sắp đến đột kích chúng ta nữa ư? Giống như hồi mùa thu ư?"
"Tình thế e là nghiêm trọng hơn so với lúc đó."
Lạc Tân nâng tách trà nóng, thổi một hơi, nước trà chảy xuống dạ dày rồi mới miễn cưỡng cảm nhận được một chút ấm áp.
Hắn thở dài nói:
"Nô thú tấn công chúng ta hồi mùa thu là một bộ lạc cách chúng ta gần nhất, gọi là bộ lạc Chim Gáy. Nhân thú tại bộ lạc đó nuôi chim ưng lớn, thế nên chúng mới có thể cưỡi chim ưng bay ra khỏi khe núi mà tấn công thành Uyên Lưu của chúng ta từ trên không."
Phạm Di Châu gật gật đầu, gương mặt đổ vỡ của hắn có hơi trắng bệch:
"Nếu chỉ có một bộ lạc đến cướp phá thôi thì sau khi chúng ta liều mạng thương vong với chúng xong, nhiều nhất thì cũng sẽ chỉ tổn thất chút lương thực, cũng có thể có khả năng sẽ đẩy lùi được chúng. Hơn nữa, thú nô rất ít khi cướp tiền vàng. Từ sau khi tổ chức hội chợ triển lãm bán hàng thì thương khố của chúng ta rất dồi dào, mua về lắp đầy lại lương thực từ những thành thị và thị trấn xung quanh là được.”
“Nhưng mà trong rừng sương mù xuất hiện tung tích của rất nhiều nô thú khác bộ lạc với nhau, mà nếu thế thì có chuyện lớn rồi."
Phạm Di Châu dừng lại một chút, nhìn vào mắt Lạc Tân. Trong đáy đôi mắt xanh đen ấy chứa đựng sự ưu sầu sâu thẳm:
"Chuyện này nói rõ rằng, không phải chỉ có một bộ lạc đang thiếu hụt lương thực mà là rất nhiều bộ lạc trong khe nứt đó đều đang đối mặt với nạn đói trên diện rộng. Nếu thật sự là như thế thì..."
Bọn họ còn chưa nói hết, dự đoán phía sau dường như quá mức đáng sợ khiến hai người không dám mở miệng nhắc đến.
Nhan Túy từ ghế đứng dậy, thả chậm cước bộ bước về phía bức tường đang treo tấm bản đồ cực lớn, lòng bàn tay vuốt lên cái thứ biểu hiện cho vùng khe nứt lớn nằm vắt ngang qua trên tấm bản đồ.
Cậu trầm mặc rất lâu rồi trầm giọng nói:
"Các loại dấu hiệu đó cho thấy, cái mà chúng ta phải đối mặt tiếp theo có thể là một đợt nô thú lớn, được hình thành từ rất nhiều bộ lạc khác nhau, chúng liên hợp lại mà tiến về phía nam."
"Hơn nữa, không chỉ là một mình thành Uyên Lưu chúng ta mà nói không chừng, cả vùng đất bắc dọc theo tuyến khe núi đó đều sắp bị nô thú càn quét. Mà thế thì sẽ là một mối tai họa cực lớn."
Phòng nghị sự tĩnh lặng trong nháy mắt. Trong lòng mọi người đều nặng nề, đến cả việc hít thở cũng hơi ngưng trọng.
Một lúc lâu sau, Đằng Trường Thanh tuổi tác lớn nhất mở lời nói:
"Thật ra, đợt thú nô như thế này, tôi đã từng gặp một lần hồi còn rất nhỏ."
Lạc Tân hơi gật nhẹ đầu, mi tâm u ám:
"Lần đó tôi cũng đã trải qua. Năm đó lão thành chủ còn chưa kế vị, tuổi ngài hãy còn trẻ. Tôi cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết mang máng là cả nhà tôi cùng chạy qua thành Minh Châu tránh nạn, đợi cho cuộc chiến kết thúc. Lúc quay lại thì..."
Hắn tựa như đang nhớ lại quá khứ không muốn nhớ lại, lắc đầu, thở hắt ra một hơi:
"Hiện trường lúc đó rất thê thảm. Dưới đất hệt như bị rửa một trận máu tươi, chuyện này khiến tôi nằm mơ thấy ác mộng mấy ngày trời..."
Kim Đại trừng to hai mắt:
"Chúng ta còn có thể chạy qua thành Minh Châu lánh nạn sao? Đúng rồi! Thành trì của thành Minh Châu cao lớn, binh hùng tướng mạnh, chắc chắn không sợ nô thú. Nhưng mà bọn họ có chịu tiếp nhận người tị nạn không?"
Lạc Tân nhìn hắn một cái, đáy mắt hiện ra một nụ cười trào phúng:
"Thành Minh Châu chỉ tiếp nhận quý tộc đến tị nạn thôi, hơn nữa là còn phải cống cho chúng rất nhiều tiền để làm phí bảo vệ. Bọn chúng chẳng thèm để ý đến dân thường đâu."
"Thành Minh Châu là thành trì giàu có nhất đất bắc. Tuy nô thú rất thèm muốn, thế nhưng mâu thuẫn giữa nội bộ trong các bộ lạc nô thú rất nặng, ai cũng không chịu phục ai, bộ lạc lớn ức hiếp bộ lạc nhỏ cũng là chuyện thường tình."
"Chẳng ai chịu tự nguyện tốn sức mình, gặm cái miếng bánh khó ăn là thành Minh Châu này, thay các bộ lạc khác làm không công cả."
"Thế nên mỗi đợt nô thú tràn ra, lúc các thành phố dọc theo tuyến khe nứt lâm vào đại nạn thì các quý tộc đều bỏ chạy đi lánh nạn, thành Minh Châu phất lên nhờ phí tài tai nạn, nơi đó chính là nơi an toàn nhất. Quý tộc tuy không muốn giao tài sản ra nhưng vì tính mạng của mình nên chỉ đành bóp mũi mà dâng lên thôi."
Đề tài càng lúc càng tàn khốc, Kim Đại cứng ngắc mà há há miệng. Từ trước đến nay, hắn chưa từng trải qua làn sóng nô thú với quy mô lớn nào. Một loại cảm giác sợ hãi vô cớ im lặng mà bò lên tim.
Lúc trước, ba huynh đệ hắn là mấy tên côn đồ nhỏ trong thôn ngoại thành, vô tâm vô phế, không biết sống chết, chưa từng tưởng tượng đến khoảnh khắc sung túc như thế này, và cũng chẳng sợ hãi việc bị mất đi như thế.
Vừa nhớ đến cuộc sống hạnh phúc không dễ gì mới có được này chớp mắt sẽ bị nô thú giày xéo, người thân khó khăn lắm mới bảo vệ được lại phải đối mặt với sinh tử ly biệt thì trong lòng Kim Đại không ngừng trầm xuống, sợ đến cả người run rẩy.
"Thật ra thì hiện tại chỉ là suy đoán của mọi người thôi, không nhất định là thật sự sẽ khơi ra làn sóng nô thú. Có lẽ chỉ là mấy tên thèm ăn đang lạc đường trong rừng sương thôi mà nhỉ?"
Trong phòng nghị sự, mọi người im lặng không lên tiếng. Kim Đại suy sụp cúi đầu, tâm tình rơi xuống tận đáy.
Trầm Khinh Trạch từ trong trầm tư, nhấc mắt:
"Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, từ lúc phát hiện ra được tung tích của nô thú cho đến khi làn sóng nô thú bùng phát thành quy mô lớn, phát động tấn công vào thành phố của con người, khoảng thời gian đó cách nhau bao lâu?"
Phạm Di Châu lật giở mấy quyển sách ghi chú cổ liên quan đến làn sóng thú nô ra xem, nói:
"Ngắn thì hai mươi ngày, dài thì hơn một tháng, thời gian ảnh hưởng nhiều bởi mùa đông năm đó có khắc nghiệt hay không."
Đầu mày Trầm Khinh Trạch hơi thả lỏng, cũng may là còn chút thời gian để chuẩn bị.
Trong lúc mọi người đang thương luận đối sách thì ngoài cửa đột ngột truyền đến một trận ồn ào.
Đầu mày Nhan Túy nhíu chặt:
"Chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Tiêu Mông không nói tiếng nào, mở cửa phòng nghị sự ra, mấy bóng người với y phục lộng lẫy lập tức xông vào trong phòng. Bọn họ là mấy đại quý tộc còn sót lại trong thành.
Từ sau khi Nhan Ân và Bá Cách rớt đài, bọn họ thuận theo chiều gió, đồng loạt vạch rõ giới hạn, dưới sự hợp tác chỉnh đốn của Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy, họ ngoan ngoãn hệt như dê như cừu. Việc chỉ phải nộp đống thuế đang nợ lên thôi cũng khiến cho tiền tài tích lũy mấy thế hệ của họ rút lại còn non nửa.
"Thành chủ đại nhân! Chủ tế đại nhân!"
Quý tộc dẫn đầu có mái tóc màu đen và đôi mắt màu trà, hắn vội vã hành lễ với hai người, không đợi được mà hỏi:
"Nghe nói mùa đông năm nay có thể sẽ có làn sóng nô thú, đây là sự thật ư?"
Nhan Túy không vui mà trừng mắt với Phạm Di Châu một cái. Sắc mặt người nọ thay đổi, lập tức ý thức được rằng trong phòng sự vụ có người không giữ kín được miệng, để lọt tin tức ra ngoài.
Vẻ mặt của hắn ngưng trọng, hành lễ cáo lui, vội vàng rời khỏi phòng nghị sự.
Nhan Túy quay trở lại ghế chủ tọa, ngồi xuống. Đôi chân thon dài vắt lên nhau, ung dung nghịch sợi roi ngựa trong tay:
"Chỉ là có người bắt gặp tung tích giống với nô thú mà thôi, cũng chưa có xác định, tử tước Mã Lâm không cần phải sợ như thế."
Mã Lâm nghe nói đến hai chữ nô thú này thì sắc mặt bắt đầu vặn vẹo:
"Cũng đã phát hiện ra được vết tích của nô thú rồi, lẽ nào ngài còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc sao?"
Mấy đại quý tộc nghị luận ồn ào, Mã Lâm thấu tình đạt lý nói:
"Làn sóng nô thú lần này nếu chỉ dựa vào một mình thành Uyên Lưu chúng ta thì không thể chống cự lỊ được. Thành chủ đại nhân, xin hãy nghĩ cho sự an toàn của ngài và chủ tế các hạ, xin hãy lập tức chuẩn bị đi đến thành Minh Châu lánh nạn đi!"
Không đợi Nhan Túy đáp lời, Đằng Trường Thanh đã đi trước một bước, cười lạnh một tiếng:
"Vì sự an toàn của thành chủ và chủ tế đại nhân cái gì, rõ ràng là mấy người tham sống sợ chết, mưu toan mượn danh nghĩa vì thành chủ đại nhân mà bỏ thành chạy trốn!"
Mấy quý tộc bị bóc trần tâm tư tại trận, sắc mặt tựa như bị quét lên một lớp bùn lầy, cứng ngắc, trắng bệch.
Mã Lâm liếm liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi nói:
"Thành chủ đại nhân, cũng không phải là chúng tôi sợ chết, hơn nữa, lần trước nô thú đột kích, chúng tôi cũng đâu có chọn lựa rời đi mà đã ở lại để giữ vững thành trì. Nhưng làn sóng nô thú lần này không giống với lần trước, thế tới ào ạt, thành Uyên Lưu của chúng ta thành nhỏ người ít, vốn không đủ mạnh để phản kháng lại. Vì để bảo tồn ngọn lửa cho tương lai, xin chư vị đại nhân đừng kích động."
Đằng Trường Thanh xì một tiếng:
"Lần trước là do nô thú đột nhiên đánh tới, các người không thể chạy được mà thôi, nếu không thì các người chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa."
Mã Lâm trầm mặt xuống:
"Đằng chủ quản, chú ý lời lẽ của ngài đấy!"
"Đủ rồi!"
Trong phòng nghị sự đột nhiên vang lên một tiếng khiển trách trầm thấp.
Mọi người nhìn về phía Trầm Khinh Trạch, y mất sạch kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt từng người, ngón tay ấn mạnh lên mặt bàn:
"Thân là quý tộc và quan viên, là thượng tần thống trị của thành Uyên Lưu, đại nạn trước mắt mà lại ở đây nội chiến ồn ào, ra cái thể thống gì!"
Từ lúc chủ tế đại nhân nhậm chức đến nay, trước mặt mọi người tuyệt đối rất ít khi có khoảnh khắc hầm hầm giận dữ như thế. Sắc mặt Đằng Trường Thanh hơi run sợ, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Trầm Khinh Trạch lẳng lặng nhìn thẳng vào Mã Lâm:
"Chư vị quyết định đi nhờ vả thành Minh Châu phải không?"
Bị ánh mắt sắc bén của đối phương nhìn chằm chằm, Mã Lâm chỉ cảm thấy như bị một kiếm đâm xuyên thủng tim, một cỗ hàn khí thoát ra từ lỗ hỗng đó. Hắn ấp úng trốn tránh khỏi ánh nhìn của đối phương:
"Chúng tôi... cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi."
Ánh mắt của Nhan Túy có thêm được sự hứng thú mà chuyển đến lên người bọn họ, nhẹ nhàng nói:
"Các người chuẩn bị cứ như thế mà đi sao?"
Mã Lâm vội vàng cúi người hành lễ:
"Tuy chúng tôi không giúp sức được nhiều, nhưng vẫn nguyện ý dốc hết lòng cho thành Uyên Lưu. Chúng tôi nguyện ý mỗi người quyên góp một nghìn đồng vàng và một nghìn cân lương thực để giúp phủ thành chủ vượt qua kiếp nạn."
Lạc Tân bĩu môi, lấy ngón út ngoái lỗ tai, lành lạnh nói:
"Mã Lâm các hạ thật hào phóng quá, e rằng những thứ này không thể mang theo người được đúng không."
Sắc mặt mọi người lộ vẻ khinh thường, Nhan Túy ngược lại bật cười:
"Nếu đã thế mà bổn thành chủ còn khăng khăng không cho phép nữa thì há chẳng phải là không hợp với đạo làm người sao?"
Các quý tộc như được đại xá:
"Đa tạ thành chủ đại nhân lượng thứ!"
Nói rồi, mấy người bọn họ tựa như sợ rằng đối phương sẽ đổi ý mà vội vàng nhanh chóng rời khỏi phòng nghị sự.
Nhìn theo bóng dáng thảm hại bỏ chạy của họ, Trầm Khinh Trạch chậm rì rì mà lại ngồi xuống, đảo mắt thu hồi lại biểu tình gắt gỏng lúc nãy, nhướng nhướng mày với Kim Đại:
"Đừng có đứng đó lười biếng, còn không mau đi thu vật tư của họ về....dù sao thì, mấy gã phản đồ bỏ thành tháo chạy ấy cũng không chắc là sẽ quay về đâu."
Kim Đại:
"...vâng ạ!"
Thật không hổ danh là chủ tế đại nhân!
Nhan Túy nhấc mắt nhìn y, nghiêm túc hỏi:
"Lần này có thể thủ được không?"
Trầm Khinh Trạch chỉ lên tấm bản đồ cực lớn trên tường, ngón tay di chuyển đến các ký hiệu bên trên:
"Nơi này có ruộng lúa mạch rất lớn. Mùa xuân năm sau đợi chúng ta thu hoạch."
"Chỗ này là khu công xưởng mà chúng ta thiên tân vạn khổ mà dựng nên, hơn nửa thanh niên trai tráng trong thành đang làm việc ở đây."
"Nơi này là nơi cư trú của thiên gia vạn hộ của bách tính. Bọn họ khó khăn lắm mới có được cuộc sống tốt hơn một chút, sao có thể dừng lại tại đây được?"
Y thẳng người lên, trầm giọng nói:
"Chúng ta không những phải thủ được thành trì của mình mà còn phải bảo vệ thành quả lao động vất cả của chúng ta nữa!"
Tiêu Mông đột nhiên bước lên trước một bước, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi giày quân đội giẫm xuống nền đất tạo nên những âm thanh trĩu nặng:
"Trên dưới vệ đội chúng tôi tuyệt đối sẽ không có một người bỏ thành chạy trốn nào, chúng tôi thề sống chết bảo vệ thành Uyên Lưu! Chiến đấu cho đến chết!"
Trong phòng nghị sự, toàn bộ những quan viên đều quỳ một chân xuống, tay phải phủ lên ngực, cao giọng lập lời thề:
"Chúng tôi thề sống chết bảo vệ thành Uyên Lưu! Chiến đấu cho đến chết!"
Xây Dựng Vương Tọa
Thế nhưng chẳng có ai cảm nhận được sự ấm áp của nó nữa.
Kiến trúc trên mặt tường có lò sưởi trong phòng được xây bằng đá trắng xám, ngọn lửa cháy sáng màu đỏ vàng phát ra vài âm thanh nổ tung đôm đốp nho nhỏ, ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối khiến những khuôn mặt trong phòng trở nên u ám.
Mi mắt Trầm Khinh Trạch hơi rũ xuống, ngón trỏ gấp lại gõ nhẹ lên cái bàn dài bằng gỗ đỏ:
"Phát hiện ra nhiều dấu vết không?"
Phạm Di Châu cau chặt mày, hay tay đan chặt vào nhau, đặt dưới bụng:
"Rất nhiều, tuyệt đối không chỉ có một nơi thôi. Từ sâu trong rừng sương mù ra đến biên giới đều có."
"Nơi gần những dấu vết đó đều có thể tìm thấy được máu và thịt còn sót lại của dã thú. Vì là mùa đông nên rất nhiều thịt máu còn chưa bị thối rữa, mùi vẫn còn rõ, chính vì thế nên mới thu hút được sự cảnh giác của trạm canh gác."
"Hơn nữa..."
Ngón tay của Phạm Di Châu niết lại đến trắng bệch, tựa như rất khó để mở miệng,
"Còn có chứng cứ chỉ ra rằng, nô thú tìm thức ăn tại biên giới của rừng sương mù e là đến từ các bộ lạc không giống nhau."
Chuyện xấu nhất đã xảy ra rồi. Trầm Khinh Trạch nặng nề nhắm mắt lại, y niết mi tâm.
Kim Đại không hiểu gì mà gãi gãi ót, nắm tay bao lấy nắm đấm, không ngừng chà xát nó tỏ rõ hắn có hơi căng thẳng:
"Thì sao? Có nghĩa là nô thú sắp đến đột kích chúng ta nữa ư? Giống như hồi mùa thu ư?"
"Tình thế e là nghiêm trọng hơn so với lúc đó."
Lạc Tân nâng tách trà nóng, thổi một hơi, nước trà chảy xuống dạ dày rồi mới miễn cưỡng cảm nhận được một chút ấm áp.
Hắn thở dài nói:
"Nô thú tấn công chúng ta hồi mùa thu là một bộ lạc cách chúng ta gần nhất, gọi là bộ lạc Chim Gáy. Nhân thú tại bộ lạc đó nuôi chim ưng lớn, thế nên chúng mới có thể cưỡi chim ưng bay ra khỏi khe núi mà tấn công thành Uyên Lưu của chúng ta từ trên không."
Phạm Di Châu gật gật đầu, gương mặt đổ vỡ của hắn có hơi trắng bệch:
"Nếu chỉ có một bộ lạc đến cướp phá thôi thì sau khi chúng ta liều mạng thương vong với chúng xong, nhiều nhất thì cũng sẽ chỉ tổn thất chút lương thực, cũng có thể có khả năng sẽ đẩy lùi được chúng. Hơn nữa, thú nô rất ít khi cướp tiền vàng. Từ sau khi tổ chức hội chợ triển lãm bán hàng thì thương khố của chúng ta rất dồi dào, mua về lắp đầy lại lương thực từ những thành thị và thị trấn xung quanh là được.”
“Nhưng mà trong rừng sương mù xuất hiện tung tích của rất nhiều nô thú khác bộ lạc với nhau, mà nếu thế thì có chuyện lớn rồi."
Phạm Di Châu dừng lại một chút, nhìn vào mắt Lạc Tân. Trong đáy đôi mắt xanh đen ấy chứa đựng sự ưu sầu sâu thẳm:
"Chuyện này nói rõ rằng, không phải chỉ có một bộ lạc đang thiếu hụt lương thực mà là rất nhiều bộ lạc trong khe nứt đó đều đang đối mặt với nạn đói trên diện rộng. Nếu thật sự là như thế thì..."
Bọn họ còn chưa nói hết, dự đoán phía sau dường như quá mức đáng sợ khiến hai người không dám mở miệng nhắc đến.
Nhan Túy từ ghế đứng dậy, thả chậm cước bộ bước về phía bức tường đang treo tấm bản đồ cực lớn, lòng bàn tay vuốt lên cái thứ biểu hiện cho vùng khe nứt lớn nằm vắt ngang qua trên tấm bản đồ.
Cậu trầm mặc rất lâu rồi trầm giọng nói:
"Các loại dấu hiệu đó cho thấy, cái mà chúng ta phải đối mặt tiếp theo có thể là một đợt nô thú lớn, được hình thành từ rất nhiều bộ lạc khác nhau, chúng liên hợp lại mà tiến về phía nam."
"Hơn nữa, không chỉ là một mình thành Uyên Lưu chúng ta mà nói không chừng, cả vùng đất bắc dọc theo tuyến khe núi đó đều sắp bị nô thú càn quét. Mà thế thì sẽ là một mối tai họa cực lớn."
Phòng nghị sự tĩnh lặng trong nháy mắt. Trong lòng mọi người đều nặng nề, đến cả việc hít thở cũng hơi ngưng trọng.
Một lúc lâu sau, Đằng Trường Thanh tuổi tác lớn nhất mở lời nói:
"Thật ra, đợt thú nô như thế này, tôi đã từng gặp một lần hồi còn rất nhỏ."
Lạc Tân hơi gật nhẹ đầu, mi tâm u ám:
"Lần đó tôi cũng đã trải qua. Năm đó lão thành chủ còn chưa kế vị, tuổi ngài hãy còn trẻ. Tôi cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết mang máng là cả nhà tôi cùng chạy qua thành Minh Châu tránh nạn, đợi cho cuộc chiến kết thúc. Lúc quay lại thì..."
Hắn tựa như đang nhớ lại quá khứ không muốn nhớ lại, lắc đầu, thở hắt ra một hơi:
"Hiện trường lúc đó rất thê thảm. Dưới đất hệt như bị rửa một trận máu tươi, chuyện này khiến tôi nằm mơ thấy ác mộng mấy ngày trời..."
Kim Đại trừng to hai mắt:
"Chúng ta còn có thể chạy qua thành Minh Châu lánh nạn sao? Đúng rồi! Thành trì của thành Minh Châu cao lớn, binh hùng tướng mạnh, chắc chắn không sợ nô thú. Nhưng mà bọn họ có chịu tiếp nhận người tị nạn không?"
Lạc Tân nhìn hắn một cái, đáy mắt hiện ra một nụ cười trào phúng:
"Thành Minh Châu chỉ tiếp nhận quý tộc đến tị nạn thôi, hơn nữa là còn phải cống cho chúng rất nhiều tiền để làm phí bảo vệ. Bọn chúng chẳng thèm để ý đến dân thường đâu."
"Thành Minh Châu là thành trì giàu có nhất đất bắc. Tuy nô thú rất thèm muốn, thế nhưng mâu thuẫn giữa nội bộ trong các bộ lạc nô thú rất nặng, ai cũng không chịu phục ai, bộ lạc lớn ức hiếp bộ lạc nhỏ cũng là chuyện thường tình."
"Chẳng ai chịu tự nguyện tốn sức mình, gặm cái miếng bánh khó ăn là thành Minh Châu này, thay các bộ lạc khác làm không công cả."
"Thế nên mỗi đợt nô thú tràn ra, lúc các thành phố dọc theo tuyến khe nứt lâm vào đại nạn thì các quý tộc đều bỏ chạy đi lánh nạn, thành Minh Châu phất lên nhờ phí tài tai nạn, nơi đó chính là nơi an toàn nhất. Quý tộc tuy không muốn giao tài sản ra nhưng vì tính mạng của mình nên chỉ đành bóp mũi mà dâng lên thôi."
Đề tài càng lúc càng tàn khốc, Kim Đại cứng ngắc mà há há miệng. Từ trước đến nay, hắn chưa từng trải qua làn sóng nô thú với quy mô lớn nào. Một loại cảm giác sợ hãi vô cớ im lặng mà bò lên tim.
Lúc trước, ba huynh đệ hắn là mấy tên côn đồ nhỏ trong thôn ngoại thành, vô tâm vô phế, không biết sống chết, chưa từng tưởng tượng đến khoảnh khắc sung túc như thế này, và cũng chẳng sợ hãi việc bị mất đi như thế.
Vừa nhớ đến cuộc sống hạnh phúc không dễ gì mới có được này chớp mắt sẽ bị nô thú giày xéo, người thân khó khăn lắm mới bảo vệ được lại phải đối mặt với sinh tử ly biệt thì trong lòng Kim Đại không ngừng trầm xuống, sợ đến cả người run rẩy.
"Thật ra thì hiện tại chỉ là suy đoán của mọi người thôi, không nhất định là thật sự sẽ khơi ra làn sóng nô thú. Có lẽ chỉ là mấy tên thèm ăn đang lạc đường trong rừng sương thôi mà nhỉ?"
Trong phòng nghị sự, mọi người im lặng không lên tiếng. Kim Đại suy sụp cúi đầu, tâm tình rơi xuống tận đáy.
Trầm Khinh Trạch từ trong trầm tư, nhấc mắt:
"Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, từ lúc phát hiện ra được tung tích của nô thú cho đến khi làn sóng nô thú bùng phát thành quy mô lớn, phát động tấn công vào thành phố của con người, khoảng thời gian đó cách nhau bao lâu?"
Phạm Di Châu lật giở mấy quyển sách ghi chú cổ liên quan đến làn sóng thú nô ra xem, nói:
"Ngắn thì hai mươi ngày, dài thì hơn một tháng, thời gian ảnh hưởng nhiều bởi mùa đông năm đó có khắc nghiệt hay không."
Đầu mày Trầm Khinh Trạch hơi thả lỏng, cũng may là còn chút thời gian để chuẩn bị.
Trong lúc mọi người đang thương luận đối sách thì ngoài cửa đột ngột truyền đến một trận ồn ào.
Đầu mày Nhan Túy nhíu chặt:
"Chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Tiêu Mông không nói tiếng nào, mở cửa phòng nghị sự ra, mấy bóng người với y phục lộng lẫy lập tức xông vào trong phòng. Bọn họ là mấy đại quý tộc còn sót lại trong thành.
Từ sau khi Nhan Ân và Bá Cách rớt đài, bọn họ thuận theo chiều gió, đồng loạt vạch rõ giới hạn, dưới sự hợp tác chỉnh đốn của Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy, họ ngoan ngoãn hệt như dê như cừu. Việc chỉ phải nộp đống thuế đang nợ lên thôi cũng khiến cho tiền tài tích lũy mấy thế hệ của họ rút lại còn non nửa.
"Thành chủ đại nhân! Chủ tế đại nhân!"
Quý tộc dẫn đầu có mái tóc màu đen và đôi mắt màu trà, hắn vội vã hành lễ với hai người, không đợi được mà hỏi:
"Nghe nói mùa đông năm nay có thể sẽ có làn sóng nô thú, đây là sự thật ư?"
Nhan Túy không vui mà trừng mắt với Phạm Di Châu một cái. Sắc mặt người nọ thay đổi, lập tức ý thức được rằng trong phòng sự vụ có người không giữ kín được miệng, để lọt tin tức ra ngoài.
Vẻ mặt của hắn ngưng trọng, hành lễ cáo lui, vội vàng rời khỏi phòng nghị sự.
Nhan Túy quay trở lại ghế chủ tọa, ngồi xuống. Đôi chân thon dài vắt lên nhau, ung dung nghịch sợi roi ngựa trong tay:
"Chỉ là có người bắt gặp tung tích giống với nô thú mà thôi, cũng chưa có xác định, tử tước Mã Lâm không cần phải sợ như thế."
Mã Lâm nghe nói đến hai chữ nô thú này thì sắc mặt bắt đầu vặn vẹo:
"Cũng đã phát hiện ra được vết tích của nô thú rồi, lẽ nào ngài còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc sao?"
Mấy đại quý tộc nghị luận ồn ào, Mã Lâm thấu tình đạt lý nói:
"Làn sóng nô thú lần này nếu chỉ dựa vào một mình thành Uyên Lưu chúng ta thì không thể chống cự lỊ được. Thành chủ đại nhân, xin hãy nghĩ cho sự an toàn của ngài và chủ tế các hạ, xin hãy lập tức chuẩn bị đi đến thành Minh Châu lánh nạn đi!"
Không đợi Nhan Túy đáp lời, Đằng Trường Thanh đã đi trước một bước, cười lạnh một tiếng:
"Vì sự an toàn của thành chủ và chủ tế đại nhân cái gì, rõ ràng là mấy người tham sống sợ chết, mưu toan mượn danh nghĩa vì thành chủ đại nhân mà bỏ thành chạy trốn!"
Mấy quý tộc bị bóc trần tâm tư tại trận, sắc mặt tựa như bị quét lên một lớp bùn lầy, cứng ngắc, trắng bệch.
Mã Lâm liếm liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi nói:
"Thành chủ đại nhân, cũng không phải là chúng tôi sợ chết, hơn nữa, lần trước nô thú đột kích, chúng tôi cũng đâu có chọn lựa rời đi mà đã ở lại để giữ vững thành trì. Nhưng làn sóng nô thú lần này không giống với lần trước, thế tới ào ạt, thành Uyên Lưu của chúng ta thành nhỏ người ít, vốn không đủ mạnh để phản kháng lại. Vì để bảo tồn ngọn lửa cho tương lai, xin chư vị đại nhân đừng kích động."
Đằng Trường Thanh xì một tiếng:
"Lần trước là do nô thú đột nhiên đánh tới, các người không thể chạy được mà thôi, nếu không thì các người chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa."
Mã Lâm trầm mặt xuống:
"Đằng chủ quản, chú ý lời lẽ của ngài đấy!"
"Đủ rồi!"
Trong phòng nghị sự đột nhiên vang lên một tiếng khiển trách trầm thấp.
Mọi người nhìn về phía Trầm Khinh Trạch, y mất sạch kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt từng người, ngón tay ấn mạnh lên mặt bàn:
"Thân là quý tộc và quan viên, là thượng tần thống trị của thành Uyên Lưu, đại nạn trước mắt mà lại ở đây nội chiến ồn ào, ra cái thể thống gì!"
Từ lúc chủ tế đại nhân nhậm chức đến nay, trước mặt mọi người tuyệt đối rất ít khi có khoảnh khắc hầm hầm giận dữ như thế. Sắc mặt Đằng Trường Thanh hơi run sợ, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Trầm Khinh Trạch lẳng lặng nhìn thẳng vào Mã Lâm:
"Chư vị quyết định đi nhờ vả thành Minh Châu phải không?"
Bị ánh mắt sắc bén của đối phương nhìn chằm chằm, Mã Lâm chỉ cảm thấy như bị một kiếm đâm xuyên thủng tim, một cỗ hàn khí thoát ra từ lỗ hỗng đó. Hắn ấp úng trốn tránh khỏi ánh nhìn của đối phương:
"Chúng tôi... cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi."
Ánh mắt của Nhan Túy có thêm được sự hứng thú mà chuyển đến lên người bọn họ, nhẹ nhàng nói:
"Các người chuẩn bị cứ như thế mà đi sao?"
Mã Lâm vội vàng cúi người hành lễ:
"Tuy chúng tôi không giúp sức được nhiều, nhưng vẫn nguyện ý dốc hết lòng cho thành Uyên Lưu. Chúng tôi nguyện ý mỗi người quyên góp một nghìn đồng vàng và một nghìn cân lương thực để giúp phủ thành chủ vượt qua kiếp nạn."
Lạc Tân bĩu môi, lấy ngón út ngoái lỗ tai, lành lạnh nói:
"Mã Lâm các hạ thật hào phóng quá, e rằng những thứ này không thể mang theo người được đúng không."
Sắc mặt mọi người lộ vẻ khinh thường, Nhan Túy ngược lại bật cười:
"Nếu đã thế mà bổn thành chủ còn khăng khăng không cho phép nữa thì há chẳng phải là không hợp với đạo làm người sao?"
Các quý tộc như được đại xá:
"Đa tạ thành chủ đại nhân lượng thứ!"
Nói rồi, mấy người bọn họ tựa như sợ rằng đối phương sẽ đổi ý mà vội vàng nhanh chóng rời khỏi phòng nghị sự.
Nhìn theo bóng dáng thảm hại bỏ chạy của họ, Trầm Khinh Trạch chậm rì rì mà lại ngồi xuống, đảo mắt thu hồi lại biểu tình gắt gỏng lúc nãy, nhướng nhướng mày với Kim Đại:
"Đừng có đứng đó lười biếng, còn không mau đi thu vật tư của họ về....dù sao thì, mấy gã phản đồ bỏ thành tháo chạy ấy cũng không chắc là sẽ quay về đâu."
Kim Đại:
"...vâng ạ!"
Thật không hổ danh là chủ tế đại nhân!
Nhan Túy nhấc mắt nhìn y, nghiêm túc hỏi:
"Lần này có thể thủ được không?"
Trầm Khinh Trạch chỉ lên tấm bản đồ cực lớn trên tường, ngón tay di chuyển đến các ký hiệu bên trên:
"Nơi này có ruộng lúa mạch rất lớn. Mùa xuân năm sau đợi chúng ta thu hoạch."
"Chỗ này là khu công xưởng mà chúng ta thiên tân vạn khổ mà dựng nên, hơn nửa thanh niên trai tráng trong thành đang làm việc ở đây."
"Nơi này là nơi cư trú của thiên gia vạn hộ của bách tính. Bọn họ khó khăn lắm mới có được cuộc sống tốt hơn một chút, sao có thể dừng lại tại đây được?"
Y thẳng người lên, trầm giọng nói:
"Chúng ta không những phải thủ được thành trì của mình mà còn phải bảo vệ thành quả lao động vất cả của chúng ta nữa!"
Tiêu Mông đột nhiên bước lên trước một bước, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi giày quân đội giẫm xuống nền đất tạo nên những âm thanh trĩu nặng:
"Trên dưới vệ đội chúng tôi tuyệt đối sẽ không có một người bỏ thành chạy trốn nào, chúng tôi thề sống chết bảo vệ thành Uyên Lưu! Chiến đấu cho đến chết!"
Trong phòng nghị sự, toàn bộ những quan viên đều quỳ một chân xuống, tay phải phủ lên ngực, cao giọng lập lời thề:
"Chúng tôi thề sống chết bảo vệ thành Uyên Lưu! Chiến đấu cho đến chết!"
Xây Dựng Vương Tọa
Đánh giá:
Truyện Xây Dựng Vương Tọa
Story
Chương 60
10.0/10 từ 50 lượt.