Xa Gần Cao Thấp
Chương 127: C127: Cứ tỏ vẻ thôi
Cứ tỏ vẻ thôi
......
Sau khi kết thúc kỳ thi từ cấp 1 lên cấp 2, Viên Liễu giúp mẹ làm việc trong cửa hàng, Gloria nhà bên cạnh cũng bắt đầu cầm kéo. Viên Huệ Phương kiện Lưu Mậu Tùng ba lần và cuối cùng đã ly hôn, lấy số tiền tiết kiệm từ công việc kinh doanh tiệm cơm nhỏ bắt đầu sửa sang một trong số những căn nhà.
Căn nhà cách ngôi trường Trung học Thực nghiệm mà Viên Liễu sắp vào học khá gần, Viên Huệ Phương nói với Mao Tín Hà rằng chị không mong gì nhiều, chỉ hy vọng Tiểu Liễu học giỏi một chút, sau này có công ăn việc làm ổn định đủ để nuôi sống bản thân con bé là được. Mao Tín Hà cười, chị Huệ Phương, chị không sợ sau này Tiểu Liễu học đại học ở nơi khác sao?
Viên Huệ Phương nín thở một lát: "Vậy... vậy cứ tuỳ ý con bé."
Tiểu Liễu đứng đầu toàn trường trong thứ hạng kỳ thi lên cấp 2, Túc Hải phát huy cũng không tệ, xếp thứ 302 trong tổng số 306 học sinh, về nhà lại bị Mao Tín Hà mắng, cấp 1 con đã học được gì? Túc Hải nói gội nè, nhuộm nè, ủ nè, uốn nè, con cũng bắt đầu học cắt tóc rồi mà? Hơn nữa trường trung học được phân theo khu vực, Tiểu Liễu đứng đầu vẫn học chung trường với con còn gì? Chẳng khác biệt.
Có một điều không tốt, có thể sẽ phải chia tay với Viên Liễu: "Tiểu Liễu, sau này cậu đi học đại học, mình sẽ mở một cửa hàng trước cổng trường của cậu nhé." Túc Hải khá hài lòng với việc này, hà hơi vào bảng tên "Gloria, Trợ lý Giám đốc" trước cửa hàng, rồi lau đi.
Cậu nghĩ xem, học hành vất vả biết bao, Hoại Phong Niên học đúp một năm được vào Đại học Bắc Kinh, mà vẫn nói phải học thêm 9-10 năm nữa, đến khi ra trường đã là 27 tuổi phải không? Chả lẽ phải học đến ngốc sao? Túc Hải nghĩ tới Hoài Phong Niên một năm không được mấy lần lộ mặt, lắc đầu: "Tiểu Liễu, cậu cũng muốn học tiến sĩ đấy à?"
Viên Liễu nào đâu có kế hoạch chi tiết đến vậy, cô bé ngẩng đầu lên suy nghĩ: "Chị Du Nhậm học ở đâu, mình sẽ học ở đó."
Viên Huệ Phương đang xào nấu bên cạnh nói: "Này!", "Nếu Tiểu Du ra nước ngoài thì sao? Con định bỏ mẹ ở lại à?"
"Không đâu! Con sẽ đưa mẹ đi cùng!" Viên Liễu nhanh chóng giúp Viên Huệ Phương bưng đĩa thức ăn lên: "Đợi đến khi con kiếm được tiền, mẹ đừng mở tiệm ăn nữa, mẹ chỉ cần hưởng thụ là được."
Viên Huệ Phương mát lòng mát dạ trước lời nói của con gái, xào nấu càng hăng say hơn. Mao Tín Hà đang bế đứa con trai ba tuổi Thiệu Quân Hàm cũng hỏi Túc Hải: "Tiểu Hải, sau này con có muốn bỏ lại mẹ không?"
Túc Hải nhướng mày: "Không cho đi cùng! Mẹ có chồng cơ mà?" Mao Tín Hà mắng con gái: "Không có lương tâm." Lúc đó khách trong tiệm đã gội đầu xong và đang đợi cắt tóc. Mao Tín Hà đưa con trai cho Túc Hải bế: "Trông em trai đi."
Cậu bé ba tuổi bắt đầu nghịch ngợm, lúc thì túm tóc chị gái, lúc thì đi dép xăng-đan đạp lên eo chị gái cao 1m7, Túc Hải trợn tròn mắt: "Ngoan ngoãn cho chị xem nào."
Thiệu Quân Hàm đạp mạnh hơn, lại còn đá Túc Hải, Túc Hải nghiến răng: "Oắt con, đá nữa là chị không hiền đâu đấy." Bàn tay mới giơ ra của cô còn chưa kịp đáp xuống, em trai đã khóc vì sợ. Viên Liễu rất có kinh nghiệm về chuyện này, bế đứa trẻ: "Để mình."
Thấy Túc Hải phủi vết chân bẩn dính trên quần áo, Viên Liễu nhìn Thiệu Quân Hàm: "Hàm Hàm, quần áo của chị bị đạp bẩn sẽ phải giặt rất vất vả. Nếu em làm chị ấy bị thương, chị cũng sẽ không thèm chơi với em nữa."
Nói cũng lạ, đứa con này của Mao Tín Hà không thân thiện với chị ruột lắm, nhưng lại thích Viên Liễu. Vì vóc dáng cao lớn của chị ruột quá mang cảm giác áp bức, trong khi Viên Liễu thì thấp hơn một chút, lúc nào cũng tươi cười và có đôi mắt to như trong phim hoạt hình.
"Thằng bé phiền chết mất." Túc Hải nói, mình đã dặn mẹ đừng mang nó đến cửa tiệm, nhưng mẹ mình nói nó không còn thân thiết với mẹ nữa khi đã được bà nội chăm quá lâu. Có một buổi tối nọ khi hai mẹ con về nhà, cậu bé hơn hai tuổi đứng trước cửa hét lên với mẹ: "Mao Tín Hà, sao giờ này mẹ mới về?"
Mao Tín Hà biết ngay sắp nguy rồi, bà mẹ chồng đang dạy đứa trẻ vặn vẹo theo hướng xa lánh hai mẹ con.
Tiểu Liễu, trước đây cậu ở dưới quê, cậu em trai đó cũng rất thích bắt nạt cậu đúng không? Cậu không phiền à? Túc Hải hỏi.
Đầu cằm nhọn bắt đầu nhô ra trên khuôn mặt tròn của Viên Liễu, đôi lông mày không dày cũng không nhạt nhăn lại, đôi mắt to chớp chớp vẻ vô tội: "Phiền chứ." Phiền thì cứ đánh lại, làm nó khóc thì tìm chỗ trốn đi, thế nên, họ đã gửi mình lại cho mẹ mình đây này.
Nghe được, Viên Huệ Phương cười: "Học ở đâu mà ranh ma thế?"
Du Nhậm, Du Nhậm, ngày nào cũng Du Nhậm. Nếu Tiểu Du không phải con gái, mẹ nghi là con quyết không gả cho ai chỉ trừ Du Nhậm. Viên Huệ Phương xào rau xong, ngồi ở cửa cửa hàng, cười nhìn con gái: "Học Tiểu Du thi vào Phúc Đán." Vừa nói vừa xoa bóp eo.
Thiệu Quân Hàm nói lại theo Viên Huệ Phương: "Thi vào phu đa." Cái tên có chút phong cách Quỳnh Dao này của Thiệu Quân Hàm là do mẹ chồng Mao Tín Hà đặt, Mao Tín Hà cũng nghĩ không tồi, mặc dù cô có hỏi Túc Hải muốn đặt tên em trai là gì? Túc Hải nói Thiệu Một Kéo. Sau đó hỏi đùa Du Nhậm, cháu học giỏi, cháu nghĩ nên đặt là gì? Du Nhậm nói Thiệu Siêu Gia, Mao Tín Hà ngẫm nghĩ: "Ít cãi nhau?*" Đứa trẻ này, đúng là thông minh.
*Thiệu Siêu Gia () phiên âm là "shàochāojiā", đọc giống "shǎo chǎojià" () - ít cãi nhau.
Con phố này ở làng thành giống như điểm phân chia giữa hai thế giới mới và cũ, ban đầu đối diện nhà Viên Huệ Phương là nhà của Mao Tín Hà, giờ đây những tòa nhà cao tầng nhỏ lần lượt được xây nên, đổi thành một cái tên nghe thật sang trọng: Ngự Ảnh Viên. Nghe nói nhà bán rất chạy, con đường này sẽ cho phép xe lưu thông sau khi phủ xanh, bây giờ trước cửa chỉ lác đác vài người đi bộ qua lại, còn có mấy đứa trẻ chừng mười tuổi đạp xe rượt đuổi nhau trên đường.
Có vài cậu bé đạp xe đi ngang qua đột nhiên hai chân phanh lại trước cửa nhà Viên Huệ Phương, hét lên gọi Túc Hải: "Túc Béo Mập, Túc Khổng Lồ!" Đứa trẻ cầm đầu là con trai của Vương Hiếu Lễ - một chủ hộ bị cưỡng chế di dời nhà trong làng thành, cậu bé học cùng trường cùng khoá với Túc Hải và Viên Liễu, trông còm nhom như con khỉ, hay đầu têu đi trêu chọc người khác.
Túc Hải cao lớn như một cây sào giữa đám con gái trên trường tiểu học, lượng thức ăn vô cùng ấn tượng, nhiều lần đeo khăn quàng đỏ đi trên trường bị người ta ngoái lại nhìn không chỉ một lần - sao trẻ con bây giờ lớn nhanh thế nhỉ?
Túc Hải đặt quả dưa trong tay xuống, đuổi theo cậu bé đó: "Thử nói lại xem!"
"Túc Bép Mập!" Trước đây Túc Hải ghét nhất con chó vàng già nhà Vương Hiếu Lễ, sau này con chó đó bị trộm, bây giờ đứa con trai này mới là nhân tố đáng ghét nhất.
Túc Hải co cẳng đuổi theo mấy chiếc xe đạp, đứa trẻ phía trước vừa đạp càng lúc càng nhanh, vừa reo hò: "Túc Béo Mập sắp đánh người này, cứu với, hahaha." Bụng Túc Hải nảy lên nảy xuống vì chạy nhanh, đuổi được một đoạn nhưng cuối cùng vẫn bị hít khói, giận dữ chống hông đứng thở hổn hển giữa đường: "Chúng mày chờ đấy!"
Túc Hải ghét nhất biệt danh "Béo Mập" này, bắt đầu từ khi trong một lần đang xếp hàng chào cờ ở trường, hiệu trưởng nhìn thấy vóc dáng Túc Hải liền vỗ nhẹ vào vai cô theo cách mến yêu: "Tốt lắm! Cô gái to to mập mập."
Cô gái cũng có ý thức tự giác về mình, ai mà không biết thân hình mảnh mai như lá liễu mặc quần áo lên trông rất đẹp cơ chứ. Mao Tín Hà nhăn nhó đăm chiêu vóc dáng của Túc Hải: "Không thể cấm con bé ăn đúng không? Nhưng con bé ăn rồi cũng không chịu vận động, suốt ngày chỉ thích ở lì trong tiệm cắt tóc."
Cân nặng của Túc Hải đã đạt tới 75kg, bông hoa của làng thành đã dần phát triển thành chum nước, mặt tròn, người tròn, tràn đầy năng lượng và có sức mạnh vô tận, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng ngày xưa và linh hồn tuổi trẻ qua đôi mắt cô.
Ngoài việc bị các bạn cùng trường chế giễu, vóc dáng này có một ưu điểm là bà nội kế không dám ngang nhiên mắng cô. Bà già vừa liếc Mao Tín Hà hoặc Túc Hải, cô gái lớn sẽ đứng dậy bước tới trước mặt bà trừng mắt, thế là bà già im thin thít quay đầu đi.
Nhưng đã bị nói quá nhiều, Túc Hải đã quen bảo vệ đồ ăn cũng không buồn ăn uống. Mao Tín Hà không quan tâm, gọi Viên Tuệ Phương giúp thêm đồ ăn cho con, sau đó an ủi Túc Hải, Tiểu Hải của nhà ta xinh đẹp nhất. Bây giờ đang dậy thì nên nhìn hơi to lớn chút thôi, con gái đến tuổi 18 sẽ khác, tự nhiên sẽ gầy đi. Hồi nhỏ mẹ cũng vậy.
Thật sao? Túc Hải hỏi. Mao Tín Hà nói thật. Thế là Túc Hải tiếp tục vui vẻ ăn ba bát cơm một bữa. Ăn xong lau miệng đi gội đầu cho khách, tay nhỏ biến thành tay to, tay nghề cũng ngày càng khéo léo và chính xác hơn, những khách hàng quen đều thường chọn thời gian Túc Hải tan học về để đến gội, cắt và sấy tóc.
Túc Hải tức giận chửi rủa rồi đi về, Viên Liễu đưa em trai cho Túc Hải: "Chờ đã."
Chờ gì? Túc Hải hỏi.
Viên Liễu cười gian gian, cô có tiếng là học sinh ngoan và là đại đội trưởng ba sọc, không bị học sinh nào đặt biệt danh cho. Chỉ có một người bạn cùng lớp làm cô khó chịu: Mẹ cậu là người bán cơm ở làng trong thành.
Viên Liễu nói mẹ tôi không trộm không cắp, bán cơm thì sao? Ảnh hưởng gì đến cơm nhà cậu? Hoàn cảnh gia đình không thể đàn áp cô, ngược lại còn khiến cô được giáo viên yêu quý: Bạn Viên Liễu tự cường, tự lập, mạnh mẽ hơn một số bạn được gia đình chiều hư nhiều.
Viên Liễu tự cường tự lập mang nửa chậu nước rửa bát chưa đổ đến trước cửa hàng, nói: "Tiểu Hải, mấy người đó không thể ở nhà, suốt ngày thích cưỡi xe đạp bay nhảy trên con phố. Cậu chờ xem, bọn họ trêu tức cậu một lần chưa đã, sẽ có lần thứ hai."
Đúng như dự đoán, chưa đầy hai phút sau, 2-3 cậu học sinh lại quay đầu xe lái ngược chiều, Viên Liễu không nhìn bọn họ, nửa chậu nước đổ "rầm" thẳng lên người cậu con trai của Vương Hiếu Lễ. Đó không phải nước sạch, mà là nước đục pha với nước rửa bát đầy dầu mỡ và lá rau.
"Á..." Mấy cậu nhóc nhảy xuống xe ngửi mùi trên người mình, Viên Liễu đặt chậu nước xuống: "Ối, Vương Kỳ, xin lỗi cậu nha, tớ không nhìn thấy các cậu." Viên Liễu vội vàng lấy giấy ăn loại đểu ở nhà ra đưa cho họ, lại còn chu đáo giúp lau dầu mỡ dính trên mặt họ.
Không, không, không, Vương Kỳ nói, thôi, thật xui xẻo quá, tôi về nhà tắm.
Túc Hải cầm chậu cho Viên Liễu: "Này, Tiểu Liễu? Tại sao."
Viên Huệ Phương cũng thăm dò con gái mình, Viên Liễu phủi tay: "Không tại sao gì cả, mình cũng đâu có cố ý. Đến nhà họ nói ngọt một chút, nói qua về điểm số thi lên cấp 2, bố của Vương Kỳ chắc chắn sẽ so sánh mình với cậu ta, thể nào cậu ta cũng bị mắng một trận."
Tiểu Hải, cái này gọi là tấn công bất ngờ, tập kích tâm lý, hiểu chưa?
Túc Hải ôm chặt em trai: "Tiểu Liễu, cậu đúng là diễn viên hạng A." Tại sao mình chỉ có thể tức giận giậm chân đuổi theo khi bị người ta lấy ra làm trò đùa, trong khi Tiểu Liễu có thể ung dung khiến người ta phải sợ hãi?
Viên Huệ Phương lúc này mới mở miệng nói: "Nít quỷ đúng là nham hiểm." Cô hỏi: "Lại là Tiểu Du dạy à?"
Cái này không phải Du Nhậm dạy, Viên Liễu lè lưỡi với Viên Huệ Phương, đây là điều cô đã học được ở Du Trang: không giơ tay đánh kẻ mặt cười. Nếu bị đánh thì hãy đi mách, đi khóc với người khác.
Nhìn khuôn mặt tròn xoe của Túc Hải, Viên Liễu ôm lấy Thiệu Quân Hàm nói: "Hàm Hàm, chị lấy kem cho em ăn nhé?"
"Hả?" Túc Hải hỏi tại sao phải cho nó ăn? Túc Hải cảm thấy thật khó hiểu, Viên Liễu nháy mắt với cô, Túc Hải quay người lại, nhìn thấy bà nội kế của mình đang đi về hướng này, Viên Liễu nói: "Tiểu Hải, cứ tỏ vẻ thôi, có thể bớt một số chuyện."
Bím tóc của Túc Hải xõa ngang vai, ngẫm nghĩ lời này, Viên Huệ Phương cười, nếp nhăn càng sâu: "Nít quỷ."
......
Xa Gần Cao Thấp