Xa Gần Cao Thấp
Chương 106: C106: Phải tránh thật xa
Phải tránh thật xa
......
Tiếng còi huấn luyện quân sự buổi sáng vang lên, màu xanh rằn ri trên sân thể dục lan ra theo từng cụm. Mọi căn tin trong trường đều sẽ đông nghịt như một lẽ đương nhiên, đến cả những quán ăn gần trường cũng không ngoại lệ. Du Nhậm định bụng mua một phần cơm trưa mang về ký túc xá ăn trước khi nghỉ ngơi, nhưng khi thấy đám người đông như kiến, cô chợt tê dại.
Thực ra ăn cơm chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn do quá nóng, nếu được tắm rửa và hưởng điều hòa một lát sẽ tốt biết bao. Ý kiến của các bạn cùng phòng không đồng nhất, có người muốn ăn cho qua bữa ở căn tin, có người muốn ăn bánh kẹp thịt và lương bì, Du Nhậm chỉ đành tự đi tìm đồ ăn.
Đang cởi mũ xuống quạt gió bước ra ngoài thì phát hiện có màu trắng chói mắt trong bụi cây xanh phía trước. Cô cắn môi nén cười, sau đó để mặc cho nụ cười nở rộ, chạy tới trước mặt Tề Dịch Quả cười rạng rỡ trong bộ váy trắng.
Tề Dịch Quả xách túi thức ăn, mái tóc xoăn buộc lên vì sợ nóng, lửa cháy trong mắt cô đối với người ngoài chính là ánh sáng chói chang, khiến những ai đi ngang qua phải liếc nhìn thêm lần nữa.
Hôm qua chuyển từ nhà của Tề Dịch Quả về ký túc xá, Du Nhậm lưu luyến không nỡ rời đi, trước khi xuống xe, Tiểu Tề ôm cô, không ngừng hít và ngửi: "Nếu chị nhớ Thái Thái thì phải làm sao?" Du Nhậm nói em được dùng điện thoại cả trưa lẫn đêm, chúng ta hãy gọi điện.
"Không đủ." Tề Dịch Quả lại nhõng nhẽo kêu không đủ, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn Du Nhậm xuống xe.
Hai người hẹn nhất định phải gặp nhau dù cuối tuần chỉ có một ngày nghỉ, ấy mà mới qua nửa ngày Tiểu Tề đã đến ngoài địa điểm huấn luyện quân sự. Đôi lông mày mảnh mai của cô giãn ra càng thanh thoát: "Chị đã mua bữa trưa, chúng ta tìm nơi nào đó ăn nhé."
Du Nhậm gật đầu, sóng vai bên cô, nhìn cánh tay trắng nõn thon dài của Tiểu Tề, muốn đưa tay ra nắm nhưng nhìn trái nhìn phải thấy toàn là các bạn học, bàn tay vừa đưa ra của Du Nhậm lại rụt về.
"Đi ăn ở đâu?" Du Nhậm đang tìm một nơi vừa râm mát vừa tiện nói chuyện.
"Em chỉ cần đi theo chị là được." Tiểu Tề nhìn ra ý định của bạn gái, thì thầm: "Ở nơi đông người không được đâu, chị không tiện ngắm Thái Thái."
Da mặt vốn đã đỏ bừng vì nắng, lúc này không nhìn ra Du Nhậm đang xấu hổ. Cô đánh nhẹ cánh tay Tiểu Tề, thật mát mẻ.
Tiểu Tề dẫn Du Nhậm băng qua hai con đường đến nhà nghỉ, nhanh chóng quẹt thẻ vào thang máy, nóng lòng nắm tay thiếu nữ rồi kéo Du Nhậm vào căn phòng mát lạnh, hóa ra Tiểu Tề đã bật điều hòa một lúc trước khi ra ngoài.
Du Nhậm phát hiện trên bàn bày đồ vệ sinh cá nhân và nước, trên giường trải sẵn bộ đồ ngủ, khi đôi mắt đang cảm động thì bị Tiểu Tề hôn. Thân mật xong, Tiểu Tề vỗ bánh xèo của cô, mau đi tắm đi, nóng nực khó chịu lắm không?
Cả người nhớp nháp, Du Nhậm vội vàng đi tắm thật sảng khoái, mặc bộ đồ ngủ vào, khoanh chân ngồi trên đầu giường tủm tỉm cười nghe Tề Dịch Quả luôn mồm: "Chị mua cơm vịt quay cho em này, có được không? Ngày mai chúng ta sẽ đổi món khác."
Ngày mai? "Chị không đi làm à?" Du Nhậm không muốn Tiểu Tề trốn việc chỉ vì đến gặp mình.
Tiểu Tề chớp mắt: "Chị có cách." Cô lấy lý do chăm sóc người nhà, nhờ đồng nghiệp và lãnh đạo đổi ca đêm.
"Chúng ta giữ lại phòng nhà nghỉ, thẻ này cho em, từ hôm sau em cứ về đây nghỉ trưa. Phải công nhận huấn luyện quân sự của bọn em rất nhân đạo, tận 3 giờ chiều mới bắt đầu." Tiểu Tề mừng vì buổi trưa Du Nhậm được nghỉ ngơi chừng ba tiếng. Cô ngồi ăn cùng Du Nhậm, Du Nhậm không ăn da vịt, cắn ra đặt sang một bên, Tề Dịch Quả tiến tới há miệng: "A..." từng miếng da vịt được nhét cho cô.
"Dịch Quả, mỗi ngày ở nhà nghỉ quá tốn kém." Du Nhậm tính toán, nếu ngày nào cũng đến nhà nghỉ buổi trưa suốt hai tuần huấn luyện quân sự, 200 tệ cho ba tiếng, nửa tháng sẽ là vài nghìn tệ, có hơi quá xa xỉ. "Em về ký túc xá cũng được," cô nói.
Tiểu Tề mỉm cười: "Tiền đã trả hết."
"Chị kiếm tiền rất dễ à?" Du Nhậm được biết từ Du Hiểu Mẫn rằng lương của bác sĩ huấn luyện quy phạm rất thấp, thậm chí lương cả tháng của Tề Dịch Quả không đủ để trả cho 3.000 tệ này.
"Ông nội cho chị, lương hưu của ông ấy cao, nói chị học 8 năm đại học thật đáng thương, tháng nào cũng lén lút dúi tiền cho chị." Chị ấy nói năng hùng hồn: "Có tiền không tiêu phí công kiếm về, trong nhà chỉ có một đứa cháu gái là chị, không cho chị thì cho ai?" Tề Dịch Quả nói.
"Vậy được, đừng quên một trong ba nguyên tắc chính của chúng ta." Du Nhậm nói AA, Tiểu Tề dù không đồng ý cũng phải đồng ý.
Trong khi các bạn vẫn đang khổ sở canh chiếc quạt điện trong ký túc xá, Du Nhậm lại đang nằm trong vòng tay của Tề Dịch Quả ngủ trưa. Cô hẹn giờ nửa tiếng, Tề Dịch Quả nói hãy ngủ thêm. Cô bé nói đã đủ, nhìn thấy nụ cười ranh ma của Tề Dịch Quả, Du Nhậm che mắt cô lại: "Nghĩ linh tinh."
"Nếu nghĩ linh tinh sẽ không không cần đợi nửa tiếng," Tề Dịch Quả hôn lên má thiếu nữ: "Chị không muốn chiều nay em nhũn chân khi đứng trong hàng." Hơn nữa Tiểu Tề chìm vào giấc ngủ nhanh hơn Du Nhậm, Du Nhậm còn chưa buồn ngủ, nhịp thở của Tiểu Tề đã đều thiu thiu.
Nửa tiếng sau, Tề Dịch Quả vẫn đang ngủ, Du Nhậm vừa dậy đã nằm sấp trên giường tiếp tục đọc sách. Trong thời gian sống cùng Tiểu Tề, cô đã ôn thi TOEFL được kha khá. Tiểu Tề nói Thái Thái, em nên nuôi dưỡng thói quen đọc báo bằng tiếng Anh. Vì thế tuần nào Tiểu Tề cũng mua cho Du Nhậm một cuốn tạp chí tiếng Anh không quá dày, cô cũng rất quan tâm đến chuyện thi TOEFL của Du Nhậm, nhắc nhở Du Nhậm nhớ đăng ký sớm, đừng trì hoãn việc ôn tập cho đến kỳ thi.
Đọc hơn chục trang, Du Nhậm cảm thấy cổ mình đau nhức, đang định xoa bóp thì tay Tề Dịch Quả đã chạm vào gáy cô: "Ngồi dậy đọc đi." Hoá ra Tiểu Tề luôn thầm lặng nhìn cô kể từ khi thức dậy.
Sao hai người trưởng thành có thể đọc sách khi đang đắm say trong tình yêu? Đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt sáng rực của Tề Dịch Quả, Du Nhậm đặt sách xuống dưới gối, trèo lên người Tiểu Tề: "Chị biết không? Chị đúng là phiền chết đi được."
"Thái Thái, em biết rằng chất lượng hormone của chúng ta sẽ giảm dần theo tuổi tác, nhân lúc bây giờ đang tích đủ, phải vận động nhiều hơn." Tề Dịch Quả chỉ giỏi lý luận: "Như nhiên liệu vậy, tay và chân của chúng ta chính là ô tô..."
Tay chân của Tề Dịch Quả khởi động rất nhanh, xe của Du Nhậm theo sát phía sau, lái quanh đường cao tốc hai vòng, khắp người Du Nhậm lại đầm đìa mồ hôi, trong một khoảnh khắc cô đã nghĩ hay là xin nghỉ tập quân sự? Không phải ở bên đã có bác sĩ túc trực sao? Nhờ Tiểu Tề lấy một bản chứng minh từ bệnh viện cũng không phải chuyện khó.
Thấy bạn gái nhìn mình như đang nghĩ gì đó, Tề Dịch Quả cười, Thái Thái đang nghĩ gì thế? Nếu muốn xin nghỉ, chị sẽ ra mặt nói giúp em.
Bị nhìn thấu, Du Nhậm cúi đầu cắn vai Tiểu Tề: "Không được, em phải dậy, em phải cố gắng để không bị bỏ lại sau người khác." Tề Dịch Quả ấn hai vai thiếu nữ, cười đau bụng: "Lấy danh hiệu chiến sĩ gương mẫu về, chị sẽ thưởng Thái Thái mười thùng xăng đầy."
Khi tiễn Du Nhậm ra khỏi cửa đã là 2 giờ 45, Tề Dịch Quả đội mũ cho Du Nhậm: "Chị để mặt nạ trên bàn, nhớ dùng nhé."
Cô quay lại giường, lật vài trang sách Du Nhậm để lại, những chờ mong trong lòng cuồn cuộn tràn ra thấm nhuần cô: Cùng nhau cố gắng, cô sẽ sang Mỹ làm việc, bạn gái cô sẽ đi du học và ở lại. Trước đây thời gian này đã quyết định sau khi lấy được bằng bác sĩ điều trị chính, nhưng bây giờ phải hoãn lại cho đến khi Du Nhậm tốt nghiệp đại học.
Xoay người ngửi thấy mùi hương của Du Nhậm vấn vương bên cạnh, Tề Dịch Quả vùi đầu vào gối bật cười - xong đời rồi, cô không muốn rời xa Du Nhậm dù chỉ là một giây.
Nhưng cuộc gọi của bà Hà rất nhanh đã khiến nụ cười của cô cứng đờ, cô cau mày, nhận máy. Từ sau lần làm bà Hà nổi giận ngất xỉu, hai mẹ con không nói chuyện với nhau suốt một tháng, lần nào bố Tề cũng bị kẹp ở giữa hòa giải. Biết chuyện bà Hà dẫn đối tượng xem mắt đến nhà con gái, ông cũng trách hay là vợ mình bị điên?
Ông Tề nghĩ, bản thân ông là thư ký của Bệnh viện Trung tâm Thành phố, con gái là tiến sĩ y khoa của một trường đại học danh tiếng, còn ông Lộ chẳng qua chỉ là chủ nhiệm khoa của Bệnh viện Nhân dân Số 2, con trai là cử nhân đại học thôi sao? Chỉ cần gặp mặt giữ phép lịch sự là được, đâu cần lửa cháy thêm dầu?
"Sao bà lo lắng Quả Quả không gả được đến thế?" Ông Tề nói con gái có những mối quan hệ riêng, không cần bà Hà bận tâm mù quáng, nếu lời đồn truyền ra ngoài, người ta sẽ tưởng Dịch Quả nhà ông có chuyện gì khó nói nên mới tìm bạn trai gấp.
Bà Hà có nỗi khổ nín nhịn trong lòng nhưng không thể nói ra, lại tức chồng đến mức ngất xỉu một lần, nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày: "Ông để nó tự tìm à? Đợi ngày nó tìm được, ông đợi đấy mà khóc!"
Mặc dù cơn tức giận vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai, bà Hà nghĩ cuộc điều tra Tề Dịch Quả vẫn phải được tiếp tục, gặp dịp Du Hiểu Mẫn cũng muốn đến Thượng Hải thăm con gái, bà Hà nói chúng ta cùng nhau đi, có bạn có bè nói chuyện đỡ buồn, còn có thể giúp bà mở lời khuyên Tề Dịch Quả.
"Mẹ và cô Du sắp đến Thượng Hải, cô ấy đi thăm Thái Thái. Nếu con đi làm không bận thì đi đón cô ấy đi thăm, buổi tối chúng ta chủ trì mời hai mẹ con họ một bữa, con thấy thế nào?" Còn chưa kịp trả lời bà Hà, Du Hiểu Mẫn đã rướn tới chiếc điện thoại: "Quả Quả à, không cần phiền cháu đâu. Cô tự bắt taxi được, Thái Thái bây giờ chắc vẫn đang huấn luyện quân sự, cô sẽ đợi con bé đến 6 giờ chiều sau đó tụ họp với hai mẹ con."
Mặc kệ Du Hiểu Mẫn có nhận Tề Dịch Quả hay không, chỉ cần biết trong thâm tâm Tề Dịch Quả đã nhận cô ấy. Tề Dịch Quả liên tục nói không sao, không sao, cháu sẽ đến ga tàu ngay, đậu xe xong cháu sẽ đến đón. Cô nhanh chóng tắm rửa chải chuốt, đội ánh nắng chói chang đến ga tàu.
Cô gọi "mẹ" ngay khi vừa gặp, khiến bà Hà cảm thấy thoải mái hơn phần nào. Sau đó nhiệt tình xách đồ giúp Du Hiểu Mẫn, đưa hai người về chỗ ở của mình nghỉ ngơi. Du Hiểu Mẫn ngồi nghỉ trên chiếc ghế sofa mới mua trong phòng khách, bà Hà hiếm có lần khen con gái mình một câu: "Ở mấy năm mà không mua ghế sofa, sao bây giờ lại chịu mua?"
"Thái Thái gợi ý, nói như thế sẽ có chút cảm giác ở nhà." Lời của Tề Dịch Quả làm bà Hà và Du Hiểu Mẫn đều liếc về phía cô.
Rót nước xong, Tề Dịch Quả chắp tay ngồi xuống bên cạnh Du Hiểu Mẫn. Ánh mắt hiền từ và ngưỡng mộ của Du Hiểu Mẫn lưu lại trên mặt cô, Tiểu Tề chỉ vào mặt mình: "Thuốc của cô có tác dụng thật đấy, mụn cháu hoàn toàn hết sạch."
Bà Hà cũng rất hài lòng với khuôn mặt của con gái: "Mẹ bảo mà, thời gian đó mụn nhiều, lại còn hay nổi nóng, chắc là rối loạn nội tiết."
Bà nhìn sang chiếc giường xếp gãy cạnh tường, dặn dò bằng thái độ không thể phân biệt được: "Tối nay con về nhà ngủ ở đây, mẹ và cô sẽ ngủ trong phòng ngủ."
Du Hiểu Mẫn nói không muốn làm phiền, em ở trong nhà nghỉ cạnh trường con gái cũng được. Bà Hà không đồng ý: "Tiêu tiền uổng phí thế làm gì? Ở ngoài nhìn có vẻ sạch sẽ, nhưng không biết bên trong bẩn thế nào đâu." Bà kéo Du Hiểu Mẫn vào phòng ngủ của Tề Dịch Quả, gật đầu sau khi thấy ga giường sạch sẽ gọn gàng: "Cái này thay từ khi nào?"
"Sáng nay." Bản thân Tề Dịch Quả còn chưa kịp nằm lên, trên đó tuyệt đối không có một cọng lông nào. Chủ yếu vì vài ngày trước hao xăng với Du Nhậm quá nhiều, không thể không thay giặt thường xuyên.
"Được, vậy chiều nay mẹ đi mua đồ, đến tối chúng ta sẽ ăn ở nhà. Con đi đón Thái Thái về." Bà Hà tiếp tục thu xếp, không để ý lời khuyên ngăn lịch sự của Du Hiểu Mẫn: "Căn bếp của con bé không thường được sử dụng, chị giúp con bé tiếp thêm chút sức sống ấy mà."
Cuối cùng, bà Hà rướn đầu nhìn ra ban công, phát hiện quần áo của Tề Dịch Quả đều đang được phơi, chỉ là thấy một bên có hai chiếc quầ.n lót in hình gấu và chiếc áo ngực rõ ràng nhỏ hơn hai cỡ treo trên giá đồ lót đang bay trước gió. Bà cau mày định thu quần áo: "Con... con lớn bằng chừng nào rồi còn... mặc cái này?"
Đây là quần áo Du Nhậm thay ra trước khi đi hôm qua, được Tề Dịch Quả giặt bằng tay và đích thân phơi khô, sau đó mẹ Du Hiểu Mẫn xác nhận: "Đây có phải của Thái Thái không?"
Tiểu Tề điềm tĩnh gật đầu: "Vâng, có lẽ hôm qua Thái Thái về ký túc đã quên thu dọn."
Du Hiểu Mẫn ngượng ngùng gấp quần áo của con gái lại cất vào túi: "Kỹ năng sống của con bé rất kém, trông có vẻ thông minh nhưng lúc nào cũng quên trước quên sau..."
Vẫn đứng ở ban công, bà Hà kiễng chân lên, thấy đầu bên kia của dây phơi có một giá treo đồ lót treo đầy một vòng tròn hình gấu, vịt, mèo và cún con, đếm tổng cộng cả thảy mười chiếc. Đó là những bộ Tề Dịch Quả mua về cho Du Nhậm, phòng trường hợp buổi trưa Du Nhậm huấn luyện quân sự về nghỉ ngơi tắm giặt không có đồ lót để thay.
Mặt bà Hà giật giật, biểu cảm của Du Hiểu Mẫn khó xử vô cùng: "Cái... cái đứa nhỏ này..."
Hai người đồng thời nhìn kẻ mua, vẻ mặt Tề Dịch Quả có chút xót xa: "Là tại con không chăm sóc tốt cho Thái Thái, em ấy... em ấy đến tháng vài ngày trước..."
Hai người lập tức ngộ ra, một lúc sau Du Hiểu Mẫn nói: "Ừ, con bé cũng cần điều chỉnh nội tiết tố, nhiều quá sẽ không bình thường." Du Nhậm vẫn đang đứng trong hàng quân sự dưới ánh mặt trời không ngờ mình sắp lại bị Du Hiểu Mẫn kiểm tra nhét thuốc.
Nhân lúc bà Hà ra ngoài mua đồ, trong nhà chỉ còn Du Hiểu Mẫn và Tiểu Tề. Du Hiểu Mẫn hỏi về việc học của con gái, bày tỏ sự biết ơn đối với công lao kèm cặp của tiến sĩ và khăng khăng muốn đưa Tiểu Tề một phong bao lì xì dày cộp. Tiểu Tề uy nghiêm từ chối: "Cô ơi, Thái Thái là em gái của cháu, cô làm thế này sao cháu nhìn mặt Thái Thái được nữa?"
Ánh mắt Du Hiểu Mẫn ngỡ ngàng: "Quả Quả, Thái Thái thật có phúc mới gặp được cháu." Cô cẩn thận hỏi thêm: "Thái Thái ở với cháu nhiều ngày, không có ai đến thăm con bé, không biết... không biết con bé có ra ngoài chơi với bạn nào không?"
Tề Dịch Quả nghiêm túc nhớ lại: "Thái Thái rất tập trung học, thảo nào em ấy xuất sắc đến vậy. À, đúng là có hai lần em ấy ra ngoài..." Du Hiểu Mẫn dựng tai lên nghe, ánh mắt mạ đầy lo lắng, "Một người bạn trong trường học lại của em ấy đi ngang qua Thượng Hải, Thái Thái gặp em ấy hai lần, đi dạo đi mua sắm, tên là Hoài Phong Niên."
Du Hiểu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa cảm ơn Tề Dịch Quả đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ kèm cặp bà cô: "Cô cũng không ngờ con bé có thể ngồi yên như vậy, chỉ ra ngoài hai lần."
Đúng thế? Chứ sao? Miệng Tề Dịch Quả treo nụ cười, lại nghe Du Hiểu Mẫn nói: "Cô chỉ sợ con bé yêu sớm, học hư... Nhìn thì có vẻ trưởng thành, thực ra khá dại dột về mặt tình cảm, nếu thích ai đó sẽ mê muội không quan tâm bất cứ thứ gì. Nếu con bé gặp phải người có ý đồ xấu... Thái Thái của cô chỉ mới 19 tuổi thôi mà."
Răng Tề Dịch Quả hơi ê buốt, cô vẫn nặn ra nụ cười: "Cô đừng lo lắng, Thái Thái rất biết nghĩ." Cô bé "rất biết nghĩ" đó từng nói đừng coi em là trẻ con.
Du Hiểu Mẫn nhớ lại lời nói kháy con gái thốt ra trong cơn giận khi mình lo lắng cho con ở trường cấp 3: "Đừng nói con là người lớn, con là vị thành niên, con làm gì với ai mẹ có thể ngăn được sao? Thay đổi hormone là điều mà một bác sĩ sản phụ khoa như mẹ có thể kiểm soát từ xa sao?"
Du Hiểu Mẫn lắc đầu với Tề Dịch Quả: "Cháu không biết con bé đâu," sau đó nói thêm: "Con bé không biết nghĩ thì không nói, nhưng nếu gặp phải một đứa cũng không biết nghĩ... người đó sẽ không xong với cô đâu! Này, Tiểu Tề, từ nay về sau Thái Thái ở Thượng Hải, vẫn cần cháu quan tâm nhiều hơn nhé."
Tâm trạng của Tề Dịch Quả càng lúc càng tệ, mình có biết nghĩ không? Nếu để Du Hiểu Mẫn và bà Hà biết chuyện của mình với Du Nhậm, liệu mình có bị hai bà bạn già này xé xác không?
Tề Dịch Quả sờ gáy, vẫn gắng cười: "Cô yên tâm..." Yên tâm gì chứ, cô bé đã không thể tách rời mình. Khi xung quanh không còn ai, Tề Dịch Quả lè lưỡi - phải đi, phải tránh thật xa hai bà mẹ cùng tần số này.
......
Xa Gần Cao Thấp