Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1653
Một phen đùa giỡn, bầu không khí náo liệt.
Khuôn mặt mạch chủ Cửu Huyền toát ra tươi cười, giờ khắc này, bọn họ có loại cảm giác Sở Trần trước khi xuống núi trỏ’ lại.
Bất luận Sở Trần ở con đường võ giả đi tới bước nào, ở trong lòng anh vĩnh viễn ghi nhớ, chín vị sư phụ, chính là người dẫn anh nhập môn.
Ninh lão tiên sau khi tức giận một chút, trỏ’ về ngồi xuống, nhìn thoáng qua rượu trong chén Liêu Thiên Trọng bên cạnh, ra tay cực nhanh, cầm lấy, chia cho mình hơn phân nửa: “Vết thương của ngươi còn chưa lành, đừng uống nhiều rượu như vậy.”
Liêu Thiên Trọng:???
Sở Trần cười đi tới, chính thức giới thiệu với các vị sư phụ rượu đỏ luyện hồn.
Ninh lão tiên đen mặt: “Ngươi nói rượu đỏ, là chỉ rượu luyện hồn màu đỏ?”
Sở Trần cười hắc hắc: “Ta không phải nói sao, đây không
phải là rượu đỏ bình thường, sư phụ người lại không tin.”
Ninh lão tiên lại có kích động muốn đánh Sở Trần.
Không ngờ ngay cả sư phụ cũng trêu chọc.
“Tin tường các sư phụ cũng cảm nhận được, công hiệu của rượu luyện hồn, chính là tôi luyện linh hồn.” Sở Trần lấy ra một vò rượu: “Đáng tiếc số lượng rượu không nhiều lắm, cũng chỉ có hơn mười vò.”
Ánh mắt các sư phụ mang theo khát vọng nhìn chằm chằm Sở Trần.
Hơn mười vò.
Cũng không ít rồi.
Bất luận như thế nào, cũng phải từ trong tay Sở Trần mang theo mấy vò trở về.
Bọn họ đều rất rõ rượu luyện hồn đại diện cho cái gì.
Đó là lối tắt dẫn đến thần giới cảnh biến.
“Có điều, rượu luyện hồn cũng không thể uống nhiều, cũng giống như bể luyện hồn.” Sở Trần vẫn không đọc số chứng
minh thư của Trạm Đông Sơn, nhưng các sư phụ đều rất rõ ràng.
Ninh lão Tiên gật đầu: ‘Ta biết, lão đầu Trạm Đông Sơn kia không phải như vậy.”
“Đề nghị của ta là, các sư phụ mang theo mười vò rượu đỏ luyện hồn, trở lại đảo vỏ Sò, có rượu đỏ luyện hồn cộng thêm linh khí của đảo vỏ Sò, các sư phụ đột phá đến thần giới cảnh biến, chỉ trong vài ngày nữa.”
Lời nói của Sờ Trần vừa dứt, mạch chủ Cửu Huyền đều nhao nhao gật đầu.
Linh khí toàn cầu tô phục, thần biến cảnh, trở thành cảnh giới mấy tông phái đỉnh phong bọn họ chạy nước rút tranh đoạt.
Có rượu đỏ luyện hồn, bọn họ tự tin có thể bỏ xa Chiến Long Đảo, phái Bắc Đẳu cùng với Đạt Ma Sơn một đoạn khoảng cách lớn.
“Đúng rồi, các sư phụ đến đảo vỏ Sò, nhìn thấy Giang Khúc Phong, bảo hắn mau chóng đi ra, hiện tại Cục đặc chiến chính là lúc cần nhân thủ, hắn cũng không thể ở đảo Vỏ Sò nghi phép.” Sở Trần bổ sung.
Lý Hoa Thước ngần ra: “Ý ngươi là người rất ít nói kia? Không phải hắn đã sớm rời khỏi đảo vỏ Sò sao? Đúng rồi, điện thoại của hắn ta rơi trên đảo vỏ Sò, không mang nó ra ngoài.”
Sở Trần trợn mắt há hốc mồm.
Phong ca ra ngoài rồi?
Còn quên mang theo điện thoại…
Vậy Phong ca đâu?
Sờ Trần bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, Phong ca không phải là bị lạc ở vùng biển mênh mông chứ.
Với thực lực của Giang Khúc Phong, Sở Trần cũng không lo lắng hắn sẽ gặp nguy hiếm đến tính mạng, thế nhưng, một người lưu lạc ở hải vực, nhất định rất cô đơn đi.
Sờ Trần nghĩ thầm, chờ bữa tối này kết thúc, liền đi tìm nhị thúc một chuyến, để cho hắn nghĩ cách tìm Phong ca.
Vùng biền mênh mông dưới bóng đêm bao phủ.
Sóng dữ quét sạch.
Giang Khúc Phong mặt đầy râu, nằm sau lưng cá mập A Ngốc, đột nhiên hắt hơi một cái.
Có phải là Sở Trần cuối cùng nhớ tới ta… Giang Khúc Phong lập tức ngồi dậy.
Ngày này trồi qua… một lời khó nói hết.
Giang Khúc Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau mình, đội ngũ càng ngày càng khổng lồ.
Hắn trờ thành bá chủ vùng biển.
Chỉ cần là nơi đội tuần tra của hắn đi ngang qua, không có sinh vật biền biến dị nào dám tới gần.
Giang Khúc Phong cảm giác được, tối nay, tâm tình A Ngốc lại rất sung sướng, khẳng định lại phát hiện ra cái gì đó.
Quả nhiên, A Ngốc bỗng nhiên tăng tốc độ, vọt về phía một hòn đảo, khi tiếp cận hải đảo, chợt xuất hiện một vòng xoáy.
Sau khi A Ngốc dẫn theo Giang Khúc Phong tiến vào vòng xoáy, Giang Khúc Phong cảm giác hình ảnh trước mắt biến đổi, lúc lần nữa nổi lên mặt nước, đặt mình trên một đầm nước, bốn phương tám hướng là vách đá dựng đứng.
Đây là nơi nào?
Giang Khúc Phong hoài nghi mình đã đến bụng hải đảo vừa rồi.
Bóng dáng Giang Khúc Phong nhảy lên bờ.
Vách đá bốn phía thẳng đứng, lại khắc ván tự, chẳng qua, những ván tự này quá mức cố xưa, Giang Khúc Phong cán bản nhìn không rõ.
Giang Khúc Phong suy đoán, đây có lẽ là thứ mà cường giả thời đại cổ võ giả nào đó đi tới Tằn giới để lại.
Nơi tương tự, trong khoảng thời gian này, A Ngốc dẫn theo Giang Khúc Phong đi dạo không ít, thu hoạch lớn nhỏ đều
có.
Có điều, cái chỗ này, Giang Khúc Phong ở lại một lát sau đỏ, rõ ràng cảm giác được không giống.
Dù sao cũng không thể rời khỏi vung biển…tạm thời ở lại đây đi.
Giang Khúc Phong trong lòng đã có quyết định.
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc