Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1622
Bọn họ căn bản không cần cụ thể đi làm cái gì, chỉ cần lộ diện, cũng đủ đế chấn nhiếp rất nhiều người.
Trước cửa khách sạn Sơ Hối, khu vực đỗ xe chừng một tràm mét, một chiếc xe đã sớm dừng lại và tắt máy, mấy người trong xe nhìn cửa khách sạn xa xa.
“Có người đi ra rồi.” Ván Phạm Tinh ngồi thẳng người: “B ữa tiệc tối của bọn họ rốt cục kết thúc rồi.”
Một cỗ mệt mỏi vừa mới dâng lên của Ván Phạm Tinh nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn khẩn cấp muốn nhìn thấy hình ảnh Bạch Tiêu Vân tiền bối xử lý Sở Trần.
Nhân viên Dược phẩm Bắc liên tục đi ra, khuôn mặt mỗi người đều tràn đầy một cỗ kiêu ngạo tự nhiên.
Hôm nay Bắc Trần gặp phải, đối với bọn họ mà nói, biến đối bất ngờ, từ lúc bắt đầu không có người hỏi thảm, đến khi đến cửa gây sự, cuối cùng Tống tổng phản kích, đến mấy vị lão nhân đến, địa vị cùa Dược phẩm Bắc Trần trong giới thương giới kinh thành, giống như ngồi trên hỏa tiễn thẳng tắp táng lên.
Bọn họ đối với Dược phẩm Bắc Trần, có một cảm giác kiêu
ngạo xuất phát từ nội tâm.
Sau khi nhân viên và khách lần lượt rời khỏi hiện trường, đám người Sở Trần cũng từ thang máy đi ra.
Sở Trần cùng mấy vị lão nhân đi cùng nhau, Bối Uyển Thanh cùng Tống Nhan tay trong tay tán gẫu.
Bên cạnh là Tổng giám đốc tập đoàn Sơ Hối Đồng Tứ Phương đi cùng ra khỏi đại sảnh khách sạn.
Sau khi mấy vị lão nhân cáo biệt lên xe, tài xế của Bối Uyển Thanh cũng dừng xe trước mặt mấy người, lúc Sở Trần vừa chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên nhận ra cái gì đó, thân ảnh dừng một chút, chợt mìm cười nói: “Mẹ, mẹ cùng Nhan Nhan trở về trước, con sau đó sẽ về.”
Bối Uyển Thanh nhìn Sở Trần, không nói gì, gật gặt đầu.
Sở Trần cất bước rời khỏi khách sạn Sơ Hối, thân ảnh đột nhiên tăng nhanh lên, dưới màn đêm che lấp, thân ảnh nhanh chóng lắc lư, rất nhanh liền đi về phía nơi yên tĩnh.
Phía sau, một đạo thân ảnh như gió lướt tới, đuồi theo Sở Trần.
Không bao lâu, Sở Trần ngừng lại, quay đầu lại nhìn về
Một lão nhân tóc trắng.
“Lão tiên sinh có gì chỉ giáo?” Sờ Trần tầm mắt khẽ híp mắt nhìn chằm chằm vị lão nhân tóc bạc này, lúc đi ra cửa khách sạn, anh rõ ràng nhận thấy được cỗ khí tức này, hướng anh mà đến, hơn nữa phát ra địch ý rõ ràng.
Đây là võ giả tiếp cận khí tức cảnh, mới có thề tản mát ra khí tức rõ ràng như vậy.
“Lão phu Bạch Tiêu Vân.” Bạch Tiêu Vân thản nhiên chắp tay mà đứng: “Bạch Khâm Trì phái Bắc Đẩu người mà ngươi từng đánh bại ở Hương Sơn, là hậu bối của lão phu.”
Sở Trần ngoài ý muốn: “Ngươi là người phái Bắc Đẩu?”
Sở Trần có chút không tin, phái Bắc Đẩu, lại còn có người không có mắt như vậy, đến tìm anh gây phiền toái, đỏ không phải là thắp đèn lồng trên nhà vệ sinh sao?
Bạch Tiêu Vân lắc đầu: “Lão phu không môn không phái, chỉ là, thấy ngươi lần thứ hai đi tới kinh thành, vẫn cao giọng như cũ, muốn đến nói cho ngươi một đạo lý mà thôi.”
Lại là một người cậy mình nhiều tuổi… Sở Trần ha hả: “Xin
chì giáo.
Vừa dứt lời, Bạch Tiêu Vân đã vọt tới về phía Sở Trần, tốc độ của ông ta rất nhanh, thi triển chính là một bộ chưởng pháp, chường pháp vừa xuất hiện, liền có vài phần ý tứ thời đại võ giả cổ, trong đầu Sở Trần khắc sâu vô số tuyệt học thời đại võ giả cổ, đương nhiên rất dễ dàng nhìn ra.
“Lại còn chiếm được truyền thừa thời đại võ giả cồ.” Sở Trần lẩm bầm một tiếng, nhìn Bạch Tiêu Vân khí thế hùng hổ giết tới, Sở Trần bỗng nhiên một quyền đánh ra, như thiên long gầm thét.
Ằm!
Nội tâm Bạch Tiêu Vân đột nhiên run lên, kinh hãi thất sắc,
trong miệng Sở Trần nói ra “Truyền thừa thời đại võ giả cổ”, đã khiến trong lòng ông ta chấn động. Tiếp theo một quyền này của Sở Trần, ông ta ngay cả không gian tránh né cũng không có, trực tiếp bị Sở Trần một quyền đánh bay hơn mười mét, cuối cùng hung hăng ngã trên mặt đất, mặt đập đất, ngã đến mặt đầy bùn đắt cùng máu tươi, chật vật không chịu nổi.
Bạch Tiêu Vân giãy dụa muốn đứng lên, lại phát hiện Sở Trần đã đứng ở trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống ông ta.
“Ngươi muốn nói cho ta biết đạo lý gì?” Sở Trần hỏi.
Thân hình Bạch Tiêu Vân đột nhiên run lên, thực lực của Sở Trần cường đại đến mức khiến ông ta cảm thấy chấn động.
Thật khó chấp nhận.
Giới võ giả không phải chỉ có một khí tức cảnh của thánh nữ Bách Hoa Cung sao? Sở Trần… khi nào đột phá đến khí tức cảnh.
Ta chỉ có thể xếp hạng thứ ba thiên hạ… mặt Bạch Tiêu Vân như tro tàn.
Bại dưới tay của cường giả khí tức cảnh, ông ta không còn lời nào để nói.
“Ta nhận thua.” Bạch Tiêu Vân nhắm hai mắt lại.
Một bộ muốn giết muốn chém, muốn làm gì cũng được.
Leng keng!
“Học võ công hơn nửa đời người, nếu cứ như vậy phế bỏ mà nói, quả thật có chút đáng tiếc.” Sở Trần vừa nói vừa tiến lên.
Sắc mặt Bạch Tiêu Vân lúc này đột nhiên biến đổi, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất: “Sở thiếu hiệp, tôi biết sai rồi.”
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc