Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1613
Khoảng cách khí tức cảnh, chỉ có một bước xa.
Hôm nay, là ngày đầu tiên Bạch Tiêu Vân phá quan mà ra.
Bạch Tiêu Vân bất cứ thời khắc nào không ờ áp chế lấy trong lòng mừng như điên, nếu không phải lúc trước Bách Hoa Cung xuất hiện thánh nữ khí tức cảnh, Bạch Tiêu Vân thậm chí có loại cảm giác mình thiên hạ vô địch, hắn hiện tại xếp thứ hai thiên hạ.
Thế nhưng, Bạch Tiêu Vân tự tin, với cơ duyên hắn đạt được, muốn vượt qua vị Bách Hoa Cung kia, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
“Không cần kiêng kỵ người này.” Bạch Tiêu Vân lên tiếng: “Bao gồm Cửu Huyền Môn sau lưng hắn.”
Vừa dứt lời, Văn Phạm Tinh nhất thời kích động.
Vị lão tiền bối mặc cổ trang trước mắt này, vừa nhìn đã biết là phong thái của cường giả một phái.
Văn Phạm Tinh tuy rằng không hiểu được cấp độ cảnh giới giới võ giả, nhưng có những lời này của Bạch Tiêu Vân, trong lòng hắn đối với Số’ Trần sợ hãi, thoáng cái bớt không ít.
Văn Phạm Tinh hít sâu một hơi.
Nói như vậy, vậy thì thù cũ hận mới, cùng nhau tính toán rõ ràng.
“Có điều, Sở Trần đã mất tích rất lâu rồi.” Người tới trầm giọng mỏ’ miệng: “Hôm nay Bắc Trần khai trương, cũng không thấy Sở Trần xuất hiện.”
Văn Phạm Tinh trầm mặt, nhíu mày nói: “Ngươi có thể trực tiếp một lời nói xong hay không?”
Nếu Sở Trần không cỏ ở đây, không gian hoạt động của bọn họ sẽ lớn hơn.
Không có vũ lực uy hiếp cùa Sở Trần, bọn họ muốn đối phó Bắc Trần, dễ như trở bàn tay.
“Lần này, coi như Sở Trần may mắn, chúng ta tính lâi trước.” Ván Phạm Tinh đứng lên: “Ta đi bố trí một chút, sắp xếp người của câu lạc bộ siêu xe, tối nay, đến yến tiệc của Tống Nhan.”
Hai cô gái xinh đẹp đi theo Vàn Phạm Tinh ra khỏi phòng làm việc.
Bạch Diệu Huy suy tư một hồi, trầm giọng nói: “Vân bá, có
muốn tôi gọi điện thoại cho Khâm Trì, hiểu rõ một chút thực lực của Sở Trần kia không?”
Bạch Tiêu Vân cũng đứng lên: “Không cần thiết.”
Bạch Tiêu Vân hướng bên ngoài đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại: ‘Ta trong khoảng thời gian này sẽ tiếp tục bế quan, chuẩn bị đột phá đến khí tức cảnh, nhưng, nếu Sở Trần xuất hiện, các ngươi đối phó không được, tùy thời có thể thông báo cho ta xuất quan, ta đến hàng phục hắn.”
Nói xong, Bạch Tiêu Vân cất bước đi ra khỏi phòng làm việc.
6:30 chiều.
Tòa nhà Sơ Hối kinh thành, công ty Dược phẩm Bắc Trần đã sớm qua giờ tan ca, nhưng lúc này, không khí trong công ty vẫn náo nhiệt như trước.
Tống Nhan Hạ Bắc cùng Hạ Ngôn Hoan đi ra khỏi phòng họp, bọn họ mờ một cuộc họp ngắn để tiến hành công tác điều phối tiếp theo của Bắc Trần.
“Sở Trần đã xuống máy bay rồi.” Khóe miệng Tống Nhan bất giác cong lên cười.
Xa cách nhiều ngày, cô nhớ chồng mình rồi.
Ánh mắt mọi người trong đại sảnh nhìn qua.
Hạ Bắc khuôn mặt mỉm cười: “Đi thôi, xuất phát, nhà hàng Sơ Hối.”
Trong lúc đó, một trận tiếng hoan hô vang vọng.
Mọi người vây quanh hai vị lão tồng trẻ tuồi của Bắc Trần, cao hứng phấn chấn, sau khi xuống thang máy, đi ra đại sảnh, đi về phía nhà hàng Sơ Hối cách đó không xa.
Không ít người qua đường nhao nhao ghé mắt.
Nhân viên của Bắc Trần cũng không khiêm tốn, khi có người qua đường đưa tới ánh mắt nghi vấn, lập tức sẽ có người cười mở miệng giải thích: “Chúng tôi là Công ty Dược phẩm Bắc Trần mới tới, tổng giám đốc mời chúng tôi đến nhà hàng Sơ Hối ăn cơm.”
Nhất thời dẫn tới càng nhiều ánh mắt hâm mộ ghen tị.
Tống Nhan cũng thật không ngờ, một đường đi tới, khiến nhân duyên qua đường của Bắc Trần lập tức tăng vọt không ít.
Rất nhiều người đều biết tòa nhà Sơ Hối một Công ty Dược phẩm Bắc Trần chuyển vào, phúc lợi siêu tốt, ngay cả nhân viên bảo vệ vệ sinh, hôm nay đều được mời đến nhà hàng Sơ Hối ãn cơm, nghe nói tổng giám đốc còn đặc biệt chuẩn bị bao lì xì lớn.
“Dược phẩm Bắc Trần là công ty gì?”
Không ít người bắt đầu hỏi thăm.
Mọi người Dược phẩm Bắc Trần chậm rãi tiến vào nhà hàng Sơ Hối.
Lúc vừa mới đi vào đại sảnh, mọi người theo bản náng yên lặng, đi tới nơi này liền đại diện cho hình tượng của Bắc
Trần, bất kể là nhân viên mới và cũ, sau khi tận mắt chửng kiến cảnh mỹ nữ tống giám đốc bắt rắn phá cục, đều sinh ra cảm giác thuộc về Bắc Trần cực kỳ mãnh liệt.
Quản lý khách sạn họ Ngô, là một mỹ nữ dáng người cao gầy, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, dẫn mọi người Bắc Trần đi về phía trước.
Ban đầu Hạ Bắc đặt trước hai mươi bàn, sau đó lại táng thêm hai mươi bàn, tồng cộng bốn mươi bàn, sắp xếp ở sảnh tiệc lớn nhất của nhà hàng Sơ Hối, sảnh tiệc tên là “Bách Xuyên”.
“Cái tên này tôi thích.” Lúc Hạ Bắc đi vào sảnh tiệc, mỉm cười nói: “Hải nạp Bách Xuyên dung hòa rồi lớn mạnh, người nhà Bắc Trần chúng ta đến từ nám sông bốn bể, hôm nay có thể gặp nhau một chỗ chính là một loại duyên phận, tồi đề nghị, sau này Bắc Trần ngày này hàng nămn, đều tồ chức một bữa tiệc tối tại sảnh tiệc “Bách Xuyên” của nhà hàng Sơ Hối.”
Trong sảnh tiệc nhất thời phát ra một trận tiếng hoan hô.
“Hạ tổng, ngộ nhỡ sang nám đội ngũ Bắc Trần chúng ta lớn mạnh, một sảnh tiệc “Bách Xuyên” không ngồi xuống đủ.” Có người cười nói.
“Một sảnh tiệc ngồi không đủ, liền có hai, ba, thật sự không được, chúng ta liền thuê nhà hàng này làm nhà án cho công ty.” Hạ Bắc nghiêm trang.
Mọi người cười ha ha.
Bầu không khí ấm áp và hài hòa.
Đương nhiên, câu nói cuối cùng của Hạ tồng không ai coi là thật, thuê một nhà hàng xa hoa năm sao đến làm nhà ăn của công ty, ai có thể làm được.
Nhưng Hạ Bắc giờ phút này cảm thấy, mục tiêu nhỏ đầu tiên mình phấn đấu ờ kinh thành đã xác định được.
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc