Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1597


Tại thời điểm sinh tử này, tất cả mọi người đều muốn sống!

Trong mắt người đàn ông, nếu mình chậm một bước, ca nô sẽ bị người khác cướp đi.

Liều mạng!

Người đàn ông hét lớn một tiếng, tung người nhảy lên.

Tiếng kêu vang vọng.

Tiếng kêu thảm thiết.

Ánh mắt Hà Vũ cũng nhìn qua, trong lòng nhất thời phát lạnh…

Thân ảnh người đàn ông kia vừa mới hạ xuống, đã bị hai con cá mập gần cắn xé thành hai nửa, máu tươi nhất thời nhuộm đỏ một phần nước biển, nhưng ngay sau đó một con sóng vỗ qua, máu tươi cũng biến mất vô tung vô ảnh, còn có, chiếc ca nô kia, cũng bị cắn xé đến vỡ vụn.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, thân thể lạnh lẽo.

Người đản ông bức thiết muốn chạy thoát kia, dùng sinh mệnh để nói cho mọi người biết một sự thật càng thêm tàn khốc, bầy cá mập biến dị này căn bản sẽ không bởi vì máu


tươi mà xao động, cho dù mùi máu tươi của người đàn ông xuất hiện ở biển, cũng chỉ có mấy con cá mập gần tới đây đảo quanh, còn lại cá mập các nơi, mỗi nơi đều làm việc.

Thuyền trường Smith cũng ngã xuống thuyền và hoàn toàn tuyệt vọng.



“Không còn cách nào sao?”

“Thuyền đang chìm a!”

“Tôi phải chết sao?”

Không ít người gào khóc.

Rất nhiều người giống như điên cuồng.

So với chết càng đáng sợ hơn chính là, đang thong thả, trơ mắt, nhìn mình đi về phía chết…

Hơn nữa, còn chết dưới sự cắn xé của cá mập.

Cái chết vừa rồi của người đàn ông kia khiến linh hồn người ta phát run.

“Hà Vũ, chúng ta thật sự phải chết sao?” Khuôn mặt Lilisa cũng toát ra tuyệt vọng, cô tựa vào người Hà Vũ, Hà Vũ

cũng đang nắm chặt hai tay Lilisa, cô rất muốn an ủi Lilisa, nhưng đến lúc này, an ủi đã vô dụng: “Lilỉsa, rất vui kho biết quen cậu, kiếp sau, chúng ta còn phải làm bạn tốt.”

Lilisa vào lúc này, ngược lại so với vừa rồi bình tĩnh hơn, cô dựa vào Hà Vũ, nhìn phương hướng hoàng hôn: “Đáng tiếc, tó’ còn chưa đi qua Trung Quốc, không phải cậu nói, đó là một quốc gia rất đẹp sao?”

“Phải.” Hà Vũ gật đầu: “Đó là một nơi rất đẹp.”


“Hà Vũ, cậu nói… thật là tốt nểu ông trời đột nhiên đến và cửu chúng ta.” Lilisa cười cười: “Không đúng khồng đúng, phải nói, nếu có cậu nói cường giả võ công Trung Quốc đi ngang qua nơi này, đuồi bầy cá mập đi…”

“Lilisa, tỉnh lại đi.” ở một bên, Johnsh hừ lạnh: “Cậu có nghĩ rằng sẽ có một con người có thể xua bầy cá mập? Đó chỉ là Hà Vũ lừa gạt cậu mà thôi.”

Hà Vũ đột nhiên đứng lên.

Johnsh hoảng sợ, hiền nhiên bình thường không ít lần bị Hà Vũ chình đốn, nhưng lúc này lực chú ý của Hà Vũ hiển nhiên không ở trên người hắn, Hà Vũ chỉ vào xa xa, hướng hoàng hôn: “Mọi người xem… bên kia, có một chiếc thuyền!”


Lilisa cũng lập tức đứng lên, nhìn qua, nhất thời kinh hỉ: “Thật sự có thuyền.”

Rất nhiều người đều chú ý tới.

Nhưng, phản xạ có điều kiện vui mừng qua đi, tất cả mọi người lại một trận im lặng.

Có thuyền, vậy thì thế nào?

Trước khi bọn họ bị bầy cá mập vây quanh, lúc đó chẳng phải là một chiếc thuyền sao?

“Ngay cả khi có một chiếc thuyền, cũng không thể cứu chúng ta.” Lilisa lúc này cũng phản ứng lại.

“Cậu xem hướng thuyền đang di chuyền, hướng về phía chúng ta.” Hà Vũ trầm giọng nói: “Tớ biết bọn họ không cửu được chúng ta, nhưng mà… chúng ta phải tìm cách để thông báo cho con tàu đó và yêu cầu họ thay đồi tuyến đường, nếu không họ sẽ bị cá mập bao vây như chúng ta.”

Nghe vậy, Johnsh bên cạnh bĩu môi: “Người sắp chết rồi, còn có cái tâm sự nhàn rỗi này.”



Thuyền trưởng Smith đứng dậy và gật đầu: “Tồi sẽ thử thổi còi, cho họ tín hiệu để trốn thoát.”

Hà Vũ mỉm cười.

Trước khi gần chết, nhiều người có sự lựa chọn khác nhau.

Vị thuyền trưởng già trước mắt này, giống như cô nghĩ, đủ để khiến cô ấy cảm thấy hạnh phúc.

“Thật là một thuyền trưởng tốt bụng, thật đáng tiếc khi gặp bầy cá mập chết tiệt này.” Lilisa nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên, tròng mắt Lilisa mở to: “Hà Vũ, cậu xem trên con thuyền kia… là cờ của nước cậu!”

Hà Vũ nhìn qua, một chút đỏ tươi kia, dưới ánh mặt trời lặn ở biển, đặc biệt chói mắt!

Trong nháy mắt này, Hà Vũ có loại cảm giác tâm an khó hiểu.

Thậm chí, cô mơ hồ cảm thấy máu đang sôi trào.

Thuyền trưởng đã huýt sáo, nhưng con thuyền đối diện kia, cũng không có thay đồi phương hướng, một lá cờ đỏ tươi kia, còn đang hướng về phía các cô…


Ánh mắt mọi người đều nhìn qua.

Lilisa nín thở, cô nắm chặt tay Hà Vũ, thanh âm có chút run rẩy: “Hà Vũ, cậu nói xem… chún ta có cơ hội được cứu không?”

Hà Vũ không biết từ đâu dâng lên tự tin, cô dùng sức gật đầu, nhìn chằm chằm chiếc thuyền lớn đối diện phỏng nhanh tới: “Có!”


Trong đám người, thanh âm kinh hô vang vọng.

Đồng tử Hà Vũ chợt co rụt lại.

Lilisa nãm tay cô chặt hơn.

Mấy con cá mập, giống như thích khách ở biển sâu, vọt tới chiếc thuyền lớn kia…

Chiếc thuyền lớn kia, cũng bị theo dõi.

“Aa a… mau nồ súng đi, nồ súng đi!” Lilisa hét lên gần như theo phản xạ có điều kiện.

Nhưng kế tiếp, Lilisa nhìn thấy một bức tranh cả đời này của mình cũng không cách nào quên…

Trên thuyền lớn đối diện, một thân ảnh cao ngất thon dài bỗng nhiên nhảy lên, lưng mang hoàng hôn đầy trời, thân ảnh như lướt qua giữa không trung, lập tức rơi xuống biển, chân đạp sóng, như đi trên mặt đất bằng phẳng, tốc độ như điện, trước mặt liền đụng phải một con cá mập.

Con cá mập kia mở miệng to, muốn cắn xé thanh niên này, thanh niên nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp bắt lấy con cá mập này, đột nhiên phát lực.

Một cú ném qua vai với con cá mập này.

Ằm ầm…

Những con sóng đánh lên trời.




Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc Truyện Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc Story Chương 1597
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...