Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1562
Bên ngoài cửa ánh sáng, từng đạo thân ảnh xuất hiện, có người ở cửa thứ nhất đã bị đá ra, cỏ người thì trong quá trình luyện hồn, linh hồn bị hao tồn, không cách nào kiên trì nữa, bị ép rời đi.
Bọn họ đều bị trận thế bên ngoài dọa sợ, sau đó trước tiên lao vào hành động thủ trận.
Bắt đầu từ thời điềm này, bọn họ phải tạm thời đặt xuống khúc mắc giữa bốn tông.
Cùng nhau liên thủ, đối phó Thiên Ngoại Thiên.
Bên trong đại điện, trước bể luyện hồn, người còn lại càng ngày càng ít.
Không ai trao đổi, bọn họ nắm chặt thời gian, tiến vào bể luyện hồn đi tồi luyện linh hồn.
Bọn họ có loại cảm giác, cho dù là tiến vào bể luyện hồn vài phút, cũng tốt hơn bọn họ ở bên ngoài khổ luyện linh hồn một nám.
Bởi vậy, tác dụng của bể luyện hồn cao hơn xa tuyệt học thời đại võ giả cổ xung quanh vách tường.
Vù!
Thiên Tiêu tôn giả lại một lần nữa bị bể luyện hồn ném ra.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh bốn phía, võ giả bốn tông còn lại đã không còn nhiều lắm, bên cạnh hắn, mạch chủ Cửu Huyền, cũng chỉ còn lại một mình Lý Hoa Thước.
Tất cả những người khác đã rời đi.
Đạt Ma sơn, Huyền Linh đại sư cùng Quy Nhất đại sư vẫn còn ở đây.
Phái Bắc Đẩu đều rời đi.
Chiến Long Đảo, có ba người không biết tên tuồi, ngày thường không lộ ra ngoài, hiện tại lại bày ra sức mạnh linh hồn cường đại.
Còn có hai người, khiến Thiên Tiêu tôn giả cảm thấy bất ngờ.
Một thân ảnh váy đỏ khoanh chân ngồi cách đó không xa, Liễu Như Nhạn!
Liễu Như Nhạn xuất hiện khiến đám người Thiên Tiêu tôn giả mừng rỡ không gì sánh được, nội tâm cũng thỏ’ phào nhẹ nhõm, dù sao Liễu Như Nhạn trước đó làm tất cả, bọn họ đều nhìn thấy.
Liễu Như Nhạn không sao, vậy đương nhiên rất tốt.
Tuy rằng thân thề bị thương, nhưng linh hồn Liễu Như Nhạn cứng cỏi rõ ràng hơn đa số người, cô đã nám lần tiến vào bể luyện hồn.
Người cuối cùng…
Thiên Tiêu tồn giả không có cách nào lý giải, người thần bí cả người quấn báng bỏ.
Thiên Tiêu tôn giả xác định, người này tuy rằng chỉ còn lại cỏ một đôi mắt, nhưng hắn rõ ràng chì là cảnh giới tông sư đỉnh phong, ngay cả khí tức cảnh cũng chưa có bước vào.
Hắn ở chỗ này, thuộc về “khác loài”, nhưng hôm nay chính “khác loài” này, bày ra sức mạnh linh hồn so với đại đa số võ giả khí tức cảnh còn cường đại hơn.
“Cứ tiếp tục như vậy mà nói, người này hẳn là rất nhanh liền có thề đột phá đến khí tức cành.” Thiên Tiêu tôn giả cảm thán: “Hơn nữa, là một khí tức cảnh linh hồn cực kỳ cường đại, đối với hắn sau này đột phá đến cảnh giới thần biến, có trợ giúp thật lớn.”
Thiên Tiêu tôn giả trong lúc bất chợt đều có chút hâm mộ “khác loài” gặp phải.
Trạm Đông Sơn lâm vào trong uể oải cực độ không cam lòng, nắm chặt nắm đấm.
Giới võ giả hiện nay, trong tứ tông võ giả, rõ ràng chì cỏ hắn là người tiếp cận cảnh giới thần biến nhất, nhưng hiện tại, bởi vì bức thiết muốn đuổi kịp Sở Trần, hắn không để ý linh hồn bị hao tổn, còn không đợi linh hồn của mình khôi phục lại, liền một lần lại một lần xông vào bề luyện hồn, cuối cùng phát ra tác dụng ngược lại, linh hồn của hắn bị thương, hơn nữa bị đá ra ngoài cánh cửa ánh sáng.
Khiến Trạm Đông Sơn thoáng cảm thấy vui mừng chính là, lúc hắn chật vật nhất, lại cỏ người trước tiên đỡ hắn dậy.
Thế gian tràn đầy tình yêu thương.
Trạm Đông Sơn ngẩng đầu lên, chạm vào nụ cười tràn ngập chân thành của Mộ Dung Thần Hồng, cả người choáng váng.
Ằm ầm! Ầm ầm! Àm… .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Cường giả Thiên Ngoại Thiên trùng kích trận pháp động tĩnh càng lúc càng ló’n.
“Trạm Đồng Sơn, vẫn khỏe chứ.” Thiên Bối lão nhân nhìn Trạm Đồng Sơn.
Trạm Đông Sơn lúc này mới chú ý tới Thiên Bối lão nhân, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, cả người dâng lên một trận lạnh lẽo.
Hai con ốc biển nhỏ kia, chính là hắn trộm cắp từ trong tay Thiên Bối lão nhân.
Trạm Đông Sơn theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Hắn vốn không phải là đối thủ của Thiên Bối lão nhân, hiện giờ linh hồn bị thương, thực lực càng giảm đi rất nhiều.
Trạm Đông Sơn cho rằng Thiên Bối lão nhân đến hỏi tội.
“Ngươi tự tay phóng thích ra một đám tà ma.” Thiên Bối lão
nhân hung hăng nhìn chằm chằm Trạm Đông Sơn: “Nếu như không phải ngươi trộm đi ốc biển nhỏ, cánh cửa này cũng sẽ không mỏ’ ra, trận pháp vây khốn Thiên Ngoại Thiên cũng sẽ không biến mất, hiện tại ngươi nhìn xung quanh, ác ma Thiên Ngoại Thiên thế tới hùng hồ, nếu như bọn họ phá tan trận pháp nơi này, nơi này, sẽ trở thành lò mồ đầu tiên sau khi Thiên Ngoại Thiên đi ra.”
Trạm Đông Sơn trong lòng mãnh liệt kinh hãi, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Khuôn mặt trắng bệch.
Thiên Ngoại Thiên ra rồi!
Đây chẳng phải là ý nghĩa, hắn thành tội nhân thiên cổ.
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc