Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1520
“Chúng ta không thể mãi không có bắt kỳ hành động nào.’’ Nam Cung Quân trầm ngâm một hồi, mỏ’ miệng nói: “Như vậy đi, chúng ta chờ tin tức của Sở Trần, chờ nó có thể tìm được Thiên Bối lão nhân hay không, sau đó mới quyết định hành động tiếp theo, thật sự không được, võ giả bốn tông chúng ta, mỗi người thay phiên phái người ra đẩy cửa.”
Vừa dứt lời, bên trong ốc biển nhỏ nhất thời truyền đến thanh âm lo lắng của Sở Trần: “Quân tỷ tỷ, mọi người ngàn vạn lần không thề hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải chờ ta, đừng đi đẩy cửa!”
Kết quả đấy cửa, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.
Thanh âm của Nam Cung Quân mang theo thoải mái truyền vào trong tai Sở Trần: “Vậy các sư phụ chờ tin tức của ngươi.”
“Nhìn kìa, có một chỗ lõm ở đây.” Võ giả phái Bắc Đẩu cách cánh cửa kia gần nhất chính là Mộ Dung Luật, hắn lòng nhớ nhà lại tựa như tiễn, bởi vì cả cánh cửa đều là màu đen bóng, nếu không nghiêm túc chú ý nhìn, cán bản nhìn không ra có chỗ lõm xuống.
Những người còn lại cũng đi lên nhìn một cái.
“Cái chỗ lõm này…” Nam Cung Quân bỗng nhiên cầm lấy
con ốc biền nhỏ trong tay: “Hình như vừa lúc có thể đặt một con ốc biển nhỏ xuống.”
Lời vừa dứt, mọi người nhất thời nín thở.
Ánh mắt Trạm Đông Sơn sáng lên: “ốc biển nhỏ chính là chìa khóa mở cánh cửa này.”
Hắn biết ốc biển nhỏ có tác dụng lớn sau khi đi tới đại điện, mãi đến khi nhìn thấy chỗ lõm của cánh cửa này, hắn mới thật sự xác định.
Võ giả bốn tông đồng thời phấn chấn kích động.
Đột nhiên bước ngoặt này, mang đến hy vọng, khiến tâm trạng của người ta phấn chấn.
“Nhanh thử đi.” Có người không thể chờ đợi đế mở miệng.
“Chờ một chút, nhìn bên này, còn có một chỗ lõm.” Nam Cung Quân mở miệng.
Mọi người ngẩn ra.
Bỗng nhiên, đồng thời nghĩ đến một khả năng khác.
Chẳng lẽ… phải có hai con ốc biển nhỏ cùng nhau, mới có
thề mở cánh cửa này?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Nam Cung Quân.
Suy cho cùng, ốc biển nhỏ có thể mỏ’ ra cánh cửa này hay không, đều là không rõ, Nam Cung Quân nỡ để cho đồ đệ bảo bối của mình tiến vào cấm địa mạo hiểm sao?
Đây chính là no’i chỉ cho phép vào, không được ra ngoài.
Nam Cung Quân đương nhiên hiểu được ý tứ của bọn họ, trong nháy mắt cắt đứt liên lạc giữa hai ốc biền nhỏ, sau đó mở miệng nói: “Mọi người đừng nghĩ nhiều quá, ta thà rằng chết ở chỗ này, cũng không có khả năng để cho Sở Trần mạo hiểm tiến vào.”
Thái độ của Nam Cung Quân rất kiên quyết, phía sau nàng, mạch chủ Cửu Huyền Môn, đều chống đỡ một câu này của cô.
Bọn họ không có khả năng đáp ứng để Sở Trần tiến vào mạo hiểm.
Trước tường vây đại điện sáng lạnh như băng, bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại.
Trên nóc Thiên Long trang, Số’ Trần nắm chặt ốc biển nhỏ,
Liễu Như Nhạn hiểu: “Quân tiên tử xóa bỏ khí tức của cô ấy rồi?”
Sở Trần ngơ ngác ngồi trên nóc nhà.
Anh làm sao có thể không rõ ý tứ của Quân tỷ tỷ.
Anh một mực chú ý tình huống bên kia của ốc biển nhỏ, khi nghe Quân tỷ tỷ nói một cánh cửa thần bí kia còn có một chỗ lõm khác, sỏ’ Trần liền lập tức nghĩ đến ốc biển nhỏ trong tay anh.
Có lẽ là phải có hai tiều ốc biển tề họp, mới có thể mở ra cửa đại điện.
Nhưng Quân tỷ tỷ trong nháy mắt cắt đứt liên lạc giữa hai ốc biển nhỏ, thái độ đã rất kiên định, tuyệt đối không cho phép Sở Trần bước vào cấm địa Thiên Ngoại Thiên nửa bước.
“Ta phải đi cửu bọn họ.” Sở Trần bỗng nhiên đứng lên.
Liễu Như Nhạn ngán anh lại.
“Khí tức của Quân tiên tử đã biến mất, ngươi có biết vị trí cụ thể của bọn họ không?” Liễu Như Nhạn nói: “Đừng quên, Thiên Bối lão nhân mà Trạm Đông Sơn nhắc đến, chúng ta mau chóng tìm được đảo vỏ sò, mới có thể giúp được bọn họ.”
“Phải, đảo vỏ sò.” Sở Trần cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, mở phía sau đài Cục đặc chiến, Giang Ánh Đào từng gửi cho anh về phương vị đại khái của đảo vỏ sò: “Ta lập tức đi tìm.”
“Ta đi cùng ngươi.” Liễu Như Nhạn nói.
Sở Trần nhìn Liễu Như Nhạn.
Liễu Như Nhạn mỉm cười: “Nhiều người có thề giúp nhau, vùng biến hiện tại, tùy thời đều có thế đụng phải nguy cơ khí tức cảnh cũng không cách nào đối mặt. Hơn nữa, đừng nói là đảo vỏ sò, nếu như ngươi muốn tiến vào cấm địa Thiên Ngoại Thiên, ta cũng phải đi, ai bảo ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ đây, nếu như bỏ lại ngươi một mình, tỷ tỷ như ta cũng quá không xứng đáng.”
Liễu Như Nhạn ôn nhu nháy mắt với Sở Trần: “Ngươi cũng không phải chỉ có một Quân tỷ tỷ. ”
Tóc dài phiêu phiêu, váy đỏ xẹt qua, tư thái uyển chuyền, Liễu Như Nhạn đã dẫn đầu rời khỏi Thiên Long trang.
Còn có một ngày, chính là thời điểm quyết chiến với võ giả Thiên Ngoại Thiên trên Chiến Long Đảo, thời gian anh rời đảo lần này không thể quá dài.
Từ tư liệu cho thấy, đảo vỏ sò ở phía đông Chiến Long Đảo, Sở Trần cùng Liễu Như Nhạn thông qua lối ra dưới vách đá rời đi, tìm thuyền trưởng lấy một chiếc thuyền cao tốc, giống như mũi tên rời cung xông ra ngoài…
Tranh giành từng giây từng phút.
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc