Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1488
Trạm Đông Sơn thấy rõ tình thế, tam tông nhận định hành động vừa rồi của hắn là muốn bỏ lại tam tông dẫn theo đội ngũ Chiến Long Đảo chạy trốn, dưới loại tình huống này, hắn làm sao không giao ốc biển nhỏ ra, tam tông sẽ không bỏ qua như vậy.
“Nhưng, nếu ốc biển nhỏ luồn ở trong tay các ngươi, ta tuyệt đối không đồng ý.” Trạm Đồng Sơn trầm giọng mở miệng: “Nếu các ngươi không tín nhiệm lão phu, như vậy, từ giờ trở đi, bốn tông chúng ta thay phiên nhau nắm giữ ốc biển nhỏ, mỗi tông một ngày.”
Võ giả tam tông ánh mắt nhìn nhau một cái.
Tắt cả đều đồng ý với kế hoạch này.
Dù sao bọn họ cũng không có khả năng ép Trạm Đông Sơn quá chặt, nếu thật sự ở chỗ này tự giết lẫn nhau, đối với tứ tông mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Ngày đầu tiên nắm giữ ốc biền nhỏ rơi vào tay Huyền Linh đại sư Đạt Ma Sơn.
Rừng rậm tối tăm, lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Võ giả tứ tông vẫn đi sâu vào trong rừng rậm.
Bọn họ cũng không cách nào xác định phía trước đến tột cùng có phải là chỗ sâu trong rừng rậm hay không, dù sao ờ trong phiến rừng rậm này, bọn họ đã mất phương hướng.
Đội ngũ Chiến Long Đảo, Trạm Đông Sơn vẫn luôn trầm mặt, ánh mắt lóe ra không cam lòng.
Hắn đã phân tích lại, từ sau khi khí độc xuất hiện phát sinh một loạt chuyện, đều là bởi vì Cửu Huyền Môn, một tiếng hô to kia chính là do trận doanh Cừu Huyền Môn phát ra, cũng là một tiếng hô to kia, làm cho phái Bắc Đẳu cùng Đạt Ma Sơn liều lĩnh xông lên, ngán cản đường đi của bọn họ.
“Cửu Huyền Môn!” Trạm Đồng Sơn nghiến răng nghiến lợi.
Cửu Huyền Môn làm hỏng chuyện tốt của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Cửu Huyền Môn.
“Đảo chủ.” Một người bên cạnh hạ thắp thanh âm: “Nếu như võ giả tứ tông cùng nhau tiến vào đại điện, tất cả mọi người đều có thể đi ra ngoài sao?”
Trạm Đông Sơn cau mày.
Hắn cũng không rõ.
Chỉ có điều, trong mắt Trạm Đông Sơn, cơ hội cuối cùng tiến vào đại điện, càng ít người càng tốt.
Cơ hội sống sót, cơ duyên không biết, đều phải lưu lại cho người cùa Chiến Long Đảo.
“Kiên nhẫn, chờ đọi cơ hội.” Thanh âm của Trạm Đông Sơn trầm thấp: “Ta tranh thủ cơ hội một ngày được nắm trong tay ốc biển nhỏ, tuy rằng tam tông sẽ theo dõi chúng ta rất chặt chẽ, nhưng ta tin, nhất định có cơ hội.”
Óc biển nhỏ rơi vào trong tay Huyền Linh đại sư, hắn cũng không có nghiên cứu, trực tiếp cất nó đi.
Cỏ thể nhìn ra được, trận pháp cũng không phải là thế mạnh của Huyền Linh đại sư.
Đêm đã khuya. . ngôn tình hay
Chiến Long Đảo, Thiên Long trang.
Thiên Bảo đạo sĩ cùng Chu Đại Tráng ra ngoài đã trỏ’ về, đồng thời còn dẫn về vài người, đều là đối tượng người áo
xanh trên đường nhìn thấy đuồi giết, thuận tay cứu trở về.
Sau khi đưan người về giao cho Trạm Mục Tư, hai người tìm được Sở Trần trên nóc nhà.
“Liễu cô nương còn chưa trở về.” Ánh mắt Chu Đại Tráng lau đi một tia sầu lo: “Chúng ta có cần tiếp ứng một chút hay không?” Hắn thủy chung cảm thấy, công tác điều tra tình báo này, thật sự không thích hợp với vị thánh nữ Bách Hoa Cung này.
“Yên tâm đi.” Sở Trần trong tay cầm ốc biển nhỏ, khóe miệng lau qua một tia vui mừng, vừa rồi, anh thử thành công đột phá một trận pháp của ốc biền nhỏ, sau khi có một cửa đột phá, Sở Trần tin, không bao lâu nữa, anh liền có thể nắm trong tay cách sử dụng ốc biển nhỏ.
Sở Trần nói ra chuyện mình đột phá ốc biển nhỏ, hai vị sư thúc đều vui mừng không thôi.
Nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ khi ra biển là giải cứu mạch chù chín mạch bị nhốt.
“Chiến Long Đảo cũng không yên tính.” Thiên Bảo đạo sĩ nói: “Thiên Ngoại Thiên tuy rằng chiếm lĩnh Chiến Long Đảo, nhưng võ giả Chiến Long Đảo về số lượng rõ ràng hơn xa Thiên Ngoại Thiên, không phải mỗi người đều sẽ khuất phục Thiên Ngoại Thiên, cho nên, các nơi đều sẽ bộc phát ra chiến đấu phản kháng, vừa rồi chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng, liền thấy được ba lần chiến đấu, chúng ta cũng tiện tay cứu người trờ về.”
“Nhưng, thồn xung quanh Thiên Long trang ngược lại yên tĩnh, bọn họ đã khuất phục Thiên Ngoại Thiên, bị Thiên Ngoại Thiên bắt làm nô dịch.” Chu Đại Tráng cảm khái, trong những người này, có lẽ có người nhà của đứa trẻ đã chết trong đó, nhưng bọn họ cũng bị bắt làm nô dịch.
Đây cũng là tính người.
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc