Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1420
Lồ ng ngực Trạm Lôi Đình phập phồng kịch liệt.
Hắn là thiên chi kiêu tử của Chiến Long Đảo, ngôi sao tương lai, cường giả tuyệt đình, vua vùng biển tương lai, chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy.
Rốt cục không thở nổi, Trạm Lôi Đình phun ra một ngụm máu tươi.
Nguy rồi… sắc mặt Mộ Dung Thừa Phong bỗng nhiên biến đổi, nhìn về phía Thất Tinh Kiếm cũng ngã trên mặt đất.
Đây chính là bảo vật trấn phái của phái Bắc Đẩu, ngày thường đặt ỏ’ chính điện cung phụng phái Bắc Đẩu, lần này bởi vì chuyện trọng đại nên mới đưa Thất Tinh Kiếm ra.
“Mau lấy Thất Tinh Kiếm đi.” Mộ Dung Thừa Phong gấp gáp mở miệng.
Gần Thất Tinh Kiếm nhất là Đặng Kiệt Hố, lập tức lao ra, mắt thấy sắp lấy được Thất Tinh kiếm, Mộ Dung Thừa Phong cũng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu lưu Thắt Tinh Kiếm lại cho Thanh Phong Quan, hắn trở về không có cách nào giải thích.
Nhưng ngay khi tay Đặng Kiệt Hổ sắp chạm vào Thất Tinh
Kiếm, Thất Tinh Kiếm lại tự mình động, đột nhiên bay lên, dưới ánh mắt đông đảo nhìn chăm chú, Thất Tinh Kiếm bay lượn trên không trung, sau khi xẹt qua một đạo độ cong duyên dáng, rơi vào trong tay một người.
Sở Trần.
“A, đây thật sự là một thanh bảo kiếm, lại còn tự động chọn chủ.” Sở Trần thần sắc bất ngờ cầm Thất Tinh Kiếm, nhìn thoáng qua xa xa: “Để cho đệ đệ của ngươi mang vỏ kiếm tới a.”
Vỏ kiếm cũng bay tới.
Sắc mặt đám người Mộ Dung Thừa Phong tối sầm lại.
Ai không biết Sở Trần tinh thông thuật cách không khống chế vật.
Đây rõ ràng là hắn đang đoạt kiếm.
Được tiện nghi còn khoe khoang.
Sở Trần đặt bảo kiếm vào vỏ kiếm: “Ngươi có thể cải tà quy chính, về sau liền đi theo ta đi.”
Mộ Dung Thừa Phong không ngừng hít sâu, hắn không thể
thất thố, không thề hộc máu như Trạm Lôi Đình.
Thất Tinh Kiếm bị cướp đi, phái Bắc Đầu nhắt định sẽ một lần nữa đoạt lại.
Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra.
Mộ Dung Thừa Phong sờ sở miệng mình một chút… không phải tồi.
Không ít ánh mắt nhìn qua.
Không Động đại sư hộc máu.
Áo cà sa Đạt Ma đã bị Chu Đại Tráng lấy đi, đồng thời một bên tự nhủ: “Rất đẹp, cầm về sưu tầm.”
“Đây có phải là mất cả chì lẫn chài hay không.”
“Giới võ giả sắp thay đồi rồi.”
“Kỳ môn chi thuật, thật sự không bằng công phu chính thống của chúng ta sao?”
“Mau rút đi, ngộ nhỡ bị Cửu Huyền Môn nhìn trúng trường thương cùa tôi liền phiền toái.”
Võ giả các phái cũng bất chấp thể diện của Tam tông, một bên thảo luận, một bên nhanh chóng rút khỏi Thanh Phong Quan.
Sợ đi chậm một bước, sẽ bị Cửu Huyền Môn tiếp tục thu hoạch chiến lợi phẩm.
Rất nhanh, Thanh Phong Quan náo nhiệt vắng vẻ hơn phân nửa.
Đội ngũ Tam tông dẫn theo không cam lòng rời đi.
Quảng trường Thanh Phong Quna lại một lần nữa vang lên tiếng hoan hô nhảy nhót.
Sở Trần khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt liếc mắt nhìn một phương hướng xa xa.
Anh biết có một người cũng đến.
Chì có điều, biểu hiện cường thế của Cửu Huyền Môn, khiến cô không cần phải hiện thân.
“Cũng không biết Liễu tỷ tỷ có thành công đột phá đến khí tức cảnh hay không.” Sở Trần tự mình lẩm bẩm một chút.
Xa xa đạo khí tức kia biến mất.
Liễu tỷ tỷ đi rồi.
Sở Trần tay cầm Thất Tinh Kiếm, đi tới trước mặt Mạc Vô Ưu: “Tiểu Vô Ưu, nhận kiếm.”
Mạc Vô Ưu tiếp nhận Thất Tinh Kiếm, giật mình nhìn Sở Trần.
Sở Trần cười tủm tỉm nói: “Ta tin, đợi một thời gian, Cửu
Huyền Môn sẽ xuất hiện một kiếm khách Vô ưu oai phong trong giới võ giả.”
Mạc Vô ưu nắm chặt Thất Tinh Kiếm, vào giờ khắc này, con ngươi dị thường kiên định.
Ánh mắt Sở Trần lập tức nhìn về phía Trương Vận Quốc: “Trương đạo trưởng, vất vả rồi.”
Trương Vận Quốc vội vàng lắc đầu: “Không không không, tôi nên làm.”
“Khát vọng của Trương đạo trưởng là trở thành đệ tử Cửu Huyền Môn, ta nghĩ, hôm nay cũng có thề là ngày Trương đạo trưởng thực hiện khát vọng.” Sở Trần mỉm cười mở miệng: “Hôm nay nhiều sư thúc như vậy ở chỗ này…”
Ánh mắt Trương Vận Quốc nhất thời mở to, nội tâm dâng trào kích động, không cách nào áp chế mà nín thở.
Tiến vào Cửu Huyền Môn là khát vọng cả đời của hắn, mà giờ khắc này, hắn cách khát vọng, vô cùng gần gũi.
Trong tầm tay.
Trương Vận Quốc theo bản náng liếc mắt nhìn Nhâm Bình Sinh một cái, nội tâm có chút khẩn trương, sắp trở thành đệ
tử của thần tượng.
“Hắn đang nhìn ngươi.” Nhâm Bình Sinh chọc Lũ’ Chính Phương bên cạnh một chút.
Lữ Chính Phương nở nụ cười, ánh mắt nhìn Trương Vận Quốc cũng cực kỳ tán thưởng: “Ngươi ở trước sơn môn tự làm hại mình tu luyện ta cũng nghe nói, nghị lực đáng khen, quả thật phù họp với tinh thần của mạch ‘Son’ của chúng ta, tuy rằng tuồi có chút lớn, nhưng Cửu Huyền Môn không thiếu người có tài nhưng thành đạt muộn, trở về rèn luyện nhiều hơn.”
Trương Vận Quốc trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng.
“Trương sư đệ, còn không mau bái sư.” Một người đàn ồng
có thể hình thể mạnh mẽ thiện chí nhắc nhở.
“Miễn miễn, lễ chính thức bái sư trở về rồi nói sau.” Lữ Chính Phương khoát tay áo, lập tức, vài sư huynh của Cửu Huyền Môn ‘Sơn’ mạch nhiệt tình đi lên, cơ hồ là đỡ Trương Vận Quốc đi tới một bên, tình cảm nói: “Trương sư đệ, chào mừng đến mạch ‘Sơn’ của Cừu Huyền Môn.”
Khát vọng của Trương Vận Quốc đã trỏ’ thành sự thật.
Nhưng giờ này khắc này, cả người Trương Vận Quốc cũng là trạng thái ngây ngốc.
Mọi người cũng không thèm để ý, chỉ coi Trương Vận Quốc là quá mức cao hứng.
Suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là mình, liều mạng hơn nửa đời khồng có cách nào tiến vào Cửu Huyền Môn, đột nhiên có được một cơ duyên, đương nhiên là cao hứng muốn điên.
Sở Trần sửng sốt một chút, chợt cũng vui vẻ, anh đương nhiên biết trong lòng Trương đạo trường là Nhâm Bình Sinh, nhưng, lúc này, Sở Trần cũng không có nói thẳng, Cừu Huyền Môn sẽ không ép buộc Trương đạo trưởng làm cái gì, sau khi trở về, chỉ cần Trương đạo trưởng nói rõ ràng, đương nhiên sẽ trỏ’ thành đồ đệ của Nhâm Bình Sinh.
Nhưng mà, Sở Trần như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi Trương đạo trưởng trở về… vẫn không dám nói…
Yếu đuối, sợ hãi, bất lực …
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc