Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1295
Sở Trần không để ý tới người đàn ông trung niên ồn ào này, mà là ánh mắt nhìn về phía hai vị lão nhân: “Nếu như tin được tôi, tôi liền châm cứu cho ông.”
Bà lão cười cười: “Chúng ta đương nhiên là tin tưởng y quán Liễu gia mới tới.”
Người đàn ông trung niên nam tử hừ lạnh: “Không phải người tốt.”
“Người này sao lại như vậy?” Bà lão nhịn không được níu kéo người đàn ông trung niên: “Trước tiên mặc kệ y thuật của chàng trai này như thế nào, thái độ khám bệnh của cậu ấy đáng giá được khẳng định, ai không phải từ khi còn trẻ tới đây? Ông dựa vào cái gì đổ lỗi cho người khác?”
“Bà nói rất hay.” Liễu Thiên Thiên nói: “Cháu
bảo đảm với ông, cho dù Sở Trần trị liệu hiệu quả không tốt, y quán Liễu gia chúng cháu cũng sẽ phái bác sĩ đến khám bệnh cho ông, y quán Liễu gia sẽ chịu trách nhiệm với mỗi một bệnh nhân chân thành đến khám bệnh.”
Một câu cuối cùng nói ra, Liễu Thiên Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên một cái.
Người đàn ông trung niên khuôn mặt biến ảo một chút, chợt vung tay đứng ở một bên.
Ông ta không đi xa.
Ông ta ngược lại muốn xem, người thanh niên miệng còn hôi sữa này, làm sao có thể châm cửu cho bệnh nhân này.
Tôi thấy cậu ta thậm chí không thể cầm kim.
Người đàn ông trung niên thầm nghĩ, khi thấy Sở Trần cầm lấy kim bạc, kim bạc run rẩy, người đàn ông trung niên nhịn không được phốc cười ra tiếng: “Cô xem cậu ta, ngay cả kim cũng cầm không vững.”
Liễu Thiên Thiên lại ngây ngẩn cả người, nhìn Sở Trần.
Ám kình độ châm.
Đây là một trình độ cao của châm cứu.
Toàn bộ y quán Liễu gia, người có bản lĩnh này, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Y thuật của Sở Trần, thật sự chỉ là biết một chút?
Khóe miệng Liễu Thiên Thiên khẽ co rút, cô có loại cảm giác mình bị Sở Trần đánh vào mặt.
Tên đáng ghét.
Nhưng mà, khi nhìn thấy đôi vợ chồng già này, Liễu Thiên Thiên lại theo bản năng hy vọng, Sở Trần thật sự có thể giảm bớt thống khổ mà ông lão phải chịu đựng.
Xèo! Xèo! Xèo!
Ngay khi người đàn ông trung niên còn đang cười nhạo Sở Trần cầm kim không vững, Sở Trần đã ra tay như gió, nhanh chóng hạ xuống ba cây kim châm.
Toàn bộ quá trình, ngay cả vị ông lão kia cũng không kịp phản ứng.
Không quá một phút, không chỉ có hai chân, phần còn lại trên người ông lão, đều có kim châm c ắm vào.
“Đùa giỡn.” Người đàn ông trung niên lại nở nụ cười: “Hai chân ông lão đều đau, cô xem kim châm của cậu ta, ngay cả bàn tay ông lão cũng c ắm vào, đây không phải là làm bậy sao? Ngay cả đạo lý hốt thuốc đúng bệnh cơ bản cũng không hiểu.”
Liễu Thiên Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn
Sở Trần.
Y thuật của cô không tốt, nhưng sinh ra trong Trung y thế gia, đối với thuật châm cửu, mưa dầm thấm lâu, cô tuy rằng nhìn không ra thuật châm cứu của Sở Trần cụ thể gọi là gì, nhưng có thể nhận ra, đây là một môn thuật châm cứu cực kỳ cao thâm.
Biết một chút.
Rõ ràng là triệu chút!
Liễu Thiên Thiên hừ hừ một chút, con ngươi rơi vào trên người sở Trần, trong lòng cô đối với năng lực của Sở Trần lại thêm một hạng mục, tinh thông y thuật.
“Ông lão, ông nghỉ ngơi 15 phút trước.” sở Trần mở miệng, chợt cười tủm tỉm nhìn về
phía Liễu Thiên Thiên, nháy mắt mấy cái với cô.
Liễu Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy đu đủ trong miệng không còn thơm.
Chủ yếu là người này quá tức giận.
Bà lão đẩy ông lão sang một bên.
Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng.
Trên đài phát thanh vang lên một thanh âm: “Mời L171 đi tới cửa sổ số 9.”
Thanh âm vừa dứt, một bác gái trung niên lập tức đứng lên, trực tiếp lắc đầu: “Không thể nào, tôi cự tuyệt, sắp xếp cho tôi người khác khám.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười.
Xem đi.
Chỉ có cặp vợ chồng già này, mới có thể ngốc như vậy, nghe theo chỉ huy đến trước mặt người trẻ tuổi này khám bệnh.
“Bác xác định muốn a sắp xếp người khác khám?” Liễu Thiên Thiên đứng lên.
Bác gái trung niên gật đầu.
Liễu Thiên Thiên đương nhiên sẽ không miễn cưỡng.
Lập tức sắp xếp cho bác gái trung niên.
Lúc này, ông lão ngồi trên xe lăn đột nhiên kinh hô một tiếng…
Rất nhiều ánh mắt nhao nhao nhìn qua.
Người đàn ông trung niên càng thốt ra: “Không phải là xảy ra chuyện chứ?”
Ngay cả bác gái vừa chuẩn bị tiến vào cửa sổ số 1 cũng theo bản năng dừng bước.
Bà lão lo lắng, vội vàng nắm tay ông lão: “Ông làm sao vậy?”
Đôi mắt đục ngầu của ông lão mở to vài
phần, tinh thần cả người tựa hồ đều lập tức nhấc lên, thanh âm thoáng run rẩy: “Hai chân tôi … hơi nóng lên, cảm giác đau đớn lại chậm rãi biến mất…”
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc