Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1261
“Sao? Còn muốn Đào Đào ra mặt cho anh sao?” Dương Bính Hỉ cười nhạo: “Nếu anh thật sự là một người đàn ông, thì dám làm dám chịu, vì chuyện chính anh làm trả giá thật lớn.”
“Đủ rồi.” Giang Ánh Đào trầm mặt quát một tiếng, lập tức kéo tay Tiêu Dung: “Chị Dung, nể mặt em, chuyện này coi như bỏ đi.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Dung biến mất, nhẹ nhàng nhíu mày: “Em là em gái của chị, thế nhưng, Hỉ Tử cùng Hà Huy là em trai của chị, chị không thể nhìn bọn họ chịu ủy khuất.”
“Bớt nói nhảm đi.” Sở Trần cuối cùng ăn no,
buông đũa trong tay xuông, đứng lên: “Xin
lỗi là không thể, nếu không có việc gì, chúng tôi phải trở về khách sạn, cô Đào, đi thôi.”
về khách sạn!
Khi Sở Trần nói ra ba chữ này, Dương Bính Hỉ cùng mấy người thanh niên cơ hồ đồng thời cảm giác được trái tim bị bạo kích, tức giận đến cả người đều phát run.
Trong nháy mắt não bổ sung không ít hình ảnh.
“Không xin lỗi?” Dương Bính Hỉ ngược lại rất thích câu trả lời của sở Trần, nếu sở Trần thật sự thành khẩn xin lỗi hắn, hắn không có chỗ phát ti3t mới cảm thấy nghẹn khuất: “Chị Dung, vừa rồi em đã nói, người này kiêu ngạo cuồng vọng, không coi ai ra gì.”
Giang Ánh Đào bất đắc dĩ lắc đầu.
Mấy người này coi sở Trần thành trái hồng mềm rồi.
Con ngươi Tiêu Dung nhìn chằm chằm Sở Trần, mấy người thanh niên phía sau có loại ý tứ nóng lòng muốn thử.
“Người trẻ tuổi huyết khí phương cương, bọn họ cũng giống như cậu, nếu kích động, ngay cả tôi cũng không quản được bọn họ.” Tiêu Dung mở miệng nói với Sở Trần.
Ánh mắt Sở Trần thoáng nhìn, khóe miệng khinh thường khẽ nhếch lên.
“Dạy cho anh ta một bài học.”
Không biết ai hô một tiếng, mấy người thanh
niên đã sớm hận không thể đánh Sở Trần một trận, lúc này xông lên, bao gồm cả Dương Bính Hỉ, nhưng, Dương Bính Hỉ dù sao cũng vừa mới tận mắt chứng kiến Hà Huy bị Sở Trần một cước đá bay, trong quá trình xông lên, Dương Bính Hỉ lưu lại một cái tâm nhãn, thân hình hơi thua những người khác.
Sự thật chứng minh, Dương Bính hỉ quả thật có dự kiến trước, nhưng mà cũng không cỏ tác dụng gì, Dương Bính Hỉ vẫn giống như
mây người khác, bị đánh bay ra ngoài.
Khuôn mặt Tiêu Dung trầm xuống, nhìn thoáng qua sở Trần, tầm mắt khẽ híp lại: “Thì ra là muốn ra mãnh long qua sông a.”
Tiêu Dung hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi phòng.
Đám người Dương Bính Hỉ cũng vội vàng đứng lên đi theo.
“Chị Dung, tên kia quả thực khinh người quá đáng a, chúng ta nhất định phải cho hắn một bài học.” Ánh mắt Dương Bính Hỉ tràn ngập phẫn nộ.
“Đại viện Bạch gia là địa bàn của Bạch Phong Vân, chúng ta không thể ở chỗ này làm lớn chuyện.” Tiêu Dung một bên đi về
phía trước, một bên thản nhiên nói: “Nhưng, nếu tên kia muốn chơi, chúng ta thân là chủ nhà, đương nhiên phải cùng hắn chơi một hồi… Vòng tròn câu lạc bộ siêu xe này, ở kinh thành tuy rằng không phải là tầng cao nhất, nhưng cũng so với bất kỳ vòng tròn phú nhị đại nào của Dương Thành hiển hách hơn nhiều.”
“Đúng vậy, một nhị đại đến từ Dương Thành, dựa vào cái gì mà đấu với chúng ta?”
“Không phải là ỷ vào có thể đánh một chút, nhưng trong vòng tròn của chúng ta, có thể đánh thường là không đáng nhắc tới nhất.”
“Thông báo cho người của câu lạc bộ tới đây, tối nay, để tên kia quỳ xuống rời đi.”
Tiêu Dung cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại.
Đám người Dương Bính Hỉ cũng nhanh chóng gọi điện thoại.
Câu lạc bộ siêu xe kinh thành, mới đầu là do năm phú nhị đại đồng khởi xướng, dần dần hình thành một vòng tròn phú nhị đại quan trọng của kinh thành.
Điều kiện cơ bản nhất để gia nhập một câu lạc bộ siêu xe là sở hữu một chiếc siêu xe cấp độ hàng chục triệu.
Kinh thành không ít thế hệ trẻ phú nhị đại chen lấn đầu đều muốn tiến vào câu lạc bộ siêu xe, có thể tiến vào câu lạc bộ siêu xe, không chỉ đại diện cho biểu tượng thân phận, mà còn là mở rộng tài nguyên nhân mạch thật lớn.
Tiêu Dung là một trong năm người khởi xướng câu lạc bộ siêu xe.
Một nhóm mấy người vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại, không ít người mơ hồ nghe thấy nội dung điện thoại.
“Có người trêu chọc câu lạc bộ siêu xe.”
“Nếu như không có gì bất ngờ, cửa đại viện Bạch gia rất nhanh sẽ bị các loại siêu xe chặn đầy.”
“Có kích hay xem rôi.”
Có người thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn, mang theo tâm tư tò mò, đi theo ra cửa.
Quả nhiên, rất nhanh, xa xa truyền đến tiếng nổ đường ầm ầm, hai chiếc siêu xe cơ hồ đồng thời chạy như điên mà tới, ở ven đường cửa Bạch gia vội vàng dừng lại.
Cửa xe mở ra, người thanh niên một thân trang phục đắt tiền đi ra, khuôn mặt mỉm cười nhàn nhạt, nhìn thấy Tiêu Dung, lập tức đi tới: “Là tên nàokhông có mắt nào, vậy mà chọc giận chị Dung của chúng ta a. ”
Dương Bính Hỉ nhìn thấy người tới, thần sắc lúc này vui vẻ: “Khôn ca tới rồi.”
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc