Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1256
Trong đầu Triệu Huyền Phong chỉ còn lại một ý niệm cuối cùng, hắn muốn điều động lực lượng cuối cùng còn sót lại của kỳ môn Kim Tỏa Trận, cắn giết thiếu chủ cửu Huyền, nếu như có thể thành công, mặc dù không có tài phú của Ngải Nhĩ Mạc Tháp, mất đi lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ, hắn cũng không thiệt thòi.
Đạo tặc Hỏa Yến hiển nhiên dự đoán được động tác của Triệu Huyền Phong, kịp thời xuất hiện ở nửa đường Triệu Huyền Phong xông về Sở Trần.
Trong tay áo Triệu Huyền Phong mũi tên lạnh đột nhiên bắ n ra, quỷ bí vô cùng, đạo tặc Hỏa Yến thân ảnh như hoa nhanh chóng
tránh né.
Sở Trần ngẩng đầu, nhìn một màn này, tầm mắt nhẹ nhàng híp lại.
Triệu Huyền Phong cách anh chưa tới năm mét.
“Đi chết đi.” Trong lòng bàn tay Triệu Huyền Phong đã cầm một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, đâm tới sở Trần.
Trong tốc độ ánh sáng, thân ảnh Sở Trần vừa động, mượn một gốc đại thụ làm nơi trú ẩn, vài cái lắc mình, chủy thủ của Triệu Huyền Phong c ắm vào thân cây, thân cây đại thụ to như thùng nước trực tiếp vỡ tan nổ tung.
Đối mặt với sự dốc toàn lực của Triệu Huyền
Phong, Sở Trần càng sẽ không lựa chọn cứng đối cứng, thân ảnh rất nhanh chuyển đến hướng đạo tặc Hỏa Yến.
“Chỉ còn một bước cuối cùng.” Sở Trần cùng đạo tặc Hỏa Yến sóng vai đứng, đồng thời ý vị thâm trường nhìn thoáng qua đạo tặc Hỏa Yến, tại thời điểm đạo tặc Hỏa Yến tránh né mũi tên lạnh trong tay áo Triệu Huyền Phong, Sở Trần tựa hồ đã biết đạo tặc Hỏa Yến là ai.
“Giao cho ta.” Đạo tặc Hỏa Yến cũng không chú ý tới ánh mắt Sở Trần dị thường, con ngươi nhìn chăm chú vào Triệu Huyền Phong, ngữ khí dị thường kiên định.
Sở Trần xoay người trong nháy mắt, công kích của Triệu Huyền Phong đã tới.
Đại đạo Hỏa Yến không có áp dụng sách lược phòng ngự nữa, phòng thủ tốt nhất chính là chủ động tấn công, lúc này uy lực của kỳ môn Kim Tỏa Trận đã bị suy yếu trên phạm vi lớn, Triệu Huyền Phong đã rất khó tạo thành uy hiếp đối với đạo tặc Hỏa Yến.
Hơn mười chiêu qua đi, xa xa truyền đến một tiếng ầm ầm vang vọng.
Lần này triệt để nghiền nát một tia may mắn cuối cùng trong lòng Triệu Huyền Phong.
Kỳ môn Kim Tỏa Trận, phá!
Cơ hồ cùng lúc đó, mui tên lạnh trong tay áo Triệu Huyền Phong lại một lần nữa b ắn ra.
Lần này, ba mũi tên đồng loạt b ắn ra.
Triệu Huyền Phong căn bản không nhìn kết quả của ba mũi tên này, trực tiếp xoay người rời đi.
Mục đích của ba mũi tên lạnh chẳng qua là vì hắn tranh thủ thời gian chạy trốn mà thôi.
Triệu Huyền Phong là một người thông minh.
ỏ’ thời điểm còn lại một tia cơ hội, hắn lựa chọn quyết đoán tấn công Sở Trần, nếu mà có thể giết Sở Trần, hắn liền được lợi.
Nhưng khi kỳ môn Kim Tỏa Trận bị phá trong nháy mắt, hắn cũng chạy rất quyết đoán.
Giữ cho núi xanh không lo không có củi đốt.
Leng keng! Leng keng! Leng keng!
Ba tiếng giòn tan đinh tai nhức óc.
Đạo tặc Hỏa Yến trong tay dĩ nhiên là một thanh đoản kiếm tinh xảo, thân kiếm xuyên thấu, giống như một tầng bích ngọc, nhưng thời điểm nó ngăn cản ba mũi tên lạnh của Triệu Huyền Phong, thân kiếm ngay cả một chút tia lửa cũng chưa từng xuất hiện qua, trình độ cứng rắn của nó vượt xa ba mũi tên
lạnh này.
Bóng đen như ảo, xuất hiện trước mặt Triệu Huyền Phong.
Khuôn mặt Triệu Huyền Phong toát ra sự kinh hãi nồng đậm.
Hắn thật không ngờ, đạo tặc Hỏa Yến dĩ nhiên vẫn còn đang che dấu thực lực thấwt của mình.
Đoản kiếm xẹt qua, lưỡi kiếm như ngọc, hàn mang đột nhiên phá vỡ đêm tối.
Triệu Huyền Phong bất ngờ không kịp đề phòng, bị thương chật vật lui về phía sau.
Sở Trần thoáng nhìn thấy một màn này, nhịn không được cảm thán: “Mỹ nhân như ngọc, kiếm như cầu vồng.”
ở trong mắt sở Trần mũi kiếm giống như hồng quang tuyệt mỹ, ở trong mắt Triệu Huyền Phong, cũng là vũ khí sắc bén đáng sợ.
Mặc dù dùng tất cả vốn liếng đi ngăn cản, nhưng trên người vẫn dính mấy vết kiếm máu chảy đầm đìa.
Ngay khi Triệu Huyền Phong lại một lần nữa
bị thương lảo đảo lui về phía sau, một bên, tiếng súng lại một lần nữa vang lên…
Nếu như là Triệu Huyền Phong thời kỳ toàn thịnh, muốn tránh được bao trùm của những viên đạn này cũng không khó, nhưng hiện tại, phòng ngự của hắn từ dưới kiếm của đạo tặc Hỏa Yến bị phá thành mảnh nhỏ, khi tiếng súng lần nữa tập kích, đồng tử Triệu Huyền Phong trực tiếp đình trệ.
“Đợi một chút, giữ lại mạng của hắn.” Mặc Đức đột nhiên hô to, xông lên, nhưng mà, khi hắn đi tới bên cạnh Triệu Huyền Phong, Triệu Huyền Phong đã không còn bất kỳ hơi thở nào.
Mặc Đức nhìn Triệu Huyền Phong ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt, có loại cảm giác không thể tin được.
Năm nám qua, Triệu sư phụ cho hắn cảm giác cao nhân với thủ đoạn thần tiên, đao thương bất nhập, vô địch thiên hạ.
Nhưng đêm nay, hắn lại tận mắt chứng kiến Triệu sư phụ bị một người phụ nữ bịt mặt đánh cho không hề có lực chống đỡ, cuối cùng chết thảm dưới súng của lính đánh
thuê Huyết Chiến Sĩ.
Vo giả Trung Quốc đáng sợ.
Mặc Đức nhìn thoáng qua đạo tặc Hỏa Yến đứng ở xa xa, không dám lên tiếng, lông mày cũng theo bản năng cau lại.
Triệu Huyền Phong vừa chết, tuy rằng là vì cha báo thù, thế nhưng, kho báu cha cả đời cất giữ, lại không tìm lại được.
“Cam Địch.” Mặc Đức đột nhiên ngẩng đầu, nói với Cam Địch: “Em lập tức dẫn người, lục soát tất cả tài sản của Triệu Huyền Phong trong thành phố Riyadh.”
Khóe miệng Huyết Thứ yếu ớt nhếch lên.
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc