Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 1203
Phần Thiên Cơ Huyền Đồ không trọn vẹn trên thực tế không nhiều lắm, Sở Trần dùng không đến mười phút đồng hồ, liền sửa xong phần bên trong tường thành, đến phần núi càng thêm đơn giản, Sở Trần trực tiếp làm liền một mạch, vung mực thành lĩnh, trong nháy mắt, một bức Thiên Cơ Huyền Đồ hoàn chỉnh hiện ra trước mặt mấy người.
Sở Trần buông bút trong tay xuống, nhìn chăm chú vào Thiên Cơ Huyền Đồ, lông mày lại nhíu lại.
Đám người Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cũng không chú ý tới thần sắc sở Trần, nhao nhao cúi xuống, nhìn bản phác thảo Thiên Cơ Huyền Đồ tỷ lệ nhỏ này, càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng tuyệt vời.
“Đây mới là Thiên Cơ Huyền Đồ hoàn mỹ.”
“Có thể tưởng tượng, Thiên Cơ Huyền Đồ ngày đó chính thức sửa xong, sẽ chấn động cỡ nào.”
“Nét vẽ làm nổi bật lên nét chính.”
Giang Khúc Phong cũng thử đi lên nhìn một cái.
Không có gì đặc biệt.
Giang Khúc Phong rời đi.
Ba vị đại sư thì lâm vào trong tranh vẽ không cách nào tự kiềm chế.
Sở Trần nhìn Thiên Cơ Huyền Đồ mình vẽ ra, so sánh với bức tranh trong đầu mình, xác nhận không sai.
Thế nhưng, lại thiếu một loại cảm giác.
Điểm mấu chốt nhất…
Trận pháp biến mất ròi.
Không cỏ trận pháp, vậy thì không phải Thiên Cơ Huyền Đồ thật sự.
Sở Trần nhíu chặt mày.
Nhìn bức tranh trên mặt bàn, lại liếc mắt nhìn Thiên Cơ Huyền Đồ một cái.
“Rốt cuộc là sai chỗ nào?”
Thiên Cơ Huyền Đồ tự tin vẽ ra, tuy rằng được ba vị đại sư tán thành, nhưng Sở Trần cũng không hài lòng.
Đây có thể không phải là Thiên Cơ Huyền Đồ thật sự.
Phụ trách đưa Sở Trần trở về chính là một nhân viên bảo vệ của biệt thự ven sông, thuộc về nhân viên ngoại tuyến cục đặc
chiến, cũng là tinh nhuệ trong quân.
Dọc đường này sở Trần không nói gì, nội tâm bảo vệ kích động mãnh liệt.
Tiền bối ‘Điếu Giả’ danh tiếng lẫy lừng, một đêm hành động ‘cấm địa” quét ngang các đại lính đánh thuê, khiến người ta mỗi lần nói đến đều là nhiệt huyết sôi trào.
Đêm qua, Thiên Tử, thành viên nòng cốt của tổ chức H khét tiếng, cũng rơi vào tay anh.
Có thể nói, trong thời gian rất ngắn, Sở Trần đã trở thành thần tượng, nhân vật tiêu chuẩn của không ít người trong cục đặc chiến.
Lúc bảo vệ lái xe đến cửa biệt thự đón Sở Trần, còn vô tình nghe thấy một tin tức càng thêm bạo lực, Thiên Cơ Huyền Đồ chấn
động cả giới thư họa, một phần không trọn vẹn kia, dĩ nhiên do Sở Trần sửa.
Một nhân vật truyền kỳ như vậy, vậy mà để mình đưa hắn về nhà.
Bảo vệ một đường lái xe vững vàng, muốn để lại cho Sở Trần một ấn tượng tốt.
Xe dừng trước biệt thự Tống gia.
“Sở đội, đến rồi.” Bảo vệ mỏ’ miệng.
Sở Trần phục hồi tinh thần lại, thốt lên: “Nhanh như vậy.”
Đồng tử bảo vệ nhất thời ngưng đọng, tôi lái nhanh sao?
Sở Trần xuống xe, vẫy tay với bảo vệ, khuôn
mặt mỉm cười: “Vất vả rồi.”
Sở Trần không biết chính là, trên đường bảo vệ trở về, một mực suy tư nhiều lần một vấn đề, mình lái nhanh sao? Mình làm sao lại lái nhanh thế? Mình không nên lái xe quá nhanh.
Tống Nhan Cao sắp tung ra thị trường, công ty Bắc Trần bận rộn trước nay chưa từng có, Tống Nhan đêm nay không nghi ngờ gì lại tăng ca, sở Trần một mình đi tới thư phòng
của lão gia tử Tống Trường Thanh.
Tống Trường Thanh đang uống trà, vui vẻ tự đắc.
“Sở Trần, trà Thiên Thiên mang đến thật sự là cực phẩm a.” Tống Trường Thanh rót cho
Sở Trần một chén: “Ta uống trà hơn nửa đời người, rất nhiều trà được xưng là cực phẩm trên thị trường cũng đều đã thử qua, nhưng trà Bách Hoa Tiên này, thật sự là rất tuyệt.”
Tống Trường Thanh không nhịn được lại tinh tế thưởng trà một chén, đắm chìm trong đó.
“Đúng rồi, sao tối nay Mạn Mạn còn chưa tới học vẽ kỹ năng vẽ?” Tống Trường Thanh nói: “Cháu nếu đã đáp ứng truyền thụ cho người khác vẽ kỹ năng vẽ, vậy nhất định phải dốc lòng dạy, ta thấy cô bé kia cũng rất có lòng cầu tiến.”
Trà Bách Hoa Tiên có tác dụng rõ rệt.
Sở Trần vội vàng gật đầu: “Đó là đương
nhiên.”
Tống Trường Thanh lại uống một ngụm trà, sau đó nhìn Sở Trần: “Bình thường cháu cũng không tới nơi này sớm như vậy, tối nay có việc sao?”
Sở Trần trầm ngâm một hồi: “Quả thật có chút chuyện không nghĩ ra.”
Ngược lại không có giấu diếm lão gia tử, Sở Trần nói chuyện mình sửa Thiên Cơ Huyền Đồ ra.
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc