Vượt Rào - Ninh Viễn
Chương 7
Đám đông vây quanh Lâm Gai dạt ra sau một cái liếc mắt của tổng giám đốc Cố, để lại Lâm Gai và Khương Tư Ý trong một khoảng trống đầy ngượng ngùng giữa sảnh tiệc ồn ào.
Lâm Gai xoay ly rượu trong tay, ánh đèn lấp lánh trên thứ chất lỏng màu mật ong.
Hai ngón trỏ của Khương Tư Ý thì vô thức xoắn vào nhau.
Hiểu lầm. Sao cố tình tạo không gian riêng cho cô và Lâm Gai thế?
Trong mắt cô, Lâm Gai là một tượng đài, một người huyền thoại, đóa hoa trên núi tuyết. Nghĩ đến chuyện gán ghép tình cảm với chị thôi đã thấy báng bổ.
Thế nhưng, Lâm Gai lại chẳng để ý. Chị không quan tâm những ánh mắt hiếu kỳ và lời thì thầm xung quanh. Việc đó khiến Khương Tư Ý hoài nghi, hay do mình nghĩ nhiều quá.
Đầu óc Khương Tư Ý như mớ hỗn độn sau cơn bão. Ấy thế mà lúc này, sự chú ý của Lâm Gai lại va phải chiếc cổ của cô.
Nhìn ở cự ly gần, bộ sườn xám này được đo ni đóng giày cho Khương Tư Ý. Cổ áo đứng ôm cái cằm xinh, đường viền thủ công chạy dọc theo cần cổ thiên nga.
Chuyên viên đấu giá vừa mới đây còn bình tĩnh làm chủ sân khấu, giờ đứng trước mặt Lâm Gai thì trở về làm cô bé.
Lâm Gai, người vốn kiệm lời, lại mở mồm trước.
"Chỗ bị đứt còn đau không?"
Khương Tư Ý thầm thấy may mắn vì Lâm Gai đã chủ động, nếu không cô thật sự không biết làm gì để phá vỡ không khí ngượng ngùng. Song câu hỏi lại khiến cô có chút mơ hồ.
"Chỗ nào ạ?"
Mắt Lâm Gai chùng xuống.
"Đêm đó tay em bị xước mà?"
Khương Tư Ý hoảng. Đêm đó tối ôm, Lâm Gai để ý đến vết xước mà tới công ty cô mới biết.
Cô ngại ngùng: "Lành rồi ạ."
Không biết lúc nói chuyện với người khác Lâm Gai có thế không, sao mà cứ nhìn thẳng vào người ta. Chênh lệch chiều cao khiến người nghe có cảm giác như đang bị soi xét từ trên xuống.
Đã thấp hơn cả một cái đầu, lại còn đi giày bệt, Khương Tư Ý bỗng thấy mình nhỏ bé, nói năng cũng lúng túng theo.
"Em, em có quay lại tìm chị. Thấy chị gọi điện thoại nên em ngại phiền. Sau đó..."
Sau đó, em đi luôn.
Sở dĩ cô không quay lại tìm Lâm Gai, vì sự lạnh nhạt của Tống Đề đêm đó thật sự khiến cô nản lòng thoái chí. Với tâm trạng tồi tệ khó mà che, việc đối mặt với Lâm Gai chắc chẳng nói được chuyện gì vui, lại càng không muốn đem cảm xúc cá nhân của mình ra trút lên một người không mấy thân quen.
Thay vì mang bực dọc đến cho người khác, thà rằng biến mất cho rồi.
Khương Tư Ý viện lý do: "Sau đó em bận, nên về trước."
Chuyện đã qua lâu, bận đến độ không nhớ ra phải giải thích với Lâm Gai một câu, cô lơ người ta, Khương Tư Ý kinh ngạc với cái gan của chính mình.
Không biết Lâm Gai không vui vì chuyện đó rồi bây giờ đến đây để hỏi tội hay không. Giọng Khương Tư Ý nhỏ xíu: "Xin lỗi, em có làm lỡ việc gì không ạ?"
"Không em."
Lâm Gai nói, "Chị muốn đưa cho em miếng băng cá nhân."
Thật sự?
Vết xước nhỏ đến mức mãi khi lành mới nhận ra, thế mà Lâm Gai biết.
Cảm giác được quan tâm một cách trực diện, khá lạ lẫm đối với Khương Tư Ý của hiện tại.
Mà người quan tâm cô là Lâm Gai.
Cảm giác lạ lẫm biến thành căng thẳng khiến đầu ngón tay co lại, vành tai nóng đỏ lên.
Sợ bị Lâm Gai thấy, Khương Tư Ý nghiêng người giấu đi một bên tai, giải thích rằng mình chỉ xước nhẹ, nó lành rồi.
Tiếc là giấu được một bên tai, bên còn thì Lâm Gai thấy hết.
Vệt hồng đang dần lan rơi vào mắt. Thêm vào thói quen mím môi khi nín thở của Khương Tư Ý, Lâm Gai biết đối phương căng thẳng.
Mắt Lâm Gai dấy lên nỗi buồn không ai nhận ra.
Lớn rồi mà còn sợ chị sao?
Sau một khoảng lặng ngắn, Khương Tư Ý hít thở ba nhịp, vắt óc mãi mới tìm được chủ đề.
"Em không nghĩ chị thích đi đấu giá."
Chuyển một cách cứng nhắc, nụ cười xã giao treo trên rất giả. Khương Tư Ý thầm cầu nguyện Lâm Gai đừng phanh phui mình, cô chịu không nổi.
Hình như Khương Tư Ý gặp may.
Lâm Gai không phanh phui. Cô gợi chủ đề nào, Lâm Gai hưởng ứng ngay chủ đề đó.
"Nội chị bị mất cái mặt dây chuyền long phụng bằng thanh hoàng ngọc, hơi giống món đồ trong phiên đấu giá của mấy em."
"Hơi giống ạ?"
Khương Tư Ý chớp mắt.
Ý là chưa chắc?
"Ừm, bà tặng chị. Tiếc là, bị tai nạn xong mất rồi."
Nói đến đây, đáy mắt Lâm Gai như phủ lớp u ám.
"Nội chị mất lâu, chị chẳng biết nó đang về tay ai, trôi dạt nơi nào. Mấy cái ngọc này nhìn khá giống nhau, nên không rõ nữa. Khi đó chị còn bé, chị không nhớ. Nên là thị trường có mặt nào nom hao hao thì chị mua sẽ mua."
Chẳng thân thiết gì mấy nên đừng hỏi mấy chuyện riêng tư sâu.
Khương Tư Ý nghĩ, thảo nào lúc Vạn Hân bỏ sót, Lâm Gai lại cười khẩy. Cô tưởng chị nể tình Tống Đề nên giúp mình.
Hóa ra tự ảo tưởng.
Khương Tư Ý: "Có ảnh để đối chiếu không ạ?"
"Có mà không rõ."
"Vậy, mai sau có cái nào thì em để ý cho chị."
"Cảm ơn em."
Không khí giữa hai người lại rơi vào im lặng.
Những cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa những người không thân quen thường diễn ra như thế.
Khương Tư Ý đang cố gắng vận hành chế độ "người lớn chuyên nghiệp", vắt óc tìm chuyện để không khí không bị đóng băng. Cô chưa tìm được chủ đề mới, thì nghe Lâm Gai nói: "Hôm nay em giỏi lắm, chúc mừng em."
Nói xong, đặt ly rượu xuống, ra chiều sắp đi.
Hai vai Khương Tư Ý thả lỏng, cô mỉm cười: "Cảm ơn chị. Vậy... chị sắp về ạ? Em tiễn chị ra ngoài."
Thực ra Lâm Gai chưa định về, cô đặt ly rượu xuống không chỉ vì không thích uống, mà sâm panh ở đây cũng không hợp khẩu vị.
Thế nhưng Khương Tư Ý tiễn mình rất tích cực. Nụ cười và sự thả lỏng đó in hằn trong mắt Lâm Gai, cô thấy... hơi nhức mắt.
Lâm Gai nói: "Thôi em."
Dứt lời, cô liếc mắt về chỗ gần đó.
Trợ lý của Lâm Gai thấy, bước ra trong đám đông, rồi đưa khăn choàng cho sếp.
Lâm Gai vừa quàng khăn vừa đi ra ngoài.
Về thật rồi.
Lúc đến cửa thang máy, Khương Tư Ý bước nhanh theo sau: "Chuyện đó... hôm nay nếu không có chị thì không thuận lợi như thế."
Lâm Gai quay đầu lại, đợi Khương Tư Ý nói tiếp.
"Cảm ơn chị đã giúp em dẫn giá."
Bất kể vì lý do gì, cô phải cảm ơn.
Lâm Gai chỉnh khăn choàng, nói: "Chị muốn mua mà. Phần giới thiệu của em thuyết phục được chị. Đồ quý nên thuộc về người hiểu nó, trân trọng nó. Nhỡ mà lọt vào bọn mắt thịt thì phí của."
Khương Tư Ý cảm thấy đầu mình lâng lâng, nghe kiểu gì cũng ra ý tứ trong đó.
Nhưng, được Lâm Gai khen làm cô vui
Nhân lúc không khí khá ổn, Khương Tư Ý lấy hết can đảm, nói: "Em có một chuyện muốn hỏi ý kiến của chị."
Lâm Gai nhìn Khương Tư Ý, hơi bất ngờ.
Khương Tư Ý: "Sau này em gọi chị là chị họ như Tống Đề được không ạ?"
Đã đính hôn với Tống Đề, mai này chạm mặt thường xuyên, mà xưng hô thế mãi thì không ổn lắm.
Kêu "chị họ" nghe thân hơn nhiều.
Ngỡ sẽ nhận được một cái gật đầu đầy thiện chí, ai ngờ không khí ấm áp ban nãy bỗng đóng băng.
"Không em."
Hai chữ lạnh buốt, dứt khoát, không cho người ta lối ra.
Khương Tư Ý: ...
Chị hai - Khương Tư Linh không gọi video cho cô ngay lúc đó thì chắc Khương Tư Ý đào cái hố chôn mình cho xong.
Khương Tư Ý nắm chặt điện thoại đang rung, "Em, có người gọi em. Em không tiễn chị ra ngoài nữa, chị ngủ ngon ạ."
Cô không dám nhìn phản ứng của Lâm Gai, quay người co giò bỏ chạy.
Lâm Gai dõi theo bóng lưng Khương Tư Ý, bàn tay trong túi áo khẽ mân mê một món đồ trang trí hình con thỏ.
Cô nhìn Khương Tư Ý, còn trợ lý thì nhìn cô.
"Nay sếp ổn không trời?," trợ lý thầm nghĩ. Bình thường có dí súng vào đầu cũng không đi mấy cái tiệc này.
Trong mắt trợ lý, ngoài công việc ra thì sếp toàn công việc. Mấy năm ở nước ngoài, hứng thú duy nhất của sếp là kiếm tiền, sếp mở rộng vốn hết ngày tới đêm. Sếp chưa bao giờ liếc mắt với đám nhà giàu và con ông cháu cha xếp hàng dài cả cây số vì muốn tán tỉnh mình, chán đến độ cảm thấy nói một câu thường cũng lãng phí sinh mệnh. Người ta đồn sếp bị "lanh một câu tán tỉnh thừa thãi cũng là lãng phí sinh mệnh. Tin đồn sếp là người "vô tính - asexual" bay lung tung, sếp còn lười phản bác bằng một chữ "nhảm".
Thế mà tối nay sếp tham gia một cái tiệc vô bổ, rồi còn đứng đó nói chuyện phiếm.
Phải sếp không sếp?
Tối nay tâm trạng của sếp tối khá tốt, cho đến khi nghe hai chữ "chị họ".
Trợ lý thực sự tò mò, tại sao sếp lại dị ứng với việc làm "chị họ" vậy?
Mãi cho đến khi bóng dáng Khương Tư Ý biến mất sau góc rẽ, Lâm Gai mới lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Nhà đấu giá khá ổn, nhưng nhà thang máy thì chậm như rùa.
Thang máy đến, cửa mở ra. Lâm Gai không bước vào, mà dò xét bên trong. Buồng thang máy nho nhỏ, không có ai, có một mùi hương thoang thoảng.
Nhìn sơ thì thấy sạch sẽ, thoải mái. Tuy nhiên, Lâm Gai đứng trơ ra đó, cho đến khi cửa đóng lại mà vẫn không bước vào.
Cô quay ngoắt, đi thẳng vào thang bộ.
Trợ lý đi theo sau xuống lầu, thầm nghĩ, sếp không thích đi thang máy à?
.
Đêm nay của Khương Tư Ý quá là sôi động, không một phút ngơi nghỉ. Cô bị đồng nghiệp và lãnh đạo vây, người thì gõ trái gõ phải, người thì thẳng thừng, muốn biết cô và Lâm Gai quen biết thế nào.
Khương Tư Ý nói hai người không thân và không một ai tin.
Giám đốc Ngô cười: "Con bé này khiêm tốn ghê."
Giờ Khương Tư Ý mới hiểu cảm giác bị dí vào chân tường, trăm cái miệng cũng không cãi nổi là thế nào.
May mà có Đoạn Ngưng chữa cháy.
Đoạn Ngưng: "Mọi người đừng trêu Tư Ý nữa, cậu ấy có vợ sắp cưới rồi, em chứng minh cho, không phải là cô Gai đâu."
Đoạn Ngưng nói một cách nghiêm túc, đám đông thực sự không cam lòng khi Khương Tư Ý và chị đại gia kia có duyên không phận, họ nhìn Khương Tư Ý bằng ánh mắt "em không biết hưởng".
Kết thúc tiệc tùng, Khương Tư Ý bắt chuyến tàu điện ngầm cuối, khổ lắm mới về đến nhà.
Lúc dắt chó đi dạo, Triệu Quân lại nhắn WeChat, nhắc rằng sắp đến tiệc gia đình, nói phải dắt Tống Đề về cho đúng giờ.
Phiên đấu giá mùa xuân kết thúc, cô không còn cớ từ chối. Thế là, cô chơi chiêu đà điểu, mắt không thấy, khỏi trả lời.
Vì hôm bữa Triệu Quân cũng chẳng trả lời cô, lần này đến lượt cô "seen không rep", huề nhau.
Cô gửi video và ảnh của phiên đấu giá mùa xuân cho Tống Đề, đợi một lúc, bên kia không trả lời.
Tống Đề đang ở London, chắc đang làm, không trả lời cũng bình thường thôi...
Khương Tư Ý mệt lả, tắm xong là nằm vật ra giường. Cuối cùng sắp kết thúc một ngày dài đằng đẵng, điện thoại lại bắt đầu rung lên không mệt mỏi.
Cô nghĩ Triệu Quân giục, mở ra xem, không phải Triệu Quân, chẳng phải Tống Đề, mà là Đoạn Ngưng.
Đoạn Ngưng gửi qua một đống ảnh, toàn ảnh chụp trộm lúc cô và Lâm Gai nói chuyện riêng bên chỗ tiệc.
Khương Tư Ý gửi lại một dấu chấm hỏi.
Đoạn Ngưng: [Đã quá mày ơi, tao làm liền một lố. Mày không biết Oliver và nhỏ Vạn Hân cay cú thế nào đâu, mặt tức đến xám ngoét. Suỵt, đừng nói gì cả, khỏi cảm ơn tao, lặng lẽ lưu về là được]
Vốn đã hơi buồn ngủ, nhưng khi thấy Lâm Gai trong ảnh, cô lại nhớ đến câu từ chối phũ phàng của chị lúc mình đòi hỏi.
Cứu cô với, cứu cuộc đời cô với.
Da đầu tê rần, mười đầu ngón chân co quắp. Khương Tư Ý cuộn tròn như con tôm trên giường, cơn buồn ngủ bị xấu hổ đánh bay sạch.
Khó lắm mới quên được, kết quả bạn yêu nhắc, cô nhớ ra.
Một phút hướng ngoại, cả đời hướng nội.
Hết ngủ nổi.
Khương Tư Ý trằn trọc trên giường, vớ cái điện thoại, trả lời Đoạn Ngưng: [Tao thật sự "cảm ơn" mày]
Vượt Rào - Ninh Viễn
Đánh giá:
Truyện Vượt Rào - Ninh Viễn
Story
Chương 7
10.0/10 từ 12 lượt.
