Vượt Rào - Ninh Viễn
Chương 47
"Bà xã."
Nụ cười trên môi Khương Tư Ý còn cứng hơn cả nụ cười trong ảnh trên giấy đăng ký kết hôn.
"Sao chị đến đây ạ?"
Xa xa, giám đốc Ngô tròn mắt ngạc nhiên. Cô đồng nghiệp tóc ngắn bên cạnh suýt phun trà sữa.
Lâm Gai đã công khai với bạn bè và đồng nghiệp của chị. Khương Tư Ý thấy mình không có gì phải giấu.
Ngoài việc muốn Thẩm Miểu phải từ bỏ, chuyện quan trọng hơn cả, là Khương Tư Ý không muốn Lâm Gai hiểu lầm.
Trong hôn ước, Lâm Gai hứa chung thủy với cô và cô cũng sẽ làm vậy.
Thế nhưng chỗ này là cơ quan, có nhiều đồng nghiệp đang nhìn.
Và vì cô biết đây nó là một vở kịch, cô hồi hộp chờ đợi phản ứng của Lâm Gai, không tránh khỏi sự bối rối.
Da đầu tê dại, các ngón tay vô thức co lại.
Cô mong Lâm Gai có thể phối hợp với mình...
Ánh mắt dò xét của mọi người không lọt vào tầm nhìn của Lâm Gai.
Hai từ "bà xã" bất ngờ làm tim rung động. Mặc dù Lâm Gai biết em luống cuống, song lòng cô dâng lên một cảm giác thỏa mãn, ngọt ngào.
Lâm Gai nắm tay Khương Tư Ý.
Chưa đủ.
Bàn tay Lâm Gai từ từ len vào kẽ tay, rồi vào lòng bàn tay em.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau một cách thân mật.
Cô chăm chú, ân cần, sử dụng hành động để công nhận từ "bà xã".
Hoàn toàn là một thái độ chiếm hữu tuyệt đối với Khương Tư Ý.
"Chị có buổi tọa đàm trên lầu, thấy quảng cáo của em nên ghé chơi. Chị quay video và chụp ảnh rồi. Bà xã chị xinh quá đi thôi."
Không những phối hợp, mà còn đan chặt bàn tay.
Những lời nói đầy tình cảm còn làm Khương Tư Ý đỏ mặt.
Hơi thở của cô rối loạn, cố gắng kiểm soát cơ mặt.
Thẩm Miểu thấy Khương Tư Ý đang khoác tay và người gắn với hai chữ "bà xã" có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra là ai.
Sau lần đấu giá trước, dù bị đưa ra nước ngoài, Thẩm Miểu thực sự không thể quên được Khương Tư Ý.
Cô xem đi xem lại video đấu giá của Khương Tư Ý.
Nét đẹp dịu dàng, trong sáng của đối phương đã in sâu vào tâm trí, khiến cô ngày đêm thương nhớ.
Việc đầu tiên khi về nước là tìm lịch trình của Khương Tư Ý, mua hoa rồi tới buổi tọa đàm.
Cô không ngờ, Khương Tư Ý lại kết hôn.
Sao kết hôn sớm thế?
Thẩm Miểu xinh đẹp và tự tin từ bé, người theo đuổi xếp hàng dài. Cô chưa từng chủ động theo đuổi ai. Khương Tư Ý là người đầu tiên.
Tuy Thẩm Miểu cực kỳ tự tin vào điều kiện của bản thân, nhưng so với "bà xã" của Khương Tư Ý thì chịu, thua từ chiều cao, khí chất đến bề ngoài. Chuyện đó khiến Thẩm Miểu chết lặng.
"Em xong việc chưa?"
Lâm Gai hỏi Khương Tư Ý.
"Dạ."
"Về nhà với chị thôi."
"Vâng, vâng."
Họ đi về phía giám đốc Ngô để chào tạm biệt.
Phần việc còn lại đã có đồng nghiệp xử lý, Khương Tư Ý có thể rời đi.
Giám đốc Ngô vẫy tay chào hai người.
Hai người quay lưng, Giám đốc Ngô bị cô đồng nghiệp tóc ngắn kéo tay lại.
Cô đồng nghiệp lắp bắp: "Tôi, tôi thấy chủ tịch Lâm đúng không?"
Giám đốc Ngô bình thản, như một người từng trải: "Ừ, bà không bị mù."
Cô đồng nghiệp tóc ngắn: "Tiểu Khương và chủ tịch Lâm? Bà xã? Tiểu Khương cưới chủ tịch? Hả?"
Giám đốc Ngô điềm tĩnh uống trà sữa: "Ừ, bà không bị điên."
Bước vào bãi đậu xe mát lạnh, tiếng ồn ào biến mất. Trong đầu Khương Tư Ý chỉ còn một từ.
Bà xã.
Thật rồi...
Cô gọi Lâm Gai là vợ rồi.
Trước mặt bao nhiêu người và trong một buổi lễ công khai.
Có những người, bề ngoài thì bình thản như mây trời, nhưng sâu thẳm bên trong lại bị cảm giác xấu hổ bủa vây, tinh thần co lại, co lại, cuối cùng thu mình thành một nhúm nhỏ, nhỏ hơn cả quả hồng may mắn treo trên túi xách của Lâm Gai.
Suốt quãng đường về, Khương Tư Ý không nói một lời.
Lâm Gai chống tay lên cằm, khóe môi đôi lúc lại nở một nụ cười. Nhưng thấy Khương Tư Ý im lặng, cô không mở lời trước.
Về đến nhà, Lâm Gai thấy khát, định hỏi Khương Tư Ý có muốn uống gì không.
"Khương Tư Ý."
Mới quay đầu gọi tên, Lâm Gai chợt nhận ra mình đã buột miệng gọi cả họ lẫn tên.
Đổi sang gọi "Tư Ý" chưa lâu, thỉnh thoảng nhầm lẫn là chuyện bình thường.
Thế nhưng, Khương Tư Ý lại khựng lại, đứng cách Lâm Gai ba bước chân.
Lâm Gai đứng trước tủ lạnh đang mở, nửa khuôn mặt được ánh sáng lạnh lẽo từ bên trong chiếu sáng.
Từ góc nhìn của Khương Tư Ý, vầng sáng ấy khiến những đường nét cứng cáp của Lâm Gai càng thêm phần lạnh lùng.
Cùng với việc gọi thẳng cả tên, cảm giác áp lực dâng lên ngập tràn. Cứ như Lâm Gai muốn cô phải thành thật khai báo.
"Mới gặp nhau một lần thôi ạ." Khương Tư Ý lên tiếng.
Lâm Gai: ?
"À, đâu, bữa có gặp bên triển lãm, hai lần."
"Ngoài ra, chưa bao giờ liên lạc riêng tư. Em không biết sao bạn ấy làm thế luôn. Nhưng... giờ bạn ấy biết em có vợ rồi, chắc không dây dưa nữa đâu ạ."
Khuôn mặt Khương Tư Ý ửng hồng, tuy câu từ lộn xộn nhưng cực nghiêm túc.
Giọng điệu sốt sắng.
Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Gai, thành thật giải thích.
Lâm Gai lặng lẽ nhìn Khương Tư Ý một lúc, rồi đóng tủ lạnh lại.
Cô bước tới, chống một tay lên chiếc bàn bên cạnh Khương Tư Ý.
Cả hai đang đi dép lê trong nhà.
Đôi của Khương Tư Ý là dép Capybara cô mang từ nhà cũ sang. Còn đôi của Lâm Gai là loại y hệt mới mua sau này.
Kiểu muốn thành đồ cặp.
Khoảng cách chiều cao mười phân khiến Khương Tư Ý phải ngước mắt lên để nhìn chị gái trước mặt.
Hơi bồn chồn, cô không biết Lâm Gai sẽ nói gì.
Hàng mi run lên một cách không tự nhiên.
Lâm Gai thấy em bối rối.
Gọi họ tên xíu thôi mà căng thẳng đến mức này.
Lại còn giải thích.
Nỗi sợ làm người khác tức giận, là di chứng từ một cuộc sống dài lâu đầy áp lực.
"Tư Ý."
Ngón tay hơi lạnh của Lâm Gai chạm vào mu bàn tay Khương Tư Ý.
"Em có biết vì sao bạn đó thích em không?"
Họng Khương Tư Ý nghẹn lại, cô không biết nên nói gì, nên phản ứng ra sao.
Lâm Gai cúi xuống, trên hàng mi dày cong vút có những vệt sáng lấp lánh, nụ cười từ từ lan tỏa từ khóe mắt.
"Bởi vì, em là làm người ta dễ yêu thích ấy."
Khương Tư Ý sững lại, như bị câu nói của Lâm Gai làm cho ngây dại.
Cô còn nghĩ chị sẽ nói những chuyện mà mình không biết.
Ví dụ như Thẩm Miểu làm vậy có mục đích khác, ví dụ một mối liên kết thương mại, hoặc một sự sắp đặt nào đó.
Cô thực sự không nghĩ tới.
Đến mức khi mới nghe, cô mất một lúc mới có thể hiểu được ý nghĩa thật sự ở bên trong.
Em là người rất dễ, khiến người khác yêu thích.
Yêu thích.
Khuôn mặt ửng đỏ vì cố gắng giải thích của cô, giờ bị một loại cảm xúc khác thay thế.
Ánh mắt ngạc nhiên, ngượng ngùng chớp chớp.
Thấy Khương Tư Ý bớt căng thẳng, Lâm Gai thong thả tiếp tục kế hoạch giải nhiệt cho em.
"Sinh tố dâu, dưa hấu hay Coke? Dâu tây nhở?"
Khương Tư Ý: "...Đúng ạ."
Lâm Gai: "Thêm tí sữa nhé?"
Khương Tư Ý: "Vâng..."
Lâm Gai không phí thời gian vào những câu chuyện không liên quan. Cô quay người, đi chuẩn bị đồ uống Khương Tư Ý thích. Đó mới là việc chính.
Đáng lẽ Khương Tư Ý phải thấy nhẹ nhàng. Thế mà, tim cô lại khó lòng trở về nhịp cũ.
Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng Lâm Gai, vừa vui, lại sợ bản thân tự đơn phương.
Tạm thời ở vị trí của vợ Lâm Gai, nhận sự tử tế, sự che chở của chị, cảm xúc trong lòng cô ngày càng sâu đậm.
Giới hạn cô tự đặt ra đang chênh vênh.
Một lần nữa tự nhủ với bản thân, đừng vượt rào, đừng tham lam và đừng nghiện.
Cô nhận quá nhiều rồi.
...
Khoảng thời gian sau, Lâm Gai nhận ra, ngoài giờ ăn và giờ đi ngủ, cô và Khương Tư Ý luôn "tình cờ" lướt qua nhau.
Cô ở phòng khách, Khương Tư Ý ở phòng ngủ.
Cô vào phòng ngủ, Khương Tư Ý xuống phòng làm việc.
Cô tới phòng làm việc, Khương Tư Ý lại chạy đến phòng gym.
Cùng sống dưới một mái nhà, nhưng họ lại như sống lệch múi giờ.
Lâm Gai không có bằng chứng, nhưng cô linh cảm, Khương Tư Ý có ý lảng tránh mình.
Lại lảng tránh.
Sao cảm giác cứ như quay ngược thời gian vậy?
Lâm Gai bất lực.
Em mới gọi "bà xã", rồi em đáng yêu giải thích rằng mình không "dây dưa" người khác, thế mà giờ em tránh cô.
Dù em có đáng yêu đến mấy, Lâm Gai cũng phải thầm nghĩ:
Em kêu chị thế rồi em chạy. Vậy ai mới là người không biết yêu đương?
Phàn Thanh về nước, trông không chỉ đen mà còn gầy hơn xưa.
Cô có mấy món quà tặng cho Lâm Gai và Khương Tư Ý, chút đồ ăn cùng đặc sản bên chỗ đi chơi.
Khương Tư Ý cảm ơn, rồi hỏi Phàn Thanh vui không.
Phàn Thanh ấp úng, hơi khó tả.
Cô định nói "mệt lắm".
Nhưng nhớ đến cảnh Kiều Cẩn ngồi dưới tán ô trên bãi biển, rồi mỉm cười nhìn mình.
Nhớ lại Kiều Cẩn coi mình như bạn, tâm sự vài chuyện cũ, cảm ơn mình vì chịu đi nghỉ dưỡng cùng một người phụ nữ trung niên nhàm chán.
Nói "mệt" thì không khách quan, lại còn có phần vô tâm.
Phàn Thanh đổi lời: "Tuy có mệt, nhưng khá vui."
Khương Tư Ý im lặng.
Dạo này suy nghĩ của cô hơi bất ổn, một câu nói ngắn gọn vậy mà cô lại nghe ra biết bao hàm ý.
Chiếc xe đi vào bãi đậu, đưa Khương Tư Ý đến tận cửa thang máy.
Khi Khương Tư Ý chuẩn bị lên lầu, Lâm Gai hỏi: "Chiều nay em có ở công ty không?"
"Vâng, hôm nay em làm cả ngày."
"Được."
"Sao thế ạ?"
Lâm Gai định nói thẳng, nhưng bị lơ mấy ngày, cô tủi thân, nên đổi lời: "Chiều rồi em sẽ biết."
Nếu hôm nay Khương Tư Ý không bận, chắc cô đã bị Lâm Gai treo lơ lửng.
Sáng nay giám đốc Ngô gọi họp, bàn tiếp chuyện chủ đề đấu giá mùa thu. Sau khi trưa ăn xong, mọi người trở lại làm việc.
Khi Khương Tư Ý tới kho đồ, Triệu Vịnh lại xuất hiện.
Lần này, cậu chàng không mua quà vặt cho cả bộ phận Kim thạch Ngọc khí.
Tay Triệu Vịnh cầm chiếc bánh nhỏ xíu, đi thẳng vào giữa bàn làm việc của cô đồng nghiệp tóc ngắn và Đoạn Ngưng, vừa ăn vừa thở dài: "Hãng này mới ra món mới, đắt dã man. Tôi tính mua mười lăm phần cho cả phòng, mà ẻm kết hôn rồi, sợ vợ em ấy hiểu lầm, lại cho là tôi không biết điều. Mọi người nói xem có đúng không?"
Cô đồng nghiệp tóc ngắn đang làm Powerpoint cùng Đoạn Ngưng đang trao đổi online với khách, đồng loạt liếc mắt nhìn Triệu Vịnh.
Triệu Vịnh: "Thế nên mọi người cũng không có lộc ăn."
Cô đồng nghiệp "Triệu Vịnh, anh nhận tiền quảng cáo của hãng này hả? Sao mà nhiệt tình ghê."
Đoạn Ngưng hơi đói, cô thèm ăn vặt. Mà Triệu Vịnh cứ cố tình chọc tức, lời nói lại chanh chua, thật đáng ghét.
Lng Đoạn Ngưng thầm nguyền rủa Triệu Vịnh ăn một miếng béo ba ký. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy ba nhân viên giao hàng, mỗi người kéo một chiếc xe đẩy, đứng trước cửa Giai Sĩ Bỉ, đang nói chuyện với lễ tân.
Lễ tân bảo họ chờ, rồi đi nhanh vào văn phòng giám đốc Ngô.
Giám đốc Ngô bước ra khỏi văn phòng với cô lễ tân, kinh ngạc: "Trà chiều? Chị có biết ai đặt đâu."
Giám đốc Ngô đi đến cửa, trao đổi với nhân viên giao hàng.
Đoạn Ngưng và cô đồng nghiệp tóc ngắn rướn cổ nhìn ra ngoài.
Chuyện gì đây?
Cô đồng nghiệp tóc ngắn tinh mắt, nói: "Giời, Đoạn Ngưng, thấy logo trên túi giao hàng không? Giống bên Vân Đỉnh quá."
Đoạn Ngưng: "Hơi giống thôi... sao có thể, biết trà chiều ở Vân Đỉnh đắt thế nào không?"
Năm ngoái, khi trà chiều Vân Đỉnh nổi tiếng, Đoạn Ngưng cũng muốn đi check-in.
Sau khi thấy giá 899 cho một phần, thiếu nữ chọn cách bỏ cuộc.
Hai người đi đến gần, nhìn logo. Đúng là trà chiều nổi tiếng của khách sạn Vân Đỉnh.
Được giao thẳng tới văn phòng của bộ phận Kim thạch Ngọc khí.
Và theo số lượng người trong bộ phận, họ mang tới mười lăm phần.
Hầu như có hết tất cả các món.
Hai người nhìn nhau, hoảng loạn vô cùng.
Sếp nào chịu chi thế?
Giám đốc Ngô cũng ngỡ ngàng, hỏi nhân viên giao hàng: "Ai đặt vậy? Bên mấy em có đơn hàng không?"
Nhân viên giao hàng đưa đơn hàng ra.
Giám đốc Ngô nhìn tên trên đó: "Cô Phàn".
Nhân viên giao hàng giải thích: "Đã thanh toán rồi ạ."
Nghe nói không cần trả tiền, Giám đốc Ngô thở phào.
"Bên này đâu có ai họ Phàn đâu."
Đoạn Ngưng nghe xong thì thấy sáng bừng.
"Tiểu Phàn, em biết, trợ lý của chủ tịch Lâm."
Trợ lý của chủ tịch đặt, suy ra là chủ tịch Lâm đặt?
Giám đốc Ngô nhớ lại hôm Tiểu Khương thuyết trình và đã chạm mặt Lâm Gai ở lối thoát hiểm.
Lúc đó, lỡ miệng nói mấy câu rằng Tiểu Khương kết hôn rồi, thế là hết hưởng được đồ ăn vặt Triệu Vịnh nữa, chắc chắn Lâm Gai đã nghe.
Lúc đó Lâm tổng chẳng có phản ứng gì và giám đốc Ngô cũng quên bẵng.
Vậy mà bây giờ, Lâm Gai gửi tới một bữa trà chiều của Vân Đỉnh.
Giám đốc Ngô giật giật khóe miệng, tuy vui nhưng sầu.
Đoạn Ngưng phi vội tới kho đồ gọi Khương Tư Ý.
Khương Tư Ý đang đeo khẩu trang và bao tay, cẩn thận xem lại chi tiết đồ đấu giá.
Đoạn Ngưng khéo léo lấy món đồ trong tay bạn yêu, đặt lại chỗ cũ, rồi kéo cô ra ngoài.
Khi Khương Tư Ý nhìn thấy mỗi người một phần trà chiều Vân Đỉnh, cô cũng ngỡ ngàng.
Khương Tư Ý hỏi Đoạn Ngưng: "Chuyện gì thế?"
Đoạn Ngưng: "Cậu không biết à? Vợ cậu gửi đó."
"Vợ tôi..."
Chưa quen với cách xưng hô, Khương Tư Ý mất một lúc mới liên kết được từ đó với Lâm Gai.
Đồng nghiệp vui vẻ cảm ơn cô và họ đã ăn được một lượt.
Triệu Vịnh chẳng nói thêm lời nào. Cái bánh cầm trên tay chợt trở nên thảm hại, khiến cậu chàng mất hết thể diện, lẳng lặng rời đi.
Khương Tư Ý không hiểu tại sao Lâm Gai lại làm vậy, nhưng khi thấy Triệu Vịnh cầm cái bánh ăn dở bỏ đi, cô đã hiểu ra.
Thì ra, lúc trước Lâm Gai hỏi buổi chiều cô có ở công ty không, là vì chuyện này.
Mặc dù gần đây cô hay tự luyến, nhưng hạn ngạch tự luyến năm nay của cô đã sử dụng hết. Khương Tư Ý vẫn phải nghĩ...
Lâm Gai đang chứng minh sự chiếm hữu của mình hả?
Đoạn Ngưng không thích món trà chiều đắt tiền kiểu này này, cô nàng cho rằng đó chỉ là chiêu trò marketing, nhìn thì đẹp nhưng chưa chắc đã ngon. Cho cũng không thèm.
Nhưng giờ được ăn miễn phí, hương vị mềm mại, thơm ngon ngập tràn vị giác. Ngon đến nỗi cô nhíu mày.
Lòng lại nghĩ, ngon thật, đúng kiểu đắt xắt ra miếng. Hương vị hoàn toàn bỏ xa tất cả các món bánh ngọt nổi tiếng trên mạng, đây là cảm giác của việc ăn tiền à?
Cả bộ phận đã biết chuyện Khương Tư Ý kết hôn với Lâm Gai.
Giờ lại được hưởng phúc, ăn trà chiều Vân Đỉnh.
Các đồng nghiệp từng tiếc nuối khi Lâm tổng không có duyên với bộ phận, từng coi Khương Tư Ý là "đồ dở tệ", giờ lại nhìn cô với ánh mắt đầy mãn nguyện.
Các nhân viên Vân Đỉnh còn ghi chép lại khẩu vị của từng người, xem ai thích món gì, để lần sau mang thêm.
Giám đốc Ngô cười tới mức khóe mắt hằn lên nếp nhăn. Cả bộ phận Kim thạch Ngọc khí được thơm lây, mọi người vui vẻ ăn bánh uống trà.
Tâm trí Khương Tư Ý thì lại không tập trung vào trà chiều.
Lâm Gai càng chu đáo bao nhiêu, một khao khát nào đó trong cô càng trỗi dậy, cô thực sự không thể kiềm chế.
Ngồi vào bàn, Khương Tư Ý từ từ ăn bánh. Cô lén mở điện thoại, tìm lại bức ảnh chụp ở buổi kỷ niệm năm năm của Huyễn Duy.
Sau khi Lâm Gai xin ảnh từ cô gái chụp hình, chị đã chủ động gửi cho Khương Tư Ý.
Trong ảnh, Lâm Gai cười rất duyên dáng.
Khương Tư Ý lấy hai ngón tay phóng to, rồi lại phóng to.
Ánh mắt cô lướt qua những đường nét trưởng thành, rực rỡ của Lâm Gai, cô không nỡ rời đi.
Tối đến Lâm Gai bận họp nên không kịp tới đón. Thế là, Khương Tư Ý tự đi xe đạp công cộng về nhà.
Về tới nhà, cô dắt Tuyết Cầu đi dạo trong khu dân cư.
Đi chưa được nửa vòng mà Tuyết Cầu đã mệt rã rời, nằm bẹp xuống đất, đòi Khương Tư Ý bế.
Khương Tư Ý chịu, phải bế nhóc về nhà.
Mới vào sân, cô thấy đèn bếp đã sáng.
Lâm Gai về rồi.
Khương Tư Ý lơ đãng lau chân, lau người cho Tuyết Cầu, rồi vào nhà.
Tuyết Cầu chạy tới chỗ Lâm Gai ngay, vui vẻ lắc mông, rúc vào chân, lấy đầu tròn dụi vào chân cô.
Lâm Gai đặt nồi xương bò đã hầm được một nửa lên bếp, rồi nhìn Khương Tư Ý.
"Em về rồi?"
Khương Tư Ý tránh ánh mắt của chị: "Vâng ạ."
Cô cảm giác tần suất nói "vâng ạ" gần đây của mình tăng lên.
Cô thay dép đi trong nhà, dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Gai, cô đi về phía phòng khách.
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch.
Đôi dép lê lẹt xẹt trên sàn.
Khương Tư Ý xoa đầu mình, thầm trách. Vào nhà, cô rõ ràng muốn chào Lâm Gai một cách tử tế, nhưng khi nhìn thấy chị, cô lại căng thẳng, lại lảng tránh.
Nếu cứ như thế này, Lâm Gai sẽ thấy cô kỳ lạ mất.
Và nếu chị phát hiện ra cô có những suy nghĩ không đứng đắn, mọi chuyện sẽ tệ hơn.
Cô hạ quyết tâm lát nữa sẽ tìm một chủ đề, đối diện với Lâm Gai.
Rồi phía sau bỗng có tiếng "cẩn thận".
Khương Tư Ý giật mình quay đầu, thấy một cành mộc lan ở khoảng cách rất gần, tí nữa thì đâm vào mắt.
Cô vô thức lùi lại, nhưng Lâm Gai đang ở ngay sau lưng.
Khương Tư Ý thầm kêu "thôi rồi", cô cảm giác mình sẽ đâm vào hoặc dẫm phải Lâm Gai, gây ra một "tai nạn" khủng khiếp.
Nhưng Lâm Gai không lùi bước. Chị không ngại bị đâm hay dẫm phải, chị dang rộng vòng tay, vững vàng ôm lấy Khương Tư Ý đang mất thăng bằng.
Khương Tư Ý bị ôm chặt, một hơi ấm bỗng lan tỏa, nó thấm vào cơ thể cô.
Mùi hương thoang thoảng ở đầu mũi. Khi cô từ từ quay đầu, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
Lâm Gai định nhắc em cẩn thận, nhưng lại nhận ra vì Khương Tư Ý vừa quay người, khoảng cách vốn rất gần của họ giờ gần như biến mất.
Tư thế ôm chặt, đôi môi mềm mại trong tầm tay, và ánh mắt dần mất tiêu cự của đối phương.
Lúc này, dù là là tư thế hay không khí, mọi thứ vô cùng thích hợp để hôn.
Bàn tay Lâm Gai vô thức lướt từ eo lên lưng Khương Tư Ý, rồi lên gáy, siết chặt, giữ lại.
Bản năng h*m m**n cuộn trào trong lòng.
Thế nhưng, Khương Tư Ý cứ lảng tránh cô. Vậy, sâu thẳm bên trong, em có đang sợ cô không?
Nếu cô hôn em thì em có sợ cô hơn không?
Lâm Gai đang cân nhắc.
Nhưng cô ấy lại thấy đôi mắt Khương Tư Ý đã hoàn toàn say đắm.
Hơi thở trở nên dồn dập. Đôi môi căng mọng khẽ mấp máy, rồi một khe hở nhỏ xuất hiện.
Cùng lúc đó, Khương Tư Ý nhắm mắt lại.
Như chú cừu non vừa sợ sệt, vừa mong chờ, Khương Tư Ý run lên trong vòng tay Lâm Gai.
Có phải là muốn hôn không?
Trong khoảng lặng giữa những nhịp tim dồn dập, Khương Tư Ý nghe thấy một giọng nói vang lên.
Nếu muốn hôn, thì là một người vợ ngoan...
Đó có phải là cách để thể hiện không?
Bùm!
Nhịp tim vốn luôn ổn định của Lâm Gai, bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Cô Khương Tư Ý vào tường và bắt đầu nụ hôn. Khi đôi môi chưa kịp định hình, Khương Tư Ý đã phát ra một tiếng nức nở ngắn ngủi, đầy vụn vỡ.
Bất lực.
Bị chiếm lấy một cách dễ dàng.
Cảm giác mềm mại và nóng bỏng xa lạ khiến cơ thể mỏng manh của Khương Tư Ý run lên.
Khát khao dồn nén bấy lâu nặng nề ấn lên cánh môi mềm yếu, hôn thật sâu, thật sâu.
Dễ dàng làm cô nóng bừng
Vượt Rào - Ninh Viễn
Đánh giá:
Truyện Vượt Rào - Ninh Viễn
Story
Chương 47
10.0/10 từ 12 lượt.
