Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 39


Khương Tư Ý cùng đoàn xe tiến vào khu biệt thự của Lâm Tuyết Bạc.


 


Đoạn Ngưng ghé sát cửa kính nhìn ra ngoài, mắt tròn xoe.


 


"Mẹ ơi, ở đây có hồ luôn trời. Khuôn viên đẹp quá xá, mát hơn trong phố mấy độ. Rộng quá vậy, Tư Ý, chắc còn lái xe dài dài mới tới nhà dì Lâm hả?"


 


Khương Tư Ý: "Đây đã là nhà rồi."


 


Hả?


 


Đoạn Ngưng thấy một dấu chấm than to đùng trong đầu.


 


Cả cái hồ cũng của dì Lâm?


 


Đúng là nghèo nàn hạn chế trí tưởng tượng.


 


Xe chạy theo con đường ven hồ, chưa đầy một phút là dừng trước cửa nhà chính.


 


Đoạn Ngưng mải đếm nhà có mấy phòng thì giám đốc Ngô và Khương Tư Ý đã lấy két hàng xuống.


 


Giám đốc Ngô đưa hộp của Đoạn Ngưng cho Đoạn Ngưng, hiếm khi nghiêm mặt nhắc nhở: "Tập trung đi, đừng để khách thấy mình không chuyên nghiệp."


 


Đoạn Ngưng thấy Lâm Tuyết Bạc mặc váy dài bước ra sân. Cô nàng siết chặt két, lấy lại chuyên nghiệp.


 


Thảo nào hôm nay sếp nghiêm nghị thế. Đồ đấu giá đắt tiền là một chuyện, chuyện khác là sắp đụng mặt Lâm Tuyết Bạc ở cự ly gần.


 


Lâm Tuyết Bạc là đại gia của bộ phận họ, tuy nhiên, giám đốc Ngô chưa bao giờ có dịp tiếp xúc riêng.


 


Và giám đốc Ngô không biết Lâm Tuyết Bạc có một thân phận khác: "mẹ vợ" của Khương Tư Ý. Bên cạnh đó, giám đốc Ngô cũng không biết đại gia bộ phận cực kỳ hiền hoà với Khương Tư Ý.


 


Trong suy nghĩ của giám đốc Ngô, Lâm Tuyết Bạc là một nữ doanh nhân quyết đoán và mạnh mẽ.


 


Giám đốc Ngô thuộc lòng câu chuyện bà tự gây dựng thị trường nội thất cao cấp trong nước. Tuy ngưỡng mộ, cô hiểu bà là người khá nghiêm và khó gần.


 


Giờ lại trở thành khách sộp nhất bộ phận, tới thẳng nhà riêng của người ta, thế nên giám đốc Ngô nghiêm chỉnh hẳn lên, mong rằng bản thân không làm sai hoặc vạ miệng chuyện không hay.


 


Tưởng phải đối mặt với thử thách lớn của đời mình, giám đốc Ngô nhìn người phụ nữ quyền lực của căn biệt thự bước tới, không dám thở.


 


Ngay khi nhìn thấy Khương Tư Ý, gương mặt trưởng thành nhưng lạnh lùng của Lâm Tuyết Bạc, bỗng nở một nụ cười rực rỡ như hoa.


 


"Tư Ý, connnnnn....."


 


Âm cuối ngân dài và mềm mại.


 


Giám đốc Ngô: ...


 


Lâm Tuyết Bạc vui vẻ đưa tay về phía Khương Tư Ý.


 


Sự nhiệt tình giữa nơi công cộng khiến Khương Tư Ý hơi ngượng, cô chậm nửa nhịp rồi bước tới, để bàn tay mình vào tay Lâm Tuyết Bạc.


 


Lâm Tuyết Bạc không buông tay Khương Tư Ý, quay sang mấy cô bạn đồng nghiệp, nở nụ cười thân thiện: "Trời nóng thế này mà để mấy đứa đi xa quá chừng, mệt lắm không? Dì có nước trái cây trong nhà. Vào nhà ngồi điều hoà cho mát."


 


Giám đốc Ngô cười gượng: "Vâng ạ..."


 


Sao sai sai kiểu gì.


 


Ma đầu chuyên thâu tóm đối thủ trong truyền thuyết đâu?


 


Dì này là sao? Sao dì hiền lành hơn cả bà ngoại ở quê thế?


 


Lâm Tuyết Bạc nắm tay Khương Tư Ý vào nhà. Đoạn Ngưng theo sau, lấy khuỷu tay huých giám đốc Ngô đang đứng sững: "Tập trung đi, đừng để khách thấy mình không chuyên nghiệp."


 


Giám đốc Ngô: ...


 


Trên đường vào nhà, Khương Tư Ý giải thích với Lâm Tuyết Bạc việc nhân viên an ninh đi kèm là quy định của công ty.


 


Lâm Tuyết Bạc hiểu, bà mời họ cùng vào.


 


Giám đốc Ngô hơi lơ mơ. Cô thấy bàn tay của Khương Tư Ý và Lâm Tuyết Bạc dính chặt không rời, thật kỳ lạ.


 


Lúc đi song song cùng Đoạn Ngưng, giám đốc Ngô hỏi: "Tiểu Khương và dì Lâm có quan hệ gì?"


 


Đoạn Ngưng - một mình giữ bí mật, khổ sở qyas.


 


Cô nàng giả vờ suy tư: "Ờ, quan hệ gì đây, mẹ con thất lạc lâu năm cũng thế thôi."


 


Hai người thì thầm, bỗng thấy Khương Tư Ý phía trước khựng lại và hoảng loạn. Nhìn theo ánh mắt cô vào phòng khách xong, cả hai bất ngờ theo.


 


Sao đông người thế?


 


Cô cả, cô hai, cậu ba, rồi chú, dì, em họ, cháu gái của Lâm Tuyết Bạc... Hàng loạt quý bà, cô chiêu, cậu ấm, danh giá thành phố J, những người bình thường có hẹn trước cũng chưa chắc gặp được, giờ hội tụ ở phòng khách nhà Lâm Tuyết Bạc.


 


Lâm Tuyết Bạc kéo Khương Tư Ý lại, nói với mọi người: "Chắc không cần giới thiệu nhỉ? Ai mà chẳng biết nhau."


 



Ánh mắt mọi người vô tình lướt qua hai bàn tay nắm chặt thân mật của họ, rồi cười lịch sự hoặc niềm nở với Khương Tư Ý.


 


"Sao mà không biết được, con gái út nhà họ Khương đây, lớn thế này rồi."


 


"Càng lớn càng xinh."


 


"Tư Ý, con nhớ dì không? Lần trước có gặp bên tiệc rượu."


 


Phần lớn số người này biết Khương Tư Ý vì hôn ước với Tống Đề. Song không một ai nhắc đến Tống Đề. Mọi người đủ tinh tế để không nói bất cứ chuyện gì liên quan đến chữ "Tống".


 


Có quá nhiều người chào hỏi, Khương Tư Ý không biết phải đáp lại thế nào, cô giữ nụ cười xã giao.


 


Lâm Tuyết Bạc không muốn Khương Tư Ý bị vây quanh. Chào hỏi xong, bà tự nhiên làm chủ: "Muốn coi trang sức mà? Đi thôi."


 


Mở két sắt ra, mấy quý bà vừa trò chuyện vừa uống rượu, rồi cầm đồ mình thích lên xem.


 


Một quý bà tóc ngắn hỏi giám đốc Ngô: "Bộ kim cương vàng này bao nhiêu?"


 


Giám đốc Ngô nhìn thấy bà cầm bộ số 2 - bộ đắt nhất. Sợ báo giá cao làm mất không khí, cô không nói cao, thay vào đó là rất chuyên nghiệp giới thiệu giá trị sưu tầm rồi báo giá ước tính: năm triệu.


 


"Năm triệu?" Quý bà nghe báo giá, sững người.


 


Giời ơi.


 


Giá cao quá làm khách sợ, không có lợi.


 


Quý bà cười tươi rói: "Cả bộ có năm triệu, rẻ thế?"


 


Giám đốc Ngô: ...


 


Lo bò trắng răng.


 


Cả nhóm như đi chợ, thoải mái lựa chọn trang sức. Đoạn Ngưng bận rộn giới thiệu, ghi chép. Mồm giám đốc Ngô giới thiệu đầu thì phải tính nhanh.


 


Năm triệu, bảy triệu, mười ba triệu...


 


Tính một lúc, hết tính nổi.


 


Tim đập nhanh quá, huyết áp tăng, không chịu được.


 


Kiểu này thì doanh thu quý này chắc chắn sẽ nghiền nát bộ phận Thư họa của Oliver.


 


Sung sướng lướt qua tâm trí, nhưng giám đốc Ngô vội dập tắt.


 


Đừng nông cạn mà so bì với cái thằng cha xui xẻo đó.


 


Nếu so, thì so với chính mình.


 


Lâm Tuyết Bạc tạm thời không nói gì, chỉ bảo họ mua, mua để đẩy doanh thu cho con dâu.


 


Bà không thích ồn ào giống con gái. Phần lớn thời gian là bà thích ở cùng một hai người bạn thân từ bé.


 


Hôm nay mời đông thế này vì có hai mục đích.


 


Nhờ Kiều Cẩn nên chuyện Khương Tư Ý đề nghị huỷ hôn với Tống Đề đã lan truyền khắp nơi.


 


Còn Lâm Tuyết Bạc, gần đây thường xuyên xuất hiện ở các buổi đấu giá, tình cảm với Khương Tư Ý thì càng sâu đậm. Nay lại có cả họ hàng, bạn bè chứng kiến mối quan hệ của Khương Tư Ý và nhà họ Lâm. Đây sẽ là một bước đệm quan trọng.


 


Vui tay mua vài món trang sức, vì mấy người này phiền bà bao năm. Mỗi người tiêu vài triệu, coi như trả chút ân tình, đó cũng là món hời.


 


Tuy vậy, vẫn có một kẻ keo kiệt.


 


Anh họ thứ ba của Lâm Tuyết Bạc ngồi trên ghế đơn. Hai khóe miệng trĩu xuống, lông mày nhướng cao, trán nhăn lại. Ông cậu ba soi kỹ chiếc vòng ngọc trên tay bằng cặp kính lão, kiểu phải móc ra khiếm khuyết mới thôi.


 


Trước đó, ông cậu nói mình sẽ mua cái vòng ngọc này tặng con gái làm quà sinh nhật lúc lên danh sách đồ.


 


Giờ thì vòng đã tới nơi, nhưng nghe giá thấm nhất là ba triệu và không thể giảm, thì cái ngữ tiếc tiền muốn làm biến dạng cả gương mặt. Ông cậu cứ mặc cả với Khương Tư Ý, nói một triệu rưỡi thì mua.


 


Một triệu rưỡi thấp hơn giá sàn, không bán được.


 


Khương Tư Ý không từ chối thẳng, cô nói khéo rằng mình không quyết định được, phải về bàn với nhà sưu tầm đã ủy thác.


 


Ông cậu ba "ối" lên: "Con là chuyên gia đấu giá còn gì? Sao không quyết định được?"


 


Khương Tư Ý kiên nhẫn giải thích, nhà đấu giá về bản chất là trung gian. Giá phải phù hợp với giá thị trường và tâm lý của người sở hữu.


 


Ông cậu cãi: "Toàn đâu giá ảo. Giảm một nửa vẫn đắt."


 


Khương Tư Ý định mở lời, Lâm Tuyết Bạc đã vỗ lên mu bàn tay cô.


 


Cô hiểu ý, cười cười chứ không nói gì.


 


Lâm Tuyết Bạc biết rõ, ông cậu ba từng có giao tình làm ăn với Tống Lập Danh. Ngoài mặt thì không dám ho he, nhưng trong bụng hậm hực ra mặt vì chuyện Khương Tư Ý hủy hôn Tống Đề. Thế mà Lâm Tuyết Bạc lên tiếng, ông cậu nào dám vắng mặt, bởi con cháu trong nhà ai mà chẳng trông cậy vào bà. Kẻ keo kiệt ấy tới rồi, một mặt muốn vơ vét, một mặt lại không dám làm mất lòng ai.


 


Hơn nữa, mọi người mua sắm rất nhiệt tình, ba hộp trang sức và ngọc bích gần cạn. Thêm món của ông ta không hơn, bớt cũng chẳng kém. Lâm Tuyết Bạc không muốn Khương Tư Ý phải khó xử, bà mặc kệ ông cậu ấy là xong.



Nhìn những món trang sức và ngọc được mua đi, Lâm Tuyết Bạc lên kế hoạch cho bước tiếp theo.


 


Váy áo thời trang cao cấp mùa sau và sườn xám các loại đã được chuyển lên phòng thay đồ của Lâm Gai trên lầu.


 


Đợi Lâm Gai về thôi.


 


Lâm Tuyết Bạc có gọi cho Phàn Thanh để hỏi lịch trình của con gái.


 


Sáng nay bận họp, giờ thì Lâm Gai rảnh.


 


Khi Khương Tư Ý mới bước vào cửa, là Lâm Tuyết Bạc nhắn tin cho Lâm Gai ngay.


 


Nói vợ con ở đây này, về nhanh đi.


 


Tính ra, giờ này thì chắc sắp tới.


 


Trước kia, để con gái về nhà còn khó hơn lên trời.


 


Giờ lấy Tiểu Khương làm mồi nhử, bà luôn luôn câu được con gái.


 


Đang nghĩ vẩn vơ thì cổng lớn mở ra và một bóng người cao ráo bước vào.


 


Hồi trước còn xa lại, thế mà giờ Khương Tư Ý chỉ cần liếc mắt là biết đó là Lâm Gai.


 


Cảm giác thật kỳ diệu.


 


Lâm Gai bước vào nhà là mọi người dừng việc ngay.


 


"Tiểu Hữu về rồi kìa?"


 


"Tiểu Hữu giảm cân hả con? Bận thì bận nhưng phải giữ sức khoẻ."


 


Lâm Gai giữ phép lịch sự cơ bản, tuy nhiên cô không chút chần chừ, mục đích rõ ràng, đi thẳng đến bên Khương Tư Ý.


 


Trước mắt bao người, Khương Tư Ý giả điên và không nhận ra Lâm Gai.


 


Thế nhưng, khi chị đến gần, đôi mắt đang cố trấn tĩnh lại chớp nhanh hơn. Lâm Gai đã đứng ngay bên, giả vờ không thấy thì quá giả.


 


Khương Tư Ý đành quay đầu, chào hỏi cho có lệ: "Chị Lâm Gai."


 


Lâm Tuyết Bạc nghe Khương Tư Ý đổi từ "Tiểu Hữu" thành "chị Lâm Gai", biết con bé ngại ngùng. Trước người thân bạn bè, chắc con bé có những bận tâm riêng, nên thôi không chọc.


 


Lâm Gai chờ tin nhắn của Khương Tư Ý cả buổi sáng, giờ thấy em ở nhà mẹ, cô thở phào.


 


Nhớ lại bản thân dễ làm Khương Tư Ý hiểu lầm rằng cô lạnh lùng và đáng sợ, lần này Lâm Gai cẩn thận, cân nhắc, hạ giọng và từ tốn: "Em chưa trả lời tin nhắn của chị."


 


Khương Tư Ý sững người.


 


Ánh mắt và giọng điệu làm Khương Tư Ý nghi ngờ bản thân không phải quên trả lời tin nhắn, mà là cô phụ bạc người ta.


 


Khương Tư Ý vội lấy điện thoại, mở WeChat.


 


Trước mặt mọi người, cô thấy dòng tin nhắn của Lâm Gai: "Muốn gặp em".


 


Ba từ lay động lòng người làm nhịp thở của Khương Tư Ý nhanh hơn. Mắt cô chớp liên hồi, rồi cô khóa màn hình.


 


Trông Lâm Gai cực kỳ bình tĩnh, song Khương Tư Ý cảm thấy giọng nói của chị ẩn chứa chút tủi thân, ánh mắt như giấu giếm.


 


Không nỡ để chị thất vọng, cô muốn an ủi ngay.


 


Khương Tư Ý nhỏ giọng giải thích: "Xin lỗi. Em bận quá, chưa kịp xem điện thoại."


 


Những người có mặt nhìn họ thì thầm với nhau, hình ảnh thân mật khó lòng không khiến người ta liên tưởng đến chuyện Lâm Gai sắp tổ chức tiệc cưới vào tháng Mười.


 


Trước giờ họ không biết đối tượng kết hôn là ai. Giờ thấy Lâm Gai, người nổi tiếng lạnh lùng và sạch sẽ, lại quan tâm và chủ động với Khương Tư Ý đến thế.


 


Thảo nào Lâm Tuyết Bạc chủ động mời họ.


 


Ai mà chẳng có đầu óc. Chỉ cần nhìn thái độ thân mật của Lâm Tuyết Bạc với Khương Tư Ý, sao mà không đoán được đôi phần.


 


Nhìn thấy ánh mắt như đã hiểu ra của mọi người, Lâm Tuyết Bạc chuyện đã thành.


 


Hôm nay Khương Tư Ý đeo găng tay vì công việc nên che mất chiếc nhẫn cưới của hai người.


 


Không cố ý, nhưng như thế lại hay.


 


Việc tạo ra bước đệm có thể lâu hơn, tự nhiên hơn.


 


Như chợt nhớ ra chuyện, Lâm Tuyết Bạc nói với Lâm Gai và Khương Tư Ý:


 


"Ơ, Tiểu Hữu, lần trước con nói có váy với sườn xám hợp với Tư Ý, tới hết rồi đó, đang treo trên phòng thay đồ. Con về vừa khéo, dẫn Tư Ý lên thử đi con, gu con tốt thế, chọn cho con bé đi."


 


Lâm Gai chưa bao giờ nói về chuyện váy áo và thực sự không phải "về vừa khéo".


 


Nhưng nó không ngăn cô rời khỏi đó cùng Khương Tư Ý, để có không gian riêng.



 


Khương Tư Ý cảm thấy Lâm Gai có chuyện muốn nói, cô bảo với giám đốc Ngô là đi một lát rồi về.


 


Giám đốc Ngô ngơ như bò nai tơ: "Em đi đi."


 


Hôm nay, Đoạn Ngưng hoàn thành vượt mức công việc, bán hết đồ trang sức xong thấy khỏe hẳn. Cô đang ăn bánh ngọt quản gia mang ra.


 


Ngon quá má ơi.


 


Hết miếng này đến miếng khác, Đoạn Ngưng quên luôn chuyện kiểm soát cân nặng.


 


Giám đốc Ngô kề sát Đoạn Ngưng, thất thần nói:


 


"Lâm Gai mà? Chị không nhầm đâu?"


 


"Đúng, mắt chị tinh thật."


 


Giám đốc Ngô: ...


 


Cùng họ Lâm, lại còn giống nhau. Vậy Lâm Gai và Lâm Tuyết Bạc là mẹ con.


 


Giám đốc bỗng thấy mình sống vô ích, một tin tức quan trọng thế này mà giờ mới biết.


 


Nhớ lại cảnh Lâm Gai và Khương Tư Ý tương tác, có ý nghĩ lóe lên trong đầu Giám đốc Ngô.


 


Giám đốc Ngô hít một hơi lạnh:


 


"Tiểu Khương nói kết hôn, thế đối tượng kết hôn là..."


 


Đoạn Ngưng nhét miếng bánh pho mát Oreo vào cái miệng "mười vạn câu hỏi vì sao" của giám đốc Ngô.


 


Chặn đứng những câu từ chị sếp sắp thốt ra.


 


Đoạn Ngưng: "Ăn đi chị, ngon lắm."


 


Bánh không ngon hay chưa đếm đủ tiền mà hỏi lắm thế?


 


Mồm đã đầy.


 


Giám đốc Ngô: ...


 


Ánh mắt của người thân, bạn bè vẫn dõi theo bóng Lâm Gai và Khương Tư Ý một lúc, mọi người đầu suy đoán.


 


Lâm Gai nổi tiếng lạnh lùng và nghiêm khắc. Thế hệ trẻ trong nhà không đứa nào là không kiêng dè. Ngay cả họ hàng cũng chẳng dám bén mảng làm phiền. Thế nhưng, Lâm Gai có thể kiên nhẫn, lên lầu thử đồ với Khương Tư Ý.


 


Cô em họ thứ hai cười cười: "Trông tình cảm thật đấy."


 


Lâm Tuyết Bạc: "Ừa, hợp nhau. Thân từ bé rồi."


 


Mọi người cười ý nhị, không ai không hiểu và không ai nhắc đến nhà họ Tống. Có mấy chuyện đã rõ rành rành.


 


Ông cậu ba im lặng suốt buổi, ông ta quan sát không khí, rồi gọi giám đốc Ngô tới.


 


"Giám đốc, cho xem lại cái vòng đó."


 


Giám đốc Ngô: "Không thấp hơn giá Tiểu Khương đưa ra được đâu ạ."


 


Cậu ba cười nói: "Ở ngoài ba triệu làm gì mua được chiếc vòng tốt thế này? Giá đó quá hợp lý rồi. Hơn nữa, ngàn vàng khó mua được thứ mình thích mà."


 


Trong phòng thay đồ có giá treo lớn ở giữa và treo đầy quần áo.


 


Khương Tư Ý tưởng rằng Lâm Gai và Lâm Tuyết Bạc lấy cớ để nói chuyện riêng, ai ngờ bên trong lại có đồ thật.


 


Lâm Gai biết mẹ muốn cho mọi người thấy tình cảm đặc biệt giữa cô và Khương Tư Ý, đồng thời mẹ muốn tốt với em.


 


Mẹ muốn diễn, sẽ diễn cho trọn, đồ đạc và chắc chắn chuẩn bị hết đồ đạc từ trước.


 


Khương Tư Ý hỏi: "Vậy em, thử cái nào ạ?"


 


Lâm Gai đáp: "Thử hết đi em."


 


Khương Tư Ý: ...


 


Lâm Gai nhìn quanh: "Theo kích cỡ của em hết đấy. Chắc mẹ muốn em thích cái nào thì chọn cái đó."


 


Khương Tư Ý có tiếp xúc với hàng hiệu, cô nói: "Bình thường em toàn mặc đồ công sở mà, đồ đắt quá, em không có dịp mặc."


 


"Sườn xám thì mình mặc đi đấu giá. Còn váy thì...", Lâm Gai thấy ánh mắt Khương Tư Ý lướt trên những chiếc váy, biết em có hứng thú. Cô suy nghĩ một lát: "Tuần tới là tiệc kỷ niệm năm năm của Huyễn Duy, lúc ấy em có thể mặc."


 


"Tiệc kỷ niệm? Tuần tới ạ? Em chưa nghe nói."


 


"Vâng, mới quyết định thôi."


 


Khương Tư Ý nghĩ Lâm Gai nói mới quyết định với công ty.


 



 


Cô không hào hứng với tiệc tùng và chưa từng tổ chức.


 


Nhưng Khương Tư Ý nói không có dịp mặc váy đẹp, thế thì cô tạo ra dịp đó.


 


Hơn nữa, còn một chuyện, tiện thể làm luôn.


 


Khương Tư Ý thầm nghĩ, thì ra là muốn cô đến dự tiệc kỷ niệm. Cô không chắc với thân phận gì, vì họ chưa công khai. Ngay cả đi ăn cũng ngồi phòng riêng.


 


Bạn gái để làm bia đỡ đạn?


 


Vậy cần tháo nhẫn không?


 


Vô số suy nghĩ lướt qua. Vì lòng không yên nên cô tiện tay váy dài.


 


Lâm Gai nhìn cái váy đó, cô thấy hơi do dự.


 


"Cái này?"


 


Khương Tư Ý vô thức "ừ", xác nhận quyết định của mình.


 


Kiểu dáng của chiếc váy làm Lâm Gai không mấy vui lòng. Tuy nhiên, cô không muốn can thiệp vào phong cách của em. Hơn nữa, em mặc là đẹp, là hợp thôi.


 


Cô lấy váy xuống, để Khương Tư Ý vào trong thay.


 


Cô đứng ngoài chờ.


 


Mười phút trôi qua, Khương Tư Ý vẫn chưa ra.


 


Váy mùa hè mỏng, vì vậy thể chậm đến thế.


 


Lâm Gai tiến lại gần, hỏi: "Tư Ý?"


 


Phòng thay đồ im lặng một lát, giọng nói Khương Tư Ý vang lên một cách bối rối:


 


"Chị Lâm Gai, chị vào giúp em được không?"


 


Khương Tư Ý thực sự không ngờ được cô chọn bừa mà chọn đúng cái váy phía trước đơn giản, nhưng phía sau là kiểu dây đan chéo hở lưng.


 


Không hiểu sao dây bị rối, Khương Tư Ý thử hoài mà chẳng gỡ ra được. Mặc không xong mà cởi cũng không ra và vì ở sau lưng nên gương không thể soi tới.


 


Cô cầu cứu Lâm Gai vì bản năng. Lúc này thà làm liều, cô không nghĩ rằng trong mắt Lâm Gai, đây lại là một hành động trêu chọc đáng ngờ.


 


Lâm Gai đẩy cửa bước vào. Ánh mắt và vào vào tấm lưng trần trắng nõn của Khương Tư Ý, với hai chiếc xương bướm tinh xảo ẩn hiện, bị mấy sợi dây đen quấn lấy, tạo ra một hình ảnh gợi cảm cực kỳ.


 


Đường cong mê hoặc của vòng eo, ẩn hiện dưới lớp vải nhung đen.


 


Khương Tư Ý không dám nhìn người vừa bước vào, cô nói: "Em không nghĩ nó là kiểu này."


 


Lâm Gai thu lại ánh mắt nóng bỏng. Cô chắc chắn giọng mình không thay đổi, rồi mới lên tiếng:


 


"Đẹp lắm."


 


Khương Tư Ý định đổi cái khác, nhưng được Lâm Gai khen thì cô lại không nỡ.


 


Lâm Gai: "Chị gỡ cho em."


 


Khương Tư Ý rũ mắt, nhẹ nhàng "dạ".


 


Hơi ấm và mùi hương từ phía sau đến gần. Những ngón tay thon dài của Lâm Gai khẽ chạm vào vùng thắt lưng ở nơi Khương Tư Ý không nhìn thấy.


 


Khương Tư Ý cảm giác ngón tay Lâm Gai như có như không, lướt trên da thịt cô.


 


Cảm giác chạm hờ hững, tinh tế song ám ảnh hơn bất cứ cái chạm nào.


 


Làn da dưới áp lực căng thẳng, run rẩy không ngừng. Giờ đây, Khương Tư Ý mới hiểu ra, hóa ra lưng dưới cũng là điểm nhạy cảm của mình.


 


Động tác của Lâm Gai chậm rãi, không giống với phong thái mạnh mẽ và quyết đoán thường ngày.


 


Khương Tư Ý đang bồn chồn đâu hay, người phía sau đang lặng lẽ ngắm nhìn đôi tai, gáy, và cả tấm lưng trắng muốt của cô đang ửng lên màu hồng đào nhạt.


 


Và Khương Tư Ý cũng không biết, cảnh tượng này từng là vùng cấm trong giấc mơ của Lâm Gai, là nỗi ám ảnh giày vò cô.


 


Nhớ lại những gì Sầm Lộc nói, Lâm Gai không muốn đợi nữa.


 


Hơn hết, cô không muốn Khương Tư Ý phải chịu đựng thêm bất cứ lời đàm tiếu nào - dù những lời đó chắc gì đến tai em.


 


Lâm Gai: "Em còn bận tâm chuyện gì?"


 


Khương Tư Ý hoang ngẩng đầu, nhìn vào tấm gương lớn.


 


"Dạ?"


 


Dây buộc đã được gỡ. Lâm Gai cúi người, như muốn ôm trọn Khương Tư Ý vào lòng.


 


"Về việc công khai mình đã kết hôn."


Vượt Rào - Ninh Viễn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vượt Rào - Ninh Viễn Truyện Vượt Rào - Ninh Viễn Story Chương 39
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...