Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
C127: Nhưng mà không đúng
59@-
Dương Đỉnh Thiên bật nhảy từ dưới đất lên như cá chép, ông ta lau máu tươi bên khóe miệng, sắc mặt nghiêm túc.
Lúc nãy ông ta chỉ cảm thấy một luồng nội kình khủng khiếp đánh vào bụng mình, sau đó thì ông ta đã bay ra ngoài!
"Là cậu?”
Dương Đỉnh Thiên nghỉ ngờ nhìn Lâm Phong.
Nhưng mà không đúng!
Rõ ràng lúc nãy Lâm Phong không có một động tác gì cả!
Nếu bắt buộc phải nói là có động tác gì đó, thì đó chính là hơi thở bình thường, chỉ thở ra một hơi.
Thở ra một hơi mà đã thổi bay người đường đường là một võ giả trung kỳ Địa Cảnh như ông ta ra ngoài?
Tuyệt đối không thể nào!
"Tôi không muốn nói lại lời này một lần nữa! Mau cút đi cho tôi, nếu không thì tất cả đều chôn lại đây hết!"
Lâm Phong mất kiên nhẫn nói. "Ngông cuồng!"
Một vị cường giả hậu kỳ Huyền Cảnh lạnh lùng "hừ" một tiếng, rồi lập tức ra đòn tấn công trực diện với Lâm Phong.
Ông ta hành động bình tĩnh, tốc độ cực nhanh.
Nhưng không ngờ rằng vừa vọt tới trước mặt Lâm Phong thì đã bị Lâm Phong dễ dàng duỗi tay ra bóp cổ, tiện tay ném ông ta ra ngoài.
“Âm!
Võ giả hậu kỳ Huyền Cảnh bị đập mạnh xuống đất, kêu rên thảm thiết, không biết đã gãy mất bao nhiêu cái xương rồi!
Thật sự ma quái quá!!
Vì từ đầu tới cuối bọn họ đều không cảm nhận được một chút hơi thở võ đạo nào từ trên người Lâm Phong, thanh niên áo trắng trước mặt này trông rõ ràng như một người bình thường!
"Để tôi thử kiểm tra lai lịch của tên này!"
Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh lạnh lùng khịt mũi, chuẩn bị ra tay.
"Quay lại!"
Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Sau cuộc trò chuyện qua loa, Dương Đỉnh Thiên không nhịn nổi cười nữa. Thăng ngốc này từ đâu ra vậy?
Ông ta nhìn Lâm Phong, khinh thường nói: "Cậu cũng chẳng là cái gì, dựa vào đâu mà cậu dám nói như vậy? Tôi là võ đạo..."
"Ầm!" Dương Đỉnh Thiên còn chưa nói hết lời thì đã bất ngờ bị bay ra ngoài.
Sau đó đập mạnh vào một thân cây bạch dương thô to, khiến cây bạch dương bị gãy làm đôi.
Nhìn thấy cảnh đó, đồng tử của bốn vị cao thủ khác của liên minh võ đạo hơi co rụt lại.
Chuyện gì đây? Sao tự dưng, phó minh chủ lại bị bay ra ngoài? "Uỳnh!"
Dương Đỉnh Thiên bật nhảy từ dưới đất lên như cá chép, ông ta lau máu tươi bên khóe miệng, sắc mặt nghiêm túc.
Lúc nãy ông ta chỉ cảm thấy một luồng nội kình khủng khiếp đánh vào bụng mình, sau đó thì ông ta đã bay ra ngoài!
"Là cậu?”
Dương Đỉnh Thiên nghỉ ngờ nhìn Lâm Phong.
Nhưng mà không đúng!
Rõ ràng lúc nãy Lâm Phong không có một động tác gì cả!
Nếu bắt buộc phải nói là có động tác gì đó, thì đó chính là hơi thở bình thường, chỉ thở ra một hơi.
Thở ra một hơi mà đã thổi bay người đường đường là một võ giả trung kỳ Địa Cảnh như ông ta ra ngoài?
Tuyệt đối không thể nào!
"Tôi không muốn nói lại lời này một lần nữa! Mau cút đi cho tôi, nếu không thì tất cả đều chôn lại đây hết!"
Lâm Phong mất kiên nhẫn nói. "Ngông cuồng!"
Một vị cường giả hậu kỳ Huyền Cảnh lạnh lùng "hừ" một tiếng, rồi lập tức ra đòn tấn công trực diện với Lâm Phong.
Ông ta hành động bình tĩnh, tốc độ cực nhanh.
Nhưng không ngờ rằng vừa vọt tới trước mặt Lâm Phong thì đã bị Lâm Phong dễ dàng duỗi tay ra bóp cổ, tiện tay ném ông ta ra ngoài.
“Âm!
Võ giả hậu kỳ Huyền Cảnh bị đập mạnh xuống đất, kêu rên thảm thiết, không biết đã gãy mất bao nhiêu cái xương rồi!
Thật sự ma quái quá!!
Vì từ đầu tới cuối bọn họ đều không cảm nhận được một chút hơi thở võ đạo nào từ trên người Lâm Phong, thanh niên áo trắng trước mặt này trông rõ ràng như một người bình thường!
"Để tôi thử kiểm tra lai lịch của tên này!"
Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh lạnh lùng khịt mũi, chuẩn bị ra tay.
"Quay lại!"
Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Story
C127: Nhưng mà không đúng
9.8/10 từ 23 lượt.