Vương Phi Tiểu Bổ Khoái
Chương 67
Vì để muốn kiếm thêm chút ngân lượng cho khoảng thời gian qua, Tiêu Ân hôm sau đã dậy từ rất sớm để đến Lục Phiến Môn vừa vào cửa mọi người đã vẫy tay chào nàng khác hẳn lúc nàng gặp người dân ở trên đường. Có người còn hỏi thăm sức khoẻ và tình hình của nàng và Từ Khải Tuyên. Tiêu Ân trả lời đơn giản cho qua việc nàng đi thẳng một mạch đến chỗ Liễu Khiêm.
Bóng dáng quen thuộc nhưng lại có phần tiều tụy hơn trước ông ta chắc bị hoàng thượng hỏi thăm rất nhiều. Tiêu Ân tiến lên phía trước cúi người hành lễ.
- Thống lĩnh, thuộc hạ đến báo danh.
Liễu Khiêm còn đang quay lưng về phía nàng giọng nói quen thuộc vang lên ông liền quăng đi mấy quyển cáo trạng mà quay lại nhìn nàng giọng nghẹn ngào.
- Tiểu tổ tông, ngươi về rồi, mau mau giúp ta xử lý mớ án này đi. Trăm sự nhờ ngươi.
Liễu Khiêm chỉ đến hàng loạt tấu chương mà hoàng thượng kêu người đưa sang để bọn hắn xử lí. Nàng vừa mở ra vào quyển cũng chán nản mà gấp lại.
- Thống lĩnh, mấy việc nhỏ này chỉ cần giao quan lại địa phương là được rồi mà.
- Sao việc chém đầu thứ sử, rồi thêm tra khảo ông ta một thời gian các quan lại trong triều đồng loạt dâng tấu bảo rằng Lục Phiến Môn lạm quyền. Hoàng thượng vì để cứu vãn tình hình nên đã ra lệnh Lục Phiến Môn chịu trách nhiệm xử lý tất cả các án không phá được từ trước đến giờ của các địa phương. Là tất cả đấy.
Tiêu Ân cười khổ vẻ mặt đầy sự hồi lỗi nhìn ông. Nghiêm hình bức cung là nàng, trảm đầu ông ta cũng là nàng giờ thì cả Lục Phiến Môn chịu chung với nàng. Tiêu Ân gãi đầu vài cái mới nói thêm
- Đại nhân, thi thể của Tần Chương…hắn đang ở đâu vậy?
- Lại là thi thể của Tần Chương. Hắn ta thì có gì vui vẻ mà từ phụ thân cô tới cô đều mê các xác đấy vậy. Hắn ở phòng nhỏ bên cạnh lao phòng, nơi tập trung thi thể đấy ngươi tự đi xem đi.
- Đa tạ đại nhân.
Nàng tiến lên nói nhỏ bên cạnh tai Liễu Khiêm
- Ông ta có thể liên quan đến vụ Cẩm Y Vệ đang tra đấy, Lục Phiến Môn ta mà giải được vụ án này e là sẽ thoát khỏi đám rắc rối trên bàn.
- Thật sao?
Liễu Khiêm giật mình quay lại nhìn Tiêu Ân, thấy bộ dạng kiên định của nàng ông càng tin tưởng hơn.
- Được được, ta kêu toàn bộ Lục Phiến Môn hỗ trợ ngươi mau mau đến đấy đi. Tiểu nha đầu ngươi chuyện tốt như vậy không nói sớm.
- Đại nhân phải cho thuộc hạ biết mọi thứ về Tần Chương và tại sao ông ta chết.
- Nha đầu ngươi mau đi khám nghiệm thi thể hắn đi, ta vào thư phòng lấy hồ sơ của hắn ta cho ngươi xem.
- Thuộc hạ cáo lui.
Tiêu Ân cúi người rồi lui ra ngoài nàng được một nha dịch dẫn đường, đứng trước phòng không khí âm u lạnh lẽo nàng hơi rùng mình thật giống cái nhà xác trong bệnh viện ở kiếp trước của nàng.
Tiêu Ân nhanh chóng tìm đến thi thể của Tần Chương, nàng đóng của thật kĩ, treo bên ngoài một bảng gỗ “đang nghiệm thi”, trải lên bàn túi châm của nàng dài tầm ba tấc, một bên là dụng cụ phẫu thuật. Tiêu Ân kéo ống tay áo lên, đeo vào bao tay làm bằng ruột động vật mà các đại phu thời này hay dùng nàng bắt đầu nghiệm thi.
Tiêu Ân thuần thục hơ các dụng cụ qua lửa rồi đặt vào khay đã đổ rượu. Nàng bình tĩnh rạch một đường xuống người Tần Chương. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua mới đấy đã vài canh giờ, bên ngoài lúc này đã có thêm lão phụ thân nàng Tiêu Diệp và vị Tấn Vương kia.
Từ Khải Tuyên sáng nay vừa mới hồi phủ ra lệnh đám người Vô Ảnh và Cẩm Y Vệ điều tra hết mọi thứ về Tần Chương và gia quyến. Khi hắn trở về phủ thừa tướng là lúc trời cũng đã ngả chiều, từ chỗ nha hoàn hắn mới biết được nàng ở Lục Phiến Môn từ lúc tờ mờ sáng đến giờ chưa về. Từ Khải Tuyên còn định ghé qua một lúc xem bên nàng điều tra thế nào, nào ngờ vừa ra của đã gặp phải Tiêu Diệp ông ta cũng muốn đến Lục Phiến Môn tìm hiểu tin tức của Tần Chương.
Lúc hai người vừa đến Liễu Khiêm đã cho người báo lại Tiêu Ân vậy mà đã ở phòng chứa xác mấy canh giờ liền không cho ai tiến vào. Lâu lâu lại mở cửa ra kêu người đem thêm rượu, vải trắng, bao tay và có cả nến. Giờ mới thành ra cục diện, một người ở trong hai lão già và một nam tử cùng ngóng chẳng khác gì những đứa trẻ đợi mẹ đi chợ về.
Lúc nàng đẩy cửa ra là đã xế chiều, Tiêu Ân tháo bao tay ra nàng lau đi mồ hôi trên trán nhìn xuống Tần Chương bị nàng mổ không còn chỗ lành lặn mới hài lòng. Nàng ra khỏi phòng thấy một màn trước mặt không khỏi bật cười.
- Vương gia, phụ thân, sao hai người ở đây? Còn có đại nhân mọi người sao vậy?
- Bọn ta là đợi kết quả của nha đầu nhà ngươi.
Liễu Khiêm lúc này mới lên tiếng, ông vươn vai vài cái mới đứng dậy.
- Kết quả sao rồi?
- Đại nhân, ngài cho thuộc hạ xem kết quả của ngỗ tác trước đây được không?
Liễu Khiêm mặc dù không biết nàng muốn làm gì nhưng cũng đưa cho nàng xem, nhìn sơ qua kết quả khám nghiệm tử thi trên tay Tiêu Ân chậm rãi gấp lại.
- Tên ngỗ tác này là đồng phạm của hung thủ, mau bắt hắn lại đi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Toàn bộ những gì ghi trên đây đều là bịa đặt, chúng ta mau qua nghị án phòng đi, thuộc hạ sẽ nói hết mọi việc.
Tất cả mọi người ở đó cũng theo chân nàng rời đi
Vương Phi Tiểu Bổ Khoái
Bóng dáng quen thuộc nhưng lại có phần tiều tụy hơn trước ông ta chắc bị hoàng thượng hỏi thăm rất nhiều. Tiêu Ân tiến lên phía trước cúi người hành lễ.
- Thống lĩnh, thuộc hạ đến báo danh.
Liễu Khiêm còn đang quay lưng về phía nàng giọng nói quen thuộc vang lên ông liền quăng đi mấy quyển cáo trạng mà quay lại nhìn nàng giọng nghẹn ngào.
- Tiểu tổ tông, ngươi về rồi, mau mau giúp ta xử lý mớ án này đi. Trăm sự nhờ ngươi.
Liễu Khiêm chỉ đến hàng loạt tấu chương mà hoàng thượng kêu người đưa sang để bọn hắn xử lí. Nàng vừa mở ra vào quyển cũng chán nản mà gấp lại.
- Thống lĩnh, mấy việc nhỏ này chỉ cần giao quan lại địa phương là được rồi mà.
- Sao việc chém đầu thứ sử, rồi thêm tra khảo ông ta một thời gian các quan lại trong triều đồng loạt dâng tấu bảo rằng Lục Phiến Môn lạm quyền. Hoàng thượng vì để cứu vãn tình hình nên đã ra lệnh Lục Phiến Môn chịu trách nhiệm xử lý tất cả các án không phá được từ trước đến giờ của các địa phương. Là tất cả đấy.
Tiêu Ân cười khổ vẻ mặt đầy sự hồi lỗi nhìn ông. Nghiêm hình bức cung là nàng, trảm đầu ông ta cũng là nàng giờ thì cả Lục Phiến Môn chịu chung với nàng. Tiêu Ân gãi đầu vài cái mới nói thêm
- Đại nhân, thi thể của Tần Chương…hắn đang ở đâu vậy?
- Lại là thi thể của Tần Chương. Hắn ta thì có gì vui vẻ mà từ phụ thân cô tới cô đều mê các xác đấy vậy. Hắn ở phòng nhỏ bên cạnh lao phòng, nơi tập trung thi thể đấy ngươi tự đi xem đi.
- Đa tạ đại nhân.
Nàng tiến lên nói nhỏ bên cạnh tai Liễu Khiêm
- Ông ta có thể liên quan đến vụ Cẩm Y Vệ đang tra đấy, Lục Phiến Môn ta mà giải được vụ án này e là sẽ thoát khỏi đám rắc rối trên bàn.
- Thật sao?
Liễu Khiêm giật mình quay lại nhìn Tiêu Ân, thấy bộ dạng kiên định của nàng ông càng tin tưởng hơn.
- Được được, ta kêu toàn bộ Lục Phiến Môn hỗ trợ ngươi mau mau đến đấy đi. Tiểu nha đầu ngươi chuyện tốt như vậy không nói sớm.
- Đại nhân phải cho thuộc hạ biết mọi thứ về Tần Chương và tại sao ông ta chết.
- Nha đầu ngươi mau đi khám nghiệm thi thể hắn đi, ta vào thư phòng lấy hồ sơ của hắn ta cho ngươi xem.
- Thuộc hạ cáo lui.
Tiêu Ân cúi người rồi lui ra ngoài nàng được một nha dịch dẫn đường, đứng trước phòng không khí âm u lạnh lẽo nàng hơi rùng mình thật giống cái nhà xác trong bệnh viện ở kiếp trước của nàng.
Tiêu Ân nhanh chóng tìm đến thi thể của Tần Chương, nàng đóng của thật kĩ, treo bên ngoài một bảng gỗ “đang nghiệm thi”, trải lên bàn túi châm của nàng dài tầm ba tấc, một bên là dụng cụ phẫu thuật. Tiêu Ân kéo ống tay áo lên, đeo vào bao tay làm bằng ruột động vật mà các đại phu thời này hay dùng nàng bắt đầu nghiệm thi.
Tiêu Ân thuần thục hơ các dụng cụ qua lửa rồi đặt vào khay đã đổ rượu. Nàng bình tĩnh rạch một đường xuống người Tần Chương. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua mới đấy đã vài canh giờ, bên ngoài lúc này đã có thêm lão phụ thân nàng Tiêu Diệp và vị Tấn Vương kia.
Từ Khải Tuyên sáng nay vừa mới hồi phủ ra lệnh đám người Vô Ảnh và Cẩm Y Vệ điều tra hết mọi thứ về Tần Chương và gia quyến. Khi hắn trở về phủ thừa tướng là lúc trời cũng đã ngả chiều, từ chỗ nha hoàn hắn mới biết được nàng ở Lục Phiến Môn từ lúc tờ mờ sáng đến giờ chưa về. Từ Khải Tuyên còn định ghé qua một lúc xem bên nàng điều tra thế nào, nào ngờ vừa ra của đã gặp phải Tiêu Diệp ông ta cũng muốn đến Lục Phiến Môn tìm hiểu tin tức của Tần Chương.
Lúc hai người vừa đến Liễu Khiêm đã cho người báo lại Tiêu Ân vậy mà đã ở phòng chứa xác mấy canh giờ liền không cho ai tiến vào. Lâu lâu lại mở cửa ra kêu người đem thêm rượu, vải trắng, bao tay và có cả nến. Giờ mới thành ra cục diện, một người ở trong hai lão già và một nam tử cùng ngóng chẳng khác gì những đứa trẻ đợi mẹ đi chợ về.
Lúc nàng đẩy cửa ra là đã xế chiều, Tiêu Ân tháo bao tay ra nàng lau đi mồ hôi trên trán nhìn xuống Tần Chương bị nàng mổ không còn chỗ lành lặn mới hài lòng. Nàng ra khỏi phòng thấy một màn trước mặt không khỏi bật cười.
- Vương gia, phụ thân, sao hai người ở đây? Còn có đại nhân mọi người sao vậy?
- Bọn ta là đợi kết quả của nha đầu nhà ngươi.
Liễu Khiêm lúc này mới lên tiếng, ông vươn vai vài cái mới đứng dậy.
- Kết quả sao rồi?
- Đại nhân, ngài cho thuộc hạ xem kết quả của ngỗ tác trước đây được không?
Liễu Khiêm mặc dù không biết nàng muốn làm gì nhưng cũng đưa cho nàng xem, nhìn sơ qua kết quả khám nghiệm tử thi trên tay Tiêu Ân chậm rãi gấp lại.
- Tên ngỗ tác này là đồng phạm của hung thủ, mau bắt hắn lại đi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Toàn bộ những gì ghi trên đây đều là bịa đặt, chúng ta mau qua nghị án phòng đi, thuộc hạ sẽ nói hết mọi việc.
Tất cả mọi người ở đó cũng theo chân nàng rời đi
Vương Phi Tiểu Bổ Khoái
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Tiểu Bổ Khoái
Story
Chương 67
10.0/10 từ 44 lượt.