Vương Phi Tiểu Bổ Khoái
Chương 30
Từ Khải Tuyên cười nhẹ, khoé môi hơi nhếch. Hướng bọn chúng đánh giá một phen cũng là ra vẻ tán thưởng
- Không cầu vinh hoa, cũng không cầu phú quý lòng trung thành của các ngươi, ắt có lúc hoàng thượng sẽ nhìn thấy. Gán giữ mạng đến lúc ra khỏi đây đi. Ta đi trước đây, nhớ những gì các ngươi nói hôm nay.
Lời vừa thốt ra Tiêu Ân có dự cảm không đúng cho lắm vội vội vàng vàng lấy trong người ra lọ dược nàng hay mang theo ngươi ném cho Lý Dũng
- Có thể giải được nhuyễn cân tán. Cẩn thận đừng dùng đồ ăn ngày mai.
Đúng như nàng dự liệu hắn trực tiếp phá đi nóc nhà của nhà giam. Vật liệu làm ngói thời xưa cũng kém thật chỉ thấy Từ Khải Tuyên đạp lên vách tường mượn lực để lên trần nhà. Không kịp xem hắn xuất chiêu như thế nào chỉ thấy bụi rơi xuống khắp mặt nàng. Hắn nhìn xuống nàng lạnh lùng nói
- Đi.
Tiêu Ân cũng nhanh chân mượn lực mà lên trên. Không quên buông lời giễu cợt y
- Phu quân đợi, nương tử của ngài a.
Chỉ thấy thân ảnh của Từ Khải Tuyên khẽ rùng mình, đám người Lý Dũng ngơ ngác hồi lâu, chúng binh sĩ bị giam trong ngục thì không khỏi kinh ngạc trước khinh công của hai người. Lúc hắn hoàn hồn lại trong tay đã cầm lấy hũ dược mà Tiêu Ân đưa cho.
- Ô Nhai đợi hai người đến cứu. sắp được gặp lại người nhà rồi.
...----------------...
Tiêu Ân và Từ Khải Tuyên vừa ra khỏi sơn trại, thì bắt gặp vài tên tiểu tặc, về cơ bản chúng không phải đối thủ của hắn nên rất nhanh đã được hắn xử lí gọn gàng. Vừa chạy ngang một giếng nước nàng liền dừng lại nhanh chóng nói
- Phu quânnnn, đợi tí, tặng cho bọn chút ít lễ vật đã dù sao chúng cướp không ít.
Từ Khải Tuyên nghe nàng kêu phu quân cũng hơi rùng mình hắn nghe nàng nói vậy cũng dừng lại đợi xem nàng làm trò gì. Tiêu Ân lại ngay giếng nước sinh hoạt đổ một gói bột nhỏ vào trong giếng.
- Bảy ngày hoan hỉ, trận này không cần đánh liền có thể thắng. Cho chúng nếm thử cảm giác hoan hỉ cười bảy ngày bảy đêm không nghỉ
Hắn nhìn nàng cũng chỉ lắc đầu, thủ đoạn này của nàng hảo ác. Đến khi hai người xuống núi dựa theo lời Lý Dũng nói thì hai người đến thượng nguồn dòng nước này mà kiểm tra. Men theo dòng nước đến trên thượng nguồn, con sông chạy qua huyện Ô Nhai không quá lớn cũng không quá nhỏ là một dòng sông chạy dọc xuống hạ lưu nhưng giờ lại có lều trại và đập ở đầu nguồn
- Trời ạ, hắn còn xây lều để trông coi. Tên Tùy Đức này quá lộng hành rồi.
Tiêu Ân nhịn không được mà lên tiếng, Từ Khải Tuyên lên trước dẹp đám quân nước Kim còn nàng chịu trách nhiệm làm nổ con đập nhỏ này. Tiêu Ân cố nhớ lại các chất làm nổ
- Để coi, nổ, nổ, pháo, lưu huỳnh là lưu huỳnh. Nhớ rồi là mày. Lưu huỳnh.
Từ đi lên thượng nguồn nàng đã không ngừng để ý ở đây có khói bốc lên tựa như có hồ nước nóng gần đây, có thể đến đó mà tìm lưu huỳnh nguyên chất. Tiêu Ân rời đi một lúc, khi quay lại trên tay nàng đã cầm một ít Lưu huỳnh, nàng xé đi vải ở trê chân váy sau đó quấn lưu huỳnh lại mà mồi lửa. Không ngừng lầm bầm.
- Lạy trời cho mày nổ hộ tao đi.
Lửa vừa bén tới nơi gần lưu huỳnh nàng đã nghe vài tiếng tách nhỏ liền nhanh chân chạy ra xa. Tiếng bùm vang lên kinh động tới mấy tên sơn tặc đang gác gần đó bọn chúng chạy qua cùng với đám quân Kim không biết tên nào đã ra lệnh tên nào tên đấy lâm le đao mà chém nàng. Tiêu Ân rút nhuyễn kiếm ngay eo mà xông lên. Từng kiếm chém xuống điểm ngay tử huyệt mà đoạt mạng nàng cũng không phải người xuất gia mà đứng yên chịu đòn. Từ Khải Tuyên nghe tiếng động bên phía nàng vội vàng chạy qua thấy một màn này hắn chạy nhanh qua vừa thấy có tên muốn lợi dụng sơ hở chém lưng nàng hắn thế theo phản xạ chắn cho Tiêu Ân. Tiêu Ân thấy trên lưng dần trở nên nặng nề thì mới ý thức được hắn vì đỡ cho nàng một đao mà bị trọng thương. Chỗ này không tiện ở lâu nếu không quân Kim tới chi viện thì khó mong sống sót.
Nhắc tào tháo, tào tháo tới, quân chi viện đã tới. Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách. Gương mặt Từ Khải Tuyên lúc này càng ngày càng trắng mặt cắt không còn chút máu. Tiêu Ân nhỏ giọng hỏi hắn
- Ngài biết bơi không?
- Ta không.
- Không nghĩ nhiều liều đại một phen.
Nàng chỉ kịp điểm huyệt cầm máu tạm thời rồi ôm lấy hắn mà nhảy xuống sông, đám quân Kim vội vàng chạy tới mà tìm kiếm chỉ thấy bên dưới nước sông chảy xiết. Chúng đành lắc đầu bỏ đi.
Một canh giờ sau dưới khu vực hạ lưu sông gần huyện Ô Nhai bóng dáng hai người bị đánh dạt vào bờ. Tiêu Ân gắng gượng mà ngồi dậy dùng chút sức lực cúi cùng lôi từ Khải Tuyên vào trong nghỉ ngơi. Nàng vội kiếm vài cành cây khô nhóm lên đống lửa nhỏ. Tiêu Ân không biết rằng lớp dịch dung trên mặt nàng đã bị nước cuốn sạch. Lương tâm bác sĩ không thể để bệnh nhân cảm lạnh càng không thể để ân nhân cứu mạng mình phải chết.
Bàn tay vừa đưa lên định cởi y phực hắn cũng hơi khựng lại đấu tranh tư tưởng hồi lâu nàng mới có chút dũng khí lột y phục của hắn mà điều trị.
Vương Phi Tiểu Bổ Khoái
- Không cầu vinh hoa, cũng không cầu phú quý lòng trung thành của các ngươi, ắt có lúc hoàng thượng sẽ nhìn thấy. Gán giữ mạng đến lúc ra khỏi đây đi. Ta đi trước đây, nhớ những gì các ngươi nói hôm nay.
Lời vừa thốt ra Tiêu Ân có dự cảm không đúng cho lắm vội vội vàng vàng lấy trong người ra lọ dược nàng hay mang theo ngươi ném cho Lý Dũng
- Có thể giải được nhuyễn cân tán. Cẩn thận đừng dùng đồ ăn ngày mai.
Đúng như nàng dự liệu hắn trực tiếp phá đi nóc nhà của nhà giam. Vật liệu làm ngói thời xưa cũng kém thật chỉ thấy Từ Khải Tuyên đạp lên vách tường mượn lực để lên trần nhà. Không kịp xem hắn xuất chiêu như thế nào chỉ thấy bụi rơi xuống khắp mặt nàng. Hắn nhìn xuống nàng lạnh lùng nói
- Đi.
Tiêu Ân cũng nhanh chân mượn lực mà lên trên. Không quên buông lời giễu cợt y
- Phu quân đợi, nương tử của ngài a.
Chỉ thấy thân ảnh của Từ Khải Tuyên khẽ rùng mình, đám người Lý Dũng ngơ ngác hồi lâu, chúng binh sĩ bị giam trong ngục thì không khỏi kinh ngạc trước khinh công của hai người. Lúc hắn hoàn hồn lại trong tay đã cầm lấy hũ dược mà Tiêu Ân đưa cho.
- Ô Nhai đợi hai người đến cứu. sắp được gặp lại người nhà rồi.
...----------------...
Tiêu Ân và Từ Khải Tuyên vừa ra khỏi sơn trại, thì bắt gặp vài tên tiểu tặc, về cơ bản chúng không phải đối thủ của hắn nên rất nhanh đã được hắn xử lí gọn gàng. Vừa chạy ngang một giếng nước nàng liền dừng lại nhanh chóng nói
- Phu quânnnn, đợi tí, tặng cho bọn chút ít lễ vật đã dù sao chúng cướp không ít.
Từ Khải Tuyên nghe nàng kêu phu quân cũng hơi rùng mình hắn nghe nàng nói vậy cũng dừng lại đợi xem nàng làm trò gì. Tiêu Ân lại ngay giếng nước sinh hoạt đổ một gói bột nhỏ vào trong giếng.
- Bảy ngày hoan hỉ, trận này không cần đánh liền có thể thắng. Cho chúng nếm thử cảm giác hoan hỉ cười bảy ngày bảy đêm không nghỉ
Hắn nhìn nàng cũng chỉ lắc đầu, thủ đoạn này của nàng hảo ác. Đến khi hai người xuống núi dựa theo lời Lý Dũng nói thì hai người đến thượng nguồn dòng nước này mà kiểm tra. Men theo dòng nước đến trên thượng nguồn, con sông chạy qua huyện Ô Nhai không quá lớn cũng không quá nhỏ là một dòng sông chạy dọc xuống hạ lưu nhưng giờ lại có lều trại và đập ở đầu nguồn
- Trời ạ, hắn còn xây lều để trông coi. Tên Tùy Đức này quá lộng hành rồi.
Tiêu Ân nhịn không được mà lên tiếng, Từ Khải Tuyên lên trước dẹp đám quân nước Kim còn nàng chịu trách nhiệm làm nổ con đập nhỏ này. Tiêu Ân cố nhớ lại các chất làm nổ
- Để coi, nổ, nổ, pháo, lưu huỳnh là lưu huỳnh. Nhớ rồi là mày. Lưu huỳnh.
Từ đi lên thượng nguồn nàng đã không ngừng để ý ở đây có khói bốc lên tựa như có hồ nước nóng gần đây, có thể đến đó mà tìm lưu huỳnh nguyên chất. Tiêu Ân rời đi một lúc, khi quay lại trên tay nàng đã cầm một ít Lưu huỳnh, nàng xé đi vải ở trê chân váy sau đó quấn lưu huỳnh lại mà mồi lửa. Không ngừng lầm bầm.
- Lạy trời cho mày nổ hộ tao đi.
Lửa vừa bén tới nơi gần lưu huỳnh nàng đã nghe vài tiếng tách nhỏ liền nhanh chân chạy ra xa. Tiếng bùm vang lên kinh động tới mấy tên sơn tặc đang gác gần đó bọn chúng chạy qua cùng với đám quân Kim không biết tên nào đã ra lệnh tên nào tên đấy lâm le đao mà chém nàng. Tiêu Ân rút nhuyễn kiếm ngay eo mà xông lên. Từng kiếm chém xuống điểm ngay tử huyệt mà đoạt mạng nàng cũng không phải người xuất gia mà đứng yên chịu đòn. Từ Khải Tuyên nghe tiếng động bên phía nàng vội vàng chạy qua thấy một màn này hắn chạy nhanh qua vừa thấy có tên muốn lợi dụng sơ hở chém lưng nàng hắn thế theo phản xạ chắn cho Tiêu Ân. Tiêu Ân thấy trên lưng dần trở nên nặng nề thì mới ý thức được hắn vì đỡ cho nàng một đao mà bị trọng thương. Chỗ này không tiện ở lâu nếu không quân Kim tới chi viện thì khó mong sống sót.
Nhắc tào tháo, tào tháo tới, quân chi viện đã tới. Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách. Gương mặt Từ Khải Tuyên lúc này càng ngày càng trắng mặt cắt không còn chút máu. Tiêu Ân nhỏ giọng hỏi hắn
- Ngài biết bơi không?
- Ta không.
- Không nghĩ nhiều liều đại một phen.
Nàng chỉ kịp điểm huyệt cầm máu tạm thời rồi ôm lấy hắn mà nhảy xuống sông, đám quân Kim vội vàng chạy tới mà tìm kiếm chỉ thấy bên dưới nước sông chảy xiết. Chúng đành lắc đầu bỏ đi.
Một canh giờ sau dưới khu vực hạ lưu sông gần huyện Ô Nhai bóng dáng hai người bị đánh dạt vào bờ. Tiêu Ân gắng gượng mà ngồi dậy dùng chút sức lực cúi cùng lôi từ Khải Tuyên vào trong nghỉ ngơi. Nàng vội kiếm vài cành cây khô nhóm lên đống lửa nhỏ. Tiêu Ân không biết rằng lớp dịch dung trên mặt nàng đã bị nước cuốn sạch. Lương tâm bác sĩ không thể để bệnh nhân cảm lạnh càng không thể để ân nhân cứu mạng mình phải chết.
Bàn tay vừa đưa lên định cởi y phực hắn cũng hơi khựng lại đấu tranh tư tưởng hồi lâu nàng mới có chút dũng khí lột y phục của hắn mà điều trị.
Vương Phi Tiểu Bổ Khoái
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Tiểu Bổ Khoái
Story
Chương 30
10.0/10 từ 44 lượt.