Vương Phi Thần Thông Ương Bướng Của Ta
Chương 2: Võ nhân
63@-An Bích cảm thấy tiểu thư đã thay đổi, không còn yếu đuối như trước đây nữa. Trong ánh mắt tràn đầy tự tin, kiêu hãnh, ở nơi nàng toát lên khí chất cường đại.
" Ngươi không nhanh lên ta sẽ bỏ ngươi lại đấy! ".
Sơ Nhiễm vừa đi vừa nói vọng ra sau, cắt đứt mạch suy nghĩ của An Bích.
" A! Tiểu thư, đợi nô tỳ với! ". An Bích chạy theo sau rối rít.
Sơ Nhiễm tìm được một cái hang cách đó không xa. Nàng dùng đá mồi lửa, kiếm một chút củi khô, tiện tay bẫy được một con thỏ, thế là bữa tối cũng đã có rồi. Mùi thịt nướng thơm phức, khiến nàng không cầm lòng mà muốn thưởng thức ngay. Nhưng bên ngoài đột nhiên xuất hiện động tĩnh, nàng càu nhàu buộc phải ra ngoài kiểm tra.Trông thấy một nam nhân cơ thể đầy vết thương, đang chạy trốn khỏi đám người mặc hắc y, nàng lắc đầu chán trườn. Sơ Nhiễm ơi là Sơ Nhiễm! ai bảo mày là cảnh sát, thấy cảnh này mà không tượng trợ thật có lỗi với tổ nghề. Trước đây, ta khi là một đứa trẻ ở trong trại mồ côi, luôn bị nhiều kẻ bắt nạt, vì vậy ta đã trở thành một cảnh sát để có thể bảo vệ những kẻ yếu.
Một tên hắc y lao đến vung đao nhắm vào đầu của nam nhân kia chém xuống liền bị nàng chặn lại. Nàng một cước đá vào cổ tay hắn, chỉ nghe được một tiếng " rắc" trong xương, giây sau cổ tay hắn chợt đau đớn. Những hắc y còn lại liền chuyển hướng tấn công nàng. Nàng bằng những kỹ năng võ học thời hiện đại mà đánh bật cả đoàn người chỉ chưa đến 3 phút. Đám người hắc y sợ hãi vội vàng tháo chạy.
Nam nhân bị thương quan sát nàng, quả thực là một cao thủ.Tuy nhiên những chiêu thức của nàng ta trông thật quái. Hắn ta nhíu mày nhìn nàng và thầm hỏi trong lòng " nàng ta là ai? "
Nhưng cơn đau từ những vết thương không cho hắn có thể nghĩ thêm được nữa, hắn ngã nhào xuống đất. Sơ Nhiễm đành đưa hắn vào trong hang, sơ cứu vết thương cho hắn. Cũng may nàng biết chút y thuật nên mọi thứ cũng không quá khó khăn.
Mặt trời cũng đã lên cao, nam nhân kia cũng đã tỉnh. Sơ Nhiễm ném một cái đùi thỏ đến trước mặt hắn, lạnh lùng nói ;
" Mau ăn nhanh rồi rời khỏi nơi này, bọn ta là nữ nhân, không thế chứa chấp ngươi được. "
" Nữ nhân kia, ngươi tên của ngươi là gì?
Nam nhân kia mặt lạnh hỏi nàng.
Lần đầu tiên hắn ta có cảm giác bị coi khinh như vậy. Thiên hạ nữ nhân đều muốn được gần gũi với hắn, không một ai có thể từ chối. Nhưng nữ nhân này không xem hắn để trong mắt, cũng không thèm nhìn tới hắn.
" -Bổn Vương....ta có thể cho ngươi những thứ mà ngươi muốn, giờ thì hãy cho ta biết tên của ngươi! "
Hắn ta đặt xuống một sấp ngân lượng nhìn nàng.
" -Ta nói rồi, những thứ đó ta không cần, mong ngươi mau rời đi. Đám thích khách đó hẳn sẽ còn tìm đến, ta không muốn bị liên lụy."
Trên đời này lại có nữ nhân không nhìn tới hắn lại còn không cần vàng bạc, quả thực khó hiểu.
" -Vậy bổn vương không phiền ngươi, sẽ có lúc chúng ta gặp lại, ngươi hãy nhớ."
Hắn ta cũng không mặt dày nữa, để lại một câu nói ẩn ý mà rời đi.Trong lòng có chút không vui vì bị một nữ nhân đối xử tệ.
Nàng cũng chả để tâm, cuộc sống điền văn thư thái trôi đi yên ả. Hôm nay nàng vào sâu trong rừng săn bắn, gặp một con nai lớn đang uống nước trên dòng sông. Nàng theo dõi động tĩnh của nó và phóng mũi tên hướng đến, định bụng tối nay sẽ có một bữa ăn ra trò.Nhưng từ xa một mũi tên khác lao tới đánh bay mũi tên của nàng xuống đất. Mũi tên kia xuyên một nhát vào tim nai, con nai ngã vật xuống cỏ. Một nữ nhân đắc thắng cười lớn, phóng ngựa đến nhặt lấy nai trên cỏ.
"- Khoan đã! Đây là con thú mà ta đã nhắm tới từ lâu, tại sao ngươi cướp chiến lợi phẩm của ta!
Sơ Nhiễm thái độ không bằng lòng nhìn nữ nhân trước mặt.
" Bằng ngươi cũng đòi giành chiến lợi phẩm?Không tự xem ngươi là ai? Bổn tiểu thư là võ nhân trung Trung Đẳng, người người kính nể. Một kẻ mạt hạng, sống trong rừng rú không danh phận mà dám lớn tiếng sao?"
Nữ nhân kia giễu cợt nhìn nàng, lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Những lời nói đó khiến Sơ Nhiễm bị kích động. Ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân cao ngạo trước mặt. Nàng tung quyền hướng đến nữ nhân kia, nhưng ả ta chỉ ngã người ra sau, động tác nhẹ nhàng cũng tránh được một cú đấm.Ả nhanh chóng ngưng tụ một nguồn ánh sáng màu lam ở lòng bàn tay, hướng về phía Sơ Nhiễm. Nàng lần đầu nhìn thấy thuật pháp, xem ra lần này đã gặp phải cao thủ. Nàng trúng chiêu bật ra sau cả mét, trên miệng cũng hộc máu tươi. Một cảm giác đau nhói toàn thân đang lan tỏa.
Thì ra thế giới này không chỉ sử dụng võ thuật mà còn dùng cả huyền thuật. Ta đã quá vội vàng đánh giá ả ta. Rõ ràng ả ta rất mạnh, ta không có cửa để thắng.
"Ta từ trước đến nay, chưa bao giờ thua bất kì ai cả".
Ta vẫn chưa hiểu rõ về thế giới này, có thể phải hỏi An Bích về huyền thuật kia
"
Vương Phi Thần Thông Ương Bướng Của Ta
" Ngươi không nhanh lên ta sẽ bỏ ngươi lại đấy! ".
Sơ Nhiễm vừa đi vừa nói vọng ra sau, cắt đứt mạch suy nghĩ của An Bích.
" A! Tiểu thư, đợi nô tỳ với! ". An Bích chạy theo sau rối rít.
Sơ Nhiễm tìm được một cái hang cách đó không xa. Nàng dùng đá mồi lửa, kiếm một chút củi khô, tiện tay bẫy được một con thỏ, thế là bữa tối cũng đã có rồi. Mùi thịt nướng thơm phức, khiến nàng không cầm lòng mà muốn thưởng thức ngay. Nhưng bên ngoài đột nhiên xuất hiện động tĩnh, nàng càu nhàu buộc phải ra ngoài kiểm tra.Trông thấy một nam nhân cơ thể đầy vết thương, đang chạy trốn khỏi đám người mặc hắc y, nàng lắc đầu chán trườn. Sơ Nhiễm ơi là Sơ Nhiễm! ai bảo mày là cảnh sát, thấy cảnh này mà không tượng trợ thật có lỗi với tổ nghề. Trước đây, ta khi là một đứa trẻ ở trong trại mồ côi, luôn bị nhiều kẻ bắt nạt, vì vậy ta đã trở thành một cảnh sát để có thể bảo vệ những kẻ yếu.
Một tên hắc y lao đến vung đao nhắm vào đầu của nam nhân kia chém xuống liền bị nàng chặn lại. Nàng một cước đá vào cổ tay hắn, chỉ nghe được một tiếng " rắc" trong xương, giây sau cổ tay hắn chợt đau đớn. Những hắc y còn lại liền chuyển hướng tấn công nàng. Nàng bằng những kỹ năng võ học thời hiện đại mà đánh bật cả đoàn người chỉ chưa đến 3 phút. Đám người hắc y sợ hãi vội vàng tháo chạy.
Nam nhân bị thương quan sát nàng, quả thực là một cao thủ.Tuy nhiên những chiêu thức của nàng ta trông thật quái. Hắn ta nhíu mày nhìn nàng và thầm hỏi trong lòng " nàng ta là ai? "
Nhưng cơn đau từ những vết thương không cho hắn có thể nghĩ thêm được nữa, hắn ngã nhào xuống đất. Sơ Nhiễm đành đưa hắn vào trong hang, sơ cứu vết thương cho hắn. Cũng may nàng biết chút y thuật nên mọi thứ cũng không quá khó khăn.
Mặt trời cũng đã lên cao, nam nhân kia cũng đã tỉnh. Sơ Nhiễm ném một cái đùi thỏ đến trước mặt hắn, lạnh lùng nói ;
" Mau ăn nhanh rồi rời khỏi nơi này, bọn ta là nữ nhân, không thế chứa chấp ngươi được. "
" Nữ nhân kia, ngươi tên của ngươi là gì?
Nam nhân kia mặt lạnh hỏi nàng.
Lần đầu tiên hắn ta có cảm giác bị coi khinh như vậy. Thiên hạ nữ nhân đều muốn được gần gũi với hắn, không một ai có thể từ chối. Nhưng nữ nhân này không xem hắn để trong mắt, cũng không thèm nhìn tới hắn.
" -Bổn Vương....ta có thể cho ngươi những thứ mà ngươi muốn, giờ thì hãy cho ta biết tên của ngươi! "
Hắn ta đặt xuống một sấp ngân lượng nhìn nàng.
" -Ta nói rồi, những thứ đó ta không cần, mong ngươi mau rời đi. Đám thích khách đó hẳn sẽ còn tìm đến, ta không muốn bị liên lụy."
Trên đời này lại có nữ nhân không nhìn tới hắn lại còn không cần vàng bạc, quả thực khó hiểu.
" -Vậy bổn vương không phiền ngươi, sẽ có lúc chúng ta gặp lại, ngươi hãy nhớ."
Hắn ta cũng không mặt dày nữa, để lại một câu nói ẩn ý mà rời đi.Trong lòng có chút không vui vì bị một nữ nhân đối xử tệ.
Nàng cũng chả để tâm, cuộc sống điền văn thư thái trôi đi yên ả. Hôm nay nàng vào sâu trong rừng săn bắn, gặp một con nai lớn đang uống nước trên dòng sông. Nàng theo dõi động tĩnh của nó và phóng mũi tên hướng đến, định bụng tối nay sẽ có một bữa ăn ra trò.Nhưng từ xa một mũi tên khác lao tới đánh bay mũi tên của nàng xuống đất. Mũi tên kia xuyên một nhát vào tim nai, con nai ngã vật xuống cỏ. Một nữ nhân đắc thắng cười lớn, phóng ngựa đến nhặt lấy nai trên cỏ.
"- Khoan đã! Đây là con thú mà ta đã nhắm tới từ lâu, tại sao ngươi cướp chiến lợi phẩm của ta!
Sơ Nhiễm thái độ không bằng lòng nhìn nữ nhân trước mặt.
" Bằng ngươi cũng đòi giành chiến lợi phẩm?Không tự xem ngươi là ai? Bổn tiểu thư là võ nhân trung Trung Đẳng, người người kính nể. Một kẻ mạt hạng, sống trong rừng rú không danh phận mà dám lớn tiếng sao?"
Nữ nhân kia giễu cợt nhìn nàng, lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Những lời nói đó khiến Sơ Nhiễm bị kích động. Ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân cao ngạo trước mặt. Nàng tung quyền hướng đến nữ nhân kia, nhưng ả ta chỉ ngã người ra sau, động tác nhẹ nhàng cũng tránh được một cú đấm.Ả nhanh chóng ngưng tụ một nguồn ánh sáng màu lam ở lòng bàn tay, hướng về phía Sơ Nhiễm. Nàng lần đầu nhìn thấy thuật pháp, xem ra lần này đã gặp phải cao thủ. Nàng trúng chiêu bật ra sau cả mét, trên miệng cũng hộc máu tươi. Một cảm giác đau nhói toàn thân đang lan tỏa.
Thì ra thế giới này không chỉ sử dụng võ thuật mà còn dùng cả huyền thuật. Ta đã quá vội vàng đánh giá ả ta. Rõ ràng ả ta rất mạnh, ta không có cửa để thắng.
"Ta từ trước đến nay, chưa bao giờ thua bất kì ai cả".
Ta vẫn chưa hiểu rõ về thế giới này, có thể phải hỏi An Bích về huyền thuật kia
"
Vương Phi Thần Thông Ương Bướng Của Ta
Đánh giá:
Truyện Vương Phi Thần Thông Ương Bướng Của Ta
Story
Chương 2: Võ nhân
10.0/10 từ 12 lượt.