Vương Phi! Mau Chạy!!!
Chương 167: 167: Hưu Thư
Đã lâu không gặp, cuối cùng chúng ta vẫn đối đầu nhau như vậy.
- Lần này có chút khác, ta đưa ngươi hưu thư, là ta hưu ngươi.
Kiêm luôn chúng ta hôm nay thù mới hận cũ, hay trả luôn một lượt đi.
Chúng ta sau trận chiến này sẽ không còn gì nữa.
Nàng không nói đây là một trận chiến sinh tử, nhưng hắn có thể tự hiểu là như vậy.
Hoặc hắn lại thích tự bổ não cho rằng nàng hận hắn vì hắn đã lừa gạt nàng thậm chí còn mở hậu cung.
Thứ mà nàng ghét nhất, cũng là lý do mà nàng rời khỏi Lang Minh Triết.
Nhận lấy hưu thư đang bay tới, đây chính là điều nàng muốn.
Lần đầu bị Lang Minh Triết lừa ký vào hôn thú, nàng phải cầu xin năn nỉ hắn hưu nàng.
Lần thứ hai ký vào hôn thú, tên nàng đã là khác.
Dù bây giờ dùng thân phận gì,nàng cũng đã đều qua một đời chồng, nhưng đây là lần duy nhất nàng hưu phu sảng khoái như vậy.
Giống mấy tên đại gia gửi cho đám oanh yến một câu nói “chúng ta dừng lại” rồi hiên ngang rời đi vậy.
Đầu óc nàng chắc không tốt lắm, bên dưới đang máu me đầm đìa, nàng một tay cầm đao toàn thân dính máu ở đây diến kịch bản hưu phu.
Nhưng khác với nàng điên khùng ở đó, Tư Đồ Kha Luân tay cầm lấy hưu thư mà lòng run lên từng đợt.
Đây là tờ giấy duy nhất chứng minh, họ từng có quan hệ với nhau, tờ giấy duy nhất hắn tin rằng hắn từng có nàng.
Hai người không nói thêm câu nào một hồi liền lao vào chiến đấu, không ai nhường ai, từng hồi sát chiêu đều được tung ra.
Lúc trước nàng thua là vì đã trải qua trận chiến trước đó.
Khi này nàng đã vừa đánh vừa tiết kiệm sức lực nên có thể khá nhẹ nhàng chống đỡ Tư Đồ Kha Luân.
So với hắn, nàng chinh chiến nơi sa trường còn nhiều hơn nhiều.
Tuy rằng khác phái nhưng uy mãnh của nàng không thua một nam nhân nào.
- Bây giờ ta chẳng còn là Khánh Chi nữa, chắc ngươi thất vọng lắm nếu như thua trên tay ta.
Người đã từng bị ngươi đánh bại.
“Thật ra, chỉ cần là nàng ta cũng không bận tâm lắm” chỉ là hắn không nói ra, bởi hắn không có tư cách để nói ra điều đó.
Ngay cả tư cách nói yêu nàng hắn cũng không có.
Dù bây giờ hắn lên ngôi hay không, Tư Đồ quốc này thuộc về ai hắn cũng không bận tâm lắm, bởi hắn biết người sư phụ hắn luôn tuân theo không một lời oán trách đang dần khiến nơi đây sụp đổ.
Dù hắn có trở thành vua đi nữa, chắc gì nơi này đã tốt hơn?
Lần này sư phụ không ở nơi đây, hắn cũng chẳng còn gì lưu luyến.
Mặc đám người kia ngày càng tiến sâu vào cung, hắn đã sớm chán ghét tất thảy.
Đó là điều hắn khác với Lang Minh Triết.
Hắn không có tham vọng quyền lực, ai cứu sống hắn thì hắn sẽ như chú cún con, một lòng vì người đó.
Như một con rối, không có linh hồn.
Nếu như ngày đó không gặp nàng thì thật tốt, hắn sẽ không có gì mà lưu luyến, tham luyến thế giới này.
Tham luyến ánh sáng kia, tham luyến một tương lai tốt đẹp.
Từng đợt va chạm binh khí vang lên chát chúa, đám binh lính sớm đã tấn công vào chính điện, bên trong đang dần trải qua triều biến ân oán.
Bên ngoài vẫn đang hăng say chiến đấu.
Hắn muốn được bên cạnh nàng thêm một chút, cố kéo dài thêm một chút dù thân xác này sớm mệt mỏi rã rời.
Hắn, lên cơn thiếu thuốc.
Từ khi nàng đi, dù trước kia hắn chưa tùng sử dụng thuốc đã bắt đầu trầm mê vào đó, buông thả chính mình dù hắn biết nàng chúa ghét loại thuốc ăn mòn lý trí này.
Nhưng chỉ ở trong mộng ảo, hắn mới có được nàng.
Vậy nên, hắn chấp nhận việc bản thân sẽ đánh mất chính mình...
Hắn biết, nàng rất ghét điều này, cô nương hắn để trong lòng, tuy bình thường hay làm mấy trò kỳ quái nhưng trong tâm nàng lại sạch sẽ vô cùng.
Sạch sẽ tới mức chính hắn cũng không hề lưu lại chút gì trong lòng nàng.
Hai kiếp nhân sinh sớm đã giúp nàng thấu ái tình chỉ đem tới đau khổ mà thôi, khi nàng vung kiếm tới, hắn bỗng ngây ra, như không muốn chiến đấu nữa lại như muốn chết...
Biểu cảm ấy đã quá quen thuộc với nàng, mỗi khi nàng mệt mỏi đối diện với bất lực của kiếp trước.
Nhưng kiếm đã vung ra, sớm chẳng thể thu hồi lại, một kiếm xuyên qua.
Hắn vươn tay nhịn đau ôm nàng vào lòng nhẹ bên tai nàng thủ thỉ Nhã Tịnh như rơi vào hầm băng.
Chính hắn đã muốn kết thúc nên mới như vậy hay sao?
Điều này khiến nàng bất ngờ vô cùng.
Tay nàng cảm nhận vệt máu nống hổi kia nàng chưa từng nghĩ hắn sẽ chọn tới cái chết.
- Tại sao?
Hắn không nói một lời, chỉ nở nụ cười như đã trút bỏ hết được gánh nặng.
Cảm nhận được bả vai chợt nặng, nàng hạ hắn xuống.
Nhìn hắn thanh thản như vậy, nàng cảm nhận được sự mệt mỏi của hắn.
Hắn sống vì điều gì? Lúc trước bên nàng hắn luôn đi theo sau mọi cuộc vui kia, lúc nào cũng mang cho mình khuân mặt vui vẻ ham chơi hết mức.
Thật kỳ quái.
Nàng vừa muốn đặt hắn xuống, một đám ám khí từ đâu bay tới, Nhã Tịnh vội bật người tránh xa, ngay lập tức một toán áo đen phi tới cướp Tư Đồ Kha Luân đi.
Nhã Tịnh không đuổi theo, nàng biết đó là người của ai.
Quay lưng theo lớp người kia, Tư Đồ Minh Hạo sớm đã xử xong tên cẩu Hoàng đế, quần thần dã quỳ phục dưới chân hắn.
Bên ngoài sau khi nghe tin cũng đã ngưng chiến, sự việc đã là hai ngày sau đó.
Nhã Tịnh không đi lên mà lặng lẽ xoay người, nàng không muốn vướng vào nơi này.
Nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi.
Giúp hắn lên ngôi, nàng tin hắn có thể tái thiết lập nơi này.
Miễn sao hắn trả nàng đủ tiền là được, công cán nàng không quan tâm.
Nhìn thanh kiếm nhuốm máu và thân thể xác xơ của mình.
Nàng kiếm tạm cái giếng, gột rửa đi vệt máu kia rồi lại kiếm một tửu lâu chọn lấy loại rượu ngon nhất.
Lặng nhìn bên ngoài vẫn bình thường nhưng thực chất mọi thứ đã sớm thay đổi.
Vương Phi! Mau Chạy!!!