Vương Phi! Mau Chạy!!!
Chương 138: 138: Chiến Sự
Nửa năm sau, chiến tranh đã lan rộng khắp nước.
Nhã Tịnh xin phụ thân dẫn quân ra biên giới để bảo vệ Khánh quốc.
Tư Đồ Kha Luân chưa từng một lần chung phòng với nàng, hiện đang ở một bên giúp nàng lo những việc vặt vãnh linh tinh, nhưng sau chuyện của Lang Minh Triết nàng không đủ tin tưởng hắn nữa.
Nếu như bí mật Khánh quốc rơi vào tay hắn, nàng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra hay không.
Cổ nhân cũng có câu nói "Một lần bất tín, vạn sự bất tin!" dù sao vẫn nên cẩn thận!
- Phụ hoàng, nhi nữ cảm thấy bây giờ nếu đem quân ra biên giới mới coi là kịp thời! Củng cố trận địa, binh lực, bẫy rập cùng nhiều việc khác đều vô cùng tốn thời gian.
Mong phụ hoàng sớm chấp nhận, để nhi nữ đem quân xông tới trận mạc.
Trấn giữ biên ải, bảo vệ muôn dân Khánh quốc!
Nghe lời của nàng, phụ thân nàng chỉ có thể thở dài.
- Ta khó khăn lắm mới có thể gặp lại con, bây giờ chiến sự hiểm nguy! Con lại lựa chọn rời đi sao?
- Phụ Hoàng, thế sự hiểm nguy nên mới cần người ra trận! Nhi nữ tuy không dám chắc có thể người trận thắng mười, trăm trận thắng trăm nhưng vì Khánh quốc muôn dân.
Dù máu chảy đầu rơi, thần, cũng nguyện ý!
Nghe nàng nói, Khánh Vương biết bản thân chẳng thể cản nàng.
- Vậy con đi đi!
Thở dài một hơi, thật sự ông chẳng thể giữ nổi người con gái ngốc nghếch này nữa.
- Phụ hoàng bảo trọng! Chờ chiến sự bình an, hài nhi sẽ đem theo thắng lợi trở về! Khi hoa đào nở rợp khắp lối, hoặc hoa gạo đỏ góc trời! Hãy nghĩ tới hài nhi vẫn luôn mong phụ mẫu bình an!
Hai người chỉ cần sống bình an, thế giới ngoài kia hãy để con gánh vác! Đôi tay trai sạn cầm lên gươm giáo, nàng ngẩng mặt nhìn trời cao.
Khoác lên mình chiến giáp nặng trĩu, nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ mạnh mẽ.
Nàng cho tập hợp binh lính, dải đều khắp chốn biên giới! Một phần nàng tập hợp những người thuộc Vô Tình sơn trang, họ đều là những người nàng huấn luyện kỹ càng phân phó làm phó tướng đi kèm với người của triều đình.
Chỉ có như vậy, nàng mới an tâm! Mạng lưới thông tin cũng được nàng trải rộng khắp nơi để dễ dàng truyền tin khắp lối.
Lương thực, binh khí, toàn bộ do Vô Tình sơn trang cho người bảo hộ đi tới khắp chiến tuyến.
Không phải nàng không tin binh lính triều đình, nàng không tin Tư Đồ Kha Luân.
Bởi mới mấy ngày trước, nàng vô tình nhìn thấy hắn cùng binh lính trong cung có qua lại.
May mắn, lúc đó nàng không bị phát hiện.
Nhưng, sau tất cả! Nàng muốn mọi chuyện trong tầm kiểm soát mới có thể dễ dàng hành động!
Dạo này lo nghĩ quá nhiều, Nhã Tịnh lại gầy đi đôi chút! Tư Đồ Kha Luân nhìn nàng, muốn bước tới nhưng lại chẳng dám làm phiền.
Lúc này, Lưu sư phụ đã rời đi, chỉ còn Diễm An và A Hoa cùng Ý Hiên ở lại cùng nàng sát cánh.
- A Hoa, Diễm An, Ý Hiên! Mai chúng ta sẽ khởi hành, trước khi đi ta muốn nhắc nhở các ngươi! Lần này chiến sự nhiễu loạn, nhớ lấy! Lòng người rất hiểm nguy, đây không phải những lần chúng ta cướp bóc như trước kia! Thế gian này chẳng có mấy kẻ khiến chúng ta tin tưởng, vậy nên phải cố gắng hết sức mình! Ta không muốn các ngươi gặp nguy hiểm, nếu các ngươi sợ hãi, có thể ở lại Kinh thành bình an sinh sống!
- Tiểu thư, chúng ta nguyện đi theo người! Đã rất nhiều năm, Diễn An đã lớn! Chẳng còn là cô nhóc khi xưa nữa, nhất định sẽ không sợ hãi! Mong người hãy đưa chúng ta đi cùng!
Diễm An đứng lên nói, nhìn ánh mắt vui vẻ của cô bé.
Nhã Tịnh lại càng chẳng dám đẩy bọn họ tới nguy hiểm.
Không, là nàng sợ ánh mắt vui vẻ của Diễm An bị lấy đi! Sợ cô bé sau chiến tranh sẽ không còn là cô bé ngây ngô như bây giờ nữa.
- Được, vậy các ngươi về nghỉ đi! Mai chúng ta sẽ gặp trước cổng thành!
Thu lại bàn tay, nàng khép lại thẻ tre trên bàn.
- Vậy, chúng ta lui trước!
Nhìn đám người rời đi, nàng thở dài.
Tư Đồ Kha Luân bước tới đem đặt xuống cho nàng một ly trà lạnh.
- Trời nóng, nàng uống trà cho mát!
- Đa tạ phu quân!
Đem tay vén lên tóc mai, Nhã Tịnh ngượng ngùng đối mặt với Tư Đồ Kha Luân.
- Chúng ta vừa thành thân chưa lâu, ta đã phải rời kinh thành.
Chàng, không sao chứ?
Nghe nàng quan tâm mình, Tư Đồ Kha Luân mỉm cười.
- Thật ra, ta trong lòng rất khó chịu.
Bởi nàng chằng hề nhìn về ta, dù ta đang đứng trước nàng như lúc này.
Ta biết, chiến sự khiến nàng phân tâm nhưng! Tim của nàng thật sự ở đâu đây?
Tư Đồ Kha Luân đang chất vấn nàng, nàng biết nhưng chẳng thể làm gì hơn.
- Xin lỗi!
- Ta đã chán nghe lời xin lỗi của nàng rồi, giá như nàng để cho ta một chỗ nhỏ trong tim nàng thì thật tốt!
Nhìn hắn quay lưng thất vọng rời đi, nàng cuối cùng chỉ có thể nói "Xin lỗi" với hắn.
Lợi dụng tình cảm của Tư Đồ Kha Luân là nàng có lỗi, sau cùng vẫn là lựa chọn sai lầm! Lẽ ra, à! Thật ra chẳng có lẽ ra nào cả, chiến sự nàng biết hắn cũng rất mạnh! Nàng không sợ hắn sẽ tranh công của nàng, thứ duy nhất nàng lo hắn sẽ bị thương! Như vậy nàng sẽ càng áy náy mà thôi!
- Chàng chờ ta được không? Khi chiến sự xong xuôi, nhất định! Nhất định ta sẽ một lòng với chàng!
Nếu ngày đó tới, nàng cũng muốn cho bản thân một cơ hội! Đương nhiên, nếu lúc đó hắn thật sự mở lòng với nàng!
Nhìn nàng rời đi, bóng lưng cô độc ấy khiến hắn nhớ lại những lần gặp gỡ.
Nàng, vẫn luôn cô độc như vậy.
Không ai lại gần được, cũng chẳng ai nỡ cách xa.
Một người con gái kỳ lạ nhất mà hắn từng gặp.
- Ta đợi nàng!
Sáng hôm sau, mọi người chuẩn bị đầy đủ, người dân đều ra đường lớn tiễn nàng đi.
Chẳng có hoa ngập lối, chỉ có tiếng than tiễn người thương đi ra sa trường.
Chiến loạn binh biến, ai biết rằng ngày sau có thể gặp lại nhau hay không? Trên lầu cao, một thân ảnh nhẹ bước ra giữa phố, quỳ xuống lớn giọng nói.
- Công chúa, thần tới muộn rồi!
Nàng nhìn hắn, đôi môi câu lên nụ cười.
- Không muộn, vừa hay chúng ta cùng nhau lên đường!
Ý Hiên nở nụ cười, bước tới vươn tay ra.
Người kia nắm chắc tay hắn, hai người cùng cưỡi một con ngựa.
Nhã Tịnh cũng xem như hài lòng, cuối cùng dưới gió nhẹ thổi qua.
Đoàn quân tiến tới nơi biên cương xa lạ.
Ba tháng trước, Lang Minh Triết nhìn A Vệ đang quỳ xuống trước mình nhíu mày.
- Ngươi, làm như vậy là có ý gì?
- Là hộ vệ thân cận của bệ hạ, ta đã theo người rất nhiều năm! Từng thề sống chết sẽ bảo vệ người! Nhưng, bây giờ đã khác! Ta có người bản thân muốn bảo vệ, không muốn cùng người thần yêu không thể bên nhau.
Vậy nên, thần xin bệ hạ, hãy để thần được tự do!
Nhớ lại những năm này, Lang Minh Triết cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài.
Day chiếc trán đã sớm đau nhức, nhắm đôi mắt đầy mệt mỏi lại.
- Ngươi mau đi đi!
A Vệ cúi người, theo lễ nghi lạy ba lạy cảm tạ hoàng ân.
Cuối cùng vẫn dứt áo ra đi.
Lang Minh Triết một mình ngồi trong cung điện nguy nga, bây giờ, một người hắn cũng không còn nữa rồi!
Vương Phi! Mau Chạy!!!